jùn yí wáng shì zhāng chóu jiān qióng lǐ lín fǔ chén xī liè yáng guó zhōng lǐ shū jì xīn fán xiàn lìng yáo xiào pǐn liáng shǒu wēi
浚仪王氏 章仇兼琼 李林甫 陈希烈 杨国忠 李叔霁 新繁县令 姚肖品 梁守威
jùn yí wáng shì
浚仪王氏
jùn yí wáng shì, shì rén yě. qí mǔ zàng, nǚ xù péi láng yǐn jiǔ zuì, rù zhǒng wò guān hòu, jiā rén bù zhī, suì yǎn kuàng. hòu jīng shù rì bú jiàn péi láng, jiā wū wèi wáng shì suǒ shā, suì xiāng sòng. wáng shì shí wú cǐ, jǔ jiā sī lǜ. zàng rì kǒng zài kuàng zhōng, suì kāi kuàng dé zhī, qì xī yān yān, yǐ zhōu guàn zhī, shù rì píng fù. shuō yún, chū zàng zhī xī, jiǔ xiàng xǐng, wú yóu de chū. jǔ mù qiè shì, jiàn rén wú shù, wén bǎi wèi táng, zhái yǔ shén lì. wáng shì xiān wáng cháng yòu jiē jí, zhòng guǐ jiàn péi láng shén jīng, qí jiān yī guǐ yuē: hé bù shā zhī? qī mǔ yún: xiǎo nǚ yòu zhì yǎng cǐ, nài hé yù shā? kǔ zhēng de miǎn. jì jiàn zhǎng yán měi zhuàn, gē lè huān qià. é wén yún: huàn péi láng. mǒu jù bù gǎn qǐ. yòu wén qún bì lián bì tà gē, cí yuē: bǎi táng xīn chéng lè wèi yāng, huí lái huí qù rào péi láng. yǒu yī bì míng nóng huá, yǐ zhǐ zhú shāo qí bí zhǔn chéng chuāng, tòng bù kě rěn, suì qǐ biàn bài, zhū guǐ děng pín mìng péi láng gē wǔ. jī qǐng shí, qī mǔ yún: guǐ shí bù kān. mìng qǔ píng zhōng shí yǔ zhī, rú cǐ shù yè. nú bì jiē shì míng qì, bù fù yǒu běn xíng xiàng. chū guǎng yì jì
浚仪王氏,士人也。其母葬,女婿裴郎饮酒醉,入冢卧棺后,家人不知,遂掩圹。后经数日不见裴郎,家诬为王氏所杀,遂相讼。王氏实无此,举家思虑。葬日恐在圹中,遂开圹得之,气息奄奄,以粥灌之,数日平复。说云,初葬之夕,酒向醒,无由得出。举目窃视,见人无数,文柏为堂,宅宇甚丽。王氏先亡长幼皆集,众鬼见裴郎甚惊,其间一鬼曰:何不杀之?妻母云:小女幼稚仰此,奈何欲杀?苦争得免。既见长筵美馔,歌乐欢洽。俄闻云:唤裴郎。某惧不敢起。又闻群婢连臂踏歌,词曰:柏堂新成乐未央,回来回去绕裴郎。有一婢名秾华,以纸烛烧其鼻准成疮,痛不可忍,遂起遍拜,诸鬼等频命裴郎歌舞。饥请食,妻母云:鬼食不堪。命取瓶中食与之,如此数夜。奴婢皆是明器,不复有本形象。(出《广异记》)
zhāng chóu jiān qióng
章仇兼琼
táng tiān bǎo zhōng, zhāng chóu jiān qióng wèi jiàn nán jié dù, shù zǎi rù cháo. shǔ chuān yǒu zhāng yè chā zhě, zhuàng rú kuáng rén, ér yán shì duō zhōng. jiān qióng jiāng xíng, hū ér wèn zhī, yè chā yún: dà shǐ ruò zhù shǔ, yǒu wú yá zhī shòu. ruò bì rù cháo, bú jiàn qí jí. jiān qióng chū shén huáng jù, jiǔ zhī yuē: ān yǒu shì yé? suì xíng. zhì hàn zhōu, rù yì, duò mǎ shēn sǐ, dú xīn shàng wēi nuǎn. péng zhōu cì shǐ lǐ xiān, lìng luò yáng wèi mǎ mǒu sòng yào jiǔ yǎn yào jiān qǐ jū. luò yáng qù hàn zhōu wǔ shí lǐ, fèng mìng biàn xíng. zhì hàn zhōu rù yì dào jiān qióng suǒ, hū rán diān dǎo ér zú. hòu jiān qióng nǎi sū, yún dì xià suǒ yóu, yǐ mǎ wèi jiàn. mǎ shì yì sǐ, biàn zhì qí jiā, jiā rén jīng yì, yún: shì ěr fèng mìng, hái hé chǔ yě? bù yán, shì tiān tài xī. qí qī zài wèn: bīn cóng hé zài? yòu bù bǎ hù, hé yě? mǎ shū bù yán. jù huī shǐ qù, yīn liú tì yán: yǐ dài zhāng chóu dà shǐ sǐ. shì yú dì xià kǔ lùn, dì xià suǒ yóu bìng wèi tā wú rú zhī hé? zì niàn dào guān rì qiǎn, yuǎn kè gū ruò, gù hái qǔ bié. jǔ yán bēi hào, yòu wèi qí qī yuē: wú kǔ, wǒ dài qí sǐ, bǐ yì dāng yǒu shēn xù. wú yōu bù dé huán xiāng. dàn biàn ěr cāng cù, sǐ shēng yǒng gé, yǐ cǐ wéi hèn ěr! yán qì bú jiàn. zi děng chū yóu huǎng rán yí zhī, xún jiàn chuáng yú shī hái. jiān qióng yì rì hái chéng dū, fù mǎ shì qián wǔ bǎi wàn, chì chì péng zhōu fù wǔ bǎi wàn, jiān hái sì nián zhì lù yún. chū guǎng yì jì
唐天宝中,章仇兼琼为剑南节度,数载入朝。蜀川有张夜叉者,状如狂人,而言事多中。兼琼将行,呼而问之,夜叉云:大使若住蜀,有无涯之寿。若必入朝,不见其吉。兼琼初甚惶惧,久之曰:安有是耶?遂行。至汉州,入驿,堕马身死,独心上微煖。彭州刺史李先,令洛阳尉马某送药酒罨药兼起居。洛阳去汉州五十里,奉命便行。至汉州入驿到兼琼所,忽然颠倒而卒。后兼琼乃苏,云地下所由,以马尉见。马氏亦死,便至其家,家人惊异,云:适尔奉命,还何处也?不言,视天太息。其妻再问:傧从何在?又不把笏,何也?马殊不言。遽挥使去,因流涕言:已代章仇大使死。适于地下苦论,地下所由并为他无如之何?自念到官日浅,远客孤弱,故还取别。举言悲号,又谓其妻曰:无苦,我代其死,彼亦当有深恤。无忧不得还乡。但便尔仓卒,死生永隔,以此为恨耳!言讫不见。子等初犹恍然疑之,寻见床舁尸还。兼琼翌日还成都,赙马氏钱五百万,敕敕彭州赙五百万,兼还四年秩禄云。(出《广异记》)
lǐ lín fǔ
李林甫
táng lǐ lín fǔ wèi xiāng jì jiǔ, zì yǐ wéi yīn huò qiě duō, tiān xià pō yuàn wàng, yǒu guǐ zāi, nǎi zhì fāng shù shì yǐ ráng qù zhī. hòu dé yī shù shì yuē: xiàng guó háo guì jiǔ yǐ, jī yuàn zhě yì duō yǐ. wèi huò zhī jī, fēi yī zhāo yī xī zhī gù. suī rán, shù kě miǎn zhě, zhāo xī zhī huò yě. lín fǔ yuē: ruò zhī hé? shù shì yuē: kě yú cháng ān shì, qiú yī shàn shè zhě yǐ bèi zhī. lín fǔ nǎi yú xī shì zhào mù zhī dé yān. zì yún cháng cè jūn wǔ jiān, yǐ shàn shè chēng, jìn wèi bìng, tā wú suǒ zhī. lín fǔ jí zī qí yī shí, yuè jì yǐ gěi. hòu yī xī, lín fǔ huì yàn yú tíng, yān zhào yì shì. dù qǔ wèi zhōng, hū rán zhōng jué. shàn shè zhě yì ér tīng zhī, wú wén yǐ. nǎi mò chóu yuē: yè wèi lán, hū rú shì, fēi yǒu tā yé? yì shù shì zhī yán yé? nǎi zhí gōng shī, yú yuán yǐ rù cì zhī. hū jiàn yuán zhī nán, yǒu yī wù duò ér xià, yòu yī rén yú lái, shàn shè zhě yī fà zhōng zhī, nǎi jīng qù. yīn zhì lín fǔ cháng lè zhī dì, jiàn gē zhě wǔ zhě jìn ér bù néng zhuàn qí hóu, yì ér bù dé fān qí xiù, jì jì rán ruò mù ǒu zhuàng zhě. yīn shì yuán nán duò xià zhī wù, jí yī náng ér jié zhě. jiě qí zhōng, yǒu shù bǎi qiān, jiē lín fǔ jí jiā tóng míng shì yě. yú shì yǐ míng hū, yī yī ér yīng. suì yàn yǐn rú chū. qí míng rì, shù shì lái, qiě hè: yǐ lài cǐ rén, bù rán jǐ wèi suǒ huò. nǎi fù yuān ér sǐ zhě yě. míng gōng jiǔ zhuān jī yào, jī lì wàn zhuàng. zì zī shí rěn, nǎi fēi wú zhī suǒ zhī. qí hòu lín fǔ jí mò, guǒ qī shí nián yě. chū xuān shì zhì
唐李林甫为相既久,自以为阴祸且多,天下颇怨望,有鬼灾,乃致方术士以禳去之。后得一术士曰:相国豪贵久矣,积怨者亦多矣。为祸之基,非一朝一夕之故。虽然,庶可免者,朝夕之祸也。林甫曰:若之何?术士曰:可于长安市,求一善射者以备之。林甫乃于西市召募之得焉。自云尝厕军伍间,以善射称,近为病,他无所知。林甫即资其衣食,月计以给。后一夕,林甫会宴于庭,燕赵翼侍。度曲未终,忽然中绝。善射者异而听之,无闻矣。乃默筹曰:夜未阑,忽如是,非有他耶?抑术士之言耶?乃执弓失,踰垣以入伺之。忽见垣之南,有一物堕而下,又一人逾来,善射者一发中之,乃惊去。因至林甫长乐之地,见歌者舞者噤而不能啭其喉,屹而不得翻其袖,寂寂然若木偶状者。因视垣南堕下之物,即一囊而结者。解其中,有数百签,皆林甫及家僮名氏也。于是以名呼,一一而应。遂宴饮如初。其明日,术士来,且贺:以赖此人,不然几为所祸。乃负冤而死者也。明公久专机要,积戾万状。自兹十稔,乃非吾之所知。其后林甫籍没,果期十年也。(出《宣室志》)
chén xī liè
陈希烈
chén xī liè wèi xiāng, jiā yǒu guǐ yān. huò yǒng shī, huò gē hū, shēng shèn wēi xì jī qiè, ér lì lì kě tīng. jiā rén wèn zhī yuē: rǔ hé rén ér zài cǐ? guǐ yuē: wú cǐ zhōng xì yóu, yóu bì dāng qù. huò suǒ yī fú, huò qiú yǐn shí, dé zhī jí qù, bù dé jí mà. rú cǐ shù cháo, hòu hū tán jīng shǐ, guǐ shén bó lǎn. jiā rén hū xī liè zhí xù sī zhí jì lǚ jì mìng yǔ guǐ tán, wèi lǚ jì yuē: wú yīn xíng, gù yú cǐ xì, wén jūn tè yù, jīn rì huò rán. yǒu shì dāng qù, jūn hǎo zhù. yīn qù. chū jì wén
陈希烈为相,家有鬼焉。或咏诗,或歌呼,声甚微细激切,而历历可听。家人问之曰:汝何人而在此?鬼曰:吾此中戏游,游毕当去。或索衣服,或求饮食,得之即去,不得即骂。如此数朝,后忽谈经史,鬼甚博览。家人呼希烈侄婿司直季履济命与鬼谈,谓履济曰:吾因行,固于此戏,闻君特谕,今日豁然。有事当去,君好住。因去。(出《纪闻》)
yáng guó zhōng
杨国忠
táng tiān bǎo zhōng, yáng guó zhōng, quán shì xūn zhuó, cháo tíng wú bǐ. hū yǒu yī fù rén yì zhái qǐng jiàn, hūn rén jù zhī, fù rén dà jiào yuē: wǒ yǒu dà shì, yào jiàn yáng gōng, ěr hé zǔ wǒ! ruò bú jiàn wǒ, dāng lìng huǒ fā. jǐn fén yáng gōng zhī zhái! hūn rén jù, gào guó zhōng. guó zhōng jiàn zhī, fù rén wèi guó zhōng yuē: gōng wèi xiàng guó, hé bù zhī fǒu tài zhī dào? chǐ gōng wèi jí rén chén, yòu lián guó qī, míng dòng qū yǔ, yì yǐ jiǔ yǐ. shē zòng bù jié, dé yì bù xiū, ér yōng sè xián lù, chǎn mèi jūn shàng, yòu yì jiǔ yǐ. lüè bù néng xiào qián cháo fáng dù zhī zōng jī, bù yǐ shè jì wèi yì, xián yǔ yú bù néng bié. dàn nà huì yú mén zhě, jué ér lù zhī. dà cái dà dé zhī shì, fú yú lín quán, céng bù yī gù. yǐ ēn fù bīng bǐng, yǐ ài shǐ mù mín. yī! yù shè jì ān ér bǎo jiā zú, bì bù kě yě! guó zhōng dà nù, wèn fù rén yuē: zì hé lái? hé zào cì chù fàn zǎi xiàng, bù jù sǐ zuì yě? fù rén yuē: gōng zì bù zhī sǐ zuì, fān yǐ wǒ wèi sǐ zuì. guó zhōng nù, mìng zuǒ yòu zhǎn zhī. fù rén hū bú jiàn. guó zhì jīng wèi yǐ, yòu fù lì yú qián. guó zhōng nǎi wèn yuē: shì hé yāo yé? fù rén yuē: wǒ shí xī gāo zǔ tài zōng zhī shè jì, bèi yī pǐ fū qīng fù. gōng bù jiě wèi zǎi xiàng, suī chù zuǒ fǔ zhī wèi, ér wú zuǒ fǔ zhī gōng. gōng yī sǐ xiǎo shì ěr, kě tòng zhě, guó cháo zì cǐ ruò. jǐ bù bǎo qí zōng miào, hú nù zhī yé? wǒ lái bái yú gōng, hú duō shì yě? jīn wǒ què tuì, hú yǒu gōng yě? gōng hú sǐ yé? mín hú kū yě? yán qì, xiào ér chū, lìng rén zhú zhī, bú jiàn. hòu zhì lù shān qǐ bīng, fāng wù hú zì.
唐天宝中,杨国忠,权势薰灼,朝廷无比。忽有一妇人诣宅请见,阍人拒之,妇人大叫曰:我有大事,要见杨公,尔何阻我!若不见我,当令火发。尽焚杨公之宅!阍人惧,告国忠。国忠见之,妇人谓国忠曰:公为相国,何不知否泰之道?耻公位极人臣,又联国戚,名动区宇,亦已久矣。奢纵不节,德义不修,而壅塞贤路,谄媚君上,又亦久矣。略不能效前朝房杜之踪迹,不以社稷为意,贤与愚不能别。但纳贿于门者,爵而禄之。大才大德之士,伏于林泉,曾不一顾。以恩付兵柄,以爱使牧民。噫!欲社稷安而保家族,必不可也!国忠大怒,问妇人曰:自何来?何造次触犯宰相,不惧死罪也?妇人曰:公自不知死罪,翻以我为死罪。国忠怒,命左右斩之。妇人忽不见。国志惊未已,又复立于前。国忠乃问曰:是何妖耶?妇人曰:我实惜高祖太宗之社稷,被一匹夫倾覆。公不解为宰相,虽处佐辅之位,而无佐辅之功。公一死小事耳,可痛者,国朝自此弱。几不保其宗庙,胡怒之耶?我来白于公,胡多事也?今我却退,胡有功也?公胡死耶?民胡哭也?言讫,笑而出,令人逐之,不见。后至禄山起兵,方悟胡字。
lǐ shū jì
李叔霁
táng tiān bǎo mò, lù shān zuò luàn. zhào jùn lǐ shū jì, yǔ qí qī zì wǔ guān nán bēn xiāng yáng, qī yǔ èr zi sǐ yú lù, shū jì yóu jīng chǔ. jiǔ zhī, lù shān jì jù dōng jīng. qī zhī gū guǎ jū bù néng zì miǎn, shàng zhù chéng zhōng, xīn kǔ shèn zhì. yì shǐ bì luò nǚ chū chéng cǎi qiáo, yáo jiàn dú zǒu shén jí, yǒu zǐ yī rén qí mǎ zài hòu. chē zhōng fù rén pín hū luò nǚ jì jìn, wèn: shí wǒ fǒu? bì jīng xǐ yuē: lǐ láng hé wǎng? niáng zǐ nǎi ěr dú xíng. qī nǎi bēi qì yún: xíng zhì xiāng yáng, shū jì jí liǎng ér bìng sǐ yú zéi. wǒ yuán jī něi, xié xiǎo ér nǚ jià cǐ chē hòu rén. suì yǔ luò nǚ jiàn gū. kū bì, wèn: zǐ dì hé zài? gū yán jìn zài wài. yuē: cǐ xíng hū sù, bù kě fù dài. liú tíng bàn rì xǔ, shí mín jī, gū nǎi shè shí, cū lì wú wèi. qī zǐ yú chē zhōng qǔ jīng mǐ fàn jí tā měi zhuàn, hū qí fū yǔ gū cān. cān bì biàn fā. lín bié zhī jì, wèi yuē: cǐ jiān xīn kǔ, yì hé shǎo wù xiāng liú, wèi náng jī yǐ qián xíng. jīn chē zhōng wéi yǒu yī pǐ bàn juàn, qiě liú chōng yī fú. shēn yǐ shǎo wèi hèn yě. qián yuán zhōng, sù zōng kè fù èr jīng, qí gū yǔ zi tóng xià yáng zhōu. yuè yú, shū jì yì zhì, xiāng jiàn bēi qì, zài tàn qí qī yú kè zhōng yīn chǎn mò gù, jiān xiǎo ér nǚ xiāng cì yāo shì. yán qì yòu bēi qì. gū chū cán zuò, wèi qí zhí nǚ wèi zéi suǒ lüè. jí jiàn shū jì qíng zhì, yīn shuō qí shì. yún suǒ zhe qún, jí cǐ liú juàn yě. shū jì zī jiē ér yǐ. wú jùn zhū áo, cháng yú chén liú fù zhōng shí yī jūn jiāng, zì yán suǒ dé lǐ jì fù yún. chū guǎng yì jì
唐天宝末,禄山作乱。赵郡李叔霁,与其妻自武关南奔襄阳,妻与二子死于路,叔霁游荆楚。久之,禄山既据东京。妻之姑寡居不能自免,尚住城中,辛苦甚至。役使婢洛女出城采樵,遥见犊走甚急,有紫衣人骑马在后。车中妇人频呼洛女既近,问:识我否?婢惊喜曰:李郎何往?娘子乃尔独行。妻乃悲泣云:行至襄阳,叔霁及两儿并死于贼。我缘饥馁,携小儿女嫁此车后人。遂与洛女见姑。哭毕,问:姊娣何在?姑言近在外。曰:此行忽速,不可复待。留停半日许,时民饥,姑乃设食,粗粝无味。妻子于车中取粳米饭及他美馔,呼其夫与姑餐。餐毕便发。临别之际,谓曰:此间辛苦,亦合少物相留,为囊赍已前行。今车中唯有一疋半绢,且留充衣服。深以少为恨也。乾元中,肃宗克复二京,其姑与子同下扬州。月余,叔霁亦至,相见悲泣,再叹其妻于客中因产殁故,兼小儿女相次夭逝。言讫又悲泣。姑初惭怍,为其侄女为贼所掠。及见叔霁情至,因说其事。云所著裙,即此留绢也。叔霁咨嗟而已。吴郡朱敖,尝于陈留赋中识一军将,自言索得李霁妇云。(出《广异记》)
xīn fán xiàn lìng
新繁县令
xīn fán xiàn lìng qī wáng, mìng nǚ gōng zuò xiōng fú. zhōng yǒu fù rén, wǎn lì shū jué, xiàn mìng yuè ér liú zhī, shén jiàn chǒng ài. hòu shù yuè, yī dàn cǎn cuì, yán cí dùn yàn. lìng guài ér wèn zhī, yuē: běn fū jiāng zhì, shēn fāng yuǎn shì, suǒ yǐ bēi ěr. lìng yuē: wǒ zài cǐ shuí rú wǒ hé? dì zì yǐn shí, wú kǔ yě. hòu shù rì qiú qù, zhǐ zhī bù kě, liú yín jiǔ bēi yī méi wèi bié. wèi lìng yuē: xìng shèn xiāng sī, yǐ cǐ wéi niàn. mìng zèng luó shí pǐ. qù hòu héng sī zhī, chí yín bēi bù shě shǒu, měi zhì gōng yá, jí fàng àn shàng. xiàn wèi yǐ bà zhí huán xiāng lǐ, qí qī shén jiù shàng zài xīn fán, gù yuǎn lái yí zhuǎn. tóu cì yè mìng, lìng dài shén hòu. wèi jiàn yín bēi, shù qiè shì zhī. lìng wèn qí gù, duì yún: cǐ shì wáng qī guān zhōng wù, bù zhī hé dé zhì cǐ? lìng tàn liáng jiǔ, yīn jù yán shǐ mò, jiān lùn fù rén xíng zhuàng yīn zhǐ, jí liú bēi zèng luó zhī shì. wèi fèn nù zhōng rì, hòu fāng kāi guān, jiàn fù rén bào luó ér wò, wèi nù shén, jī xīn fén zhī. chū guǎng yì jì
新繁县令妻亡,命女工作凶服。中有妇人,婉丽殊绝,县命悦而留之,甚见宠爱。后数月,一旦惨悴,言辞顿咽。令怪而问之,曰:本夫将至,身方远适,所以悲耳。令曰:我在此谁如我何?第自饮食,无苦也。后数日求去,止之不可,留银酒杯一枚为别。谓令曰:幸甚相思,以此为念。命赠罗十疋。去后恒思之,持银杯不舍手,每至公衙,即放案上。县尉已罢职还乡里,其妻神柩尚在新繁,故远来移转。投刺谒命,令待甚厚。尉见银杯,数窃视之。令问其故,对云:此是亡妻棺中物,不知何得至此?令叹良久,因具言始末,兼论妇人形状音旨,及留杯赠罗之事。尉愤怒终日,后方开棺,见妇人抱罗而卧,尉怒甚,积薪焚之。(出《广异记》)
yáo xiào pǐn
姚肖品
yáo xiào pǐn zhě, háng zhōu qián táng rén. qí jiā huì kè, yīn zài jiǔ zuò sǐ, jīng shí qǐng nǎi huó. yún chū jiàn yī rén lái huàn, yì shì xiàn jiā suǒ yóu. chū mén kàn zhī, biàn bèi zhuō chū. zhì běi guō mén, yǒu shù lì zài chuán zhōng. zhuō zhě lìng pǐn qiān chuán, pǐn yún: tiǎn shì xù yú, wèi cháng yǐn wǎn. suì bèi chuí jī, cí bù huò yǐ. lì wèi qiān zhī, zhì yì tíng qiáo, yǐ bā jiǔ lǐ suǒ, guǐ bù fù fáng yù. yīn ěr jué zǒu dé tuō yě. chū guǎng yì jì
姚肖品者,杭州钱塘人。其家会客,因在酒座死,经食顷乃活。云初见一人来唤,意是县家所由。出门看之,便被捉出。至北郭门,有数吏在船中。捉者令品牵船,品云:忝是绪余,未尝引挽。遂被捶击,辞不获已。力为牵之,至驿亭桥,已八九里所,鬼不复防御。因尔绝走得脱也。(出《广异记》)
liáng shǒu wēi
梁守威
táng sù zōng shí, ān shǐ zhī dǎng fāng luàn. xíng zhōu zhèng zài zéi jìng, cì shǐ pō yǒu ān shí zhī zhì. cháng ān liáng shǒu wēi zhě, yǐ wén wǔ cái biàn zì fù, zì cháng ān qián xíng, yīn wǎng xíng zhōu, yù shuō zhōu mù zhì zhōu xī nán jiè, fāng yè xī yú lù páng gǔ mù jiān, hū yǒu yī shào nián shǒu xié yī jiàn yì zhì, ā wèn shǒu wēi yuē: shì hé rén? shǒu wēi yuē: wǒ yóu shuì zhī shì yù rù xíng zhōu shuō zhōu mù, mìng lì gōng bào jūn. shào nián yuē: wǒ yì yóu shuì zhī shì yě. shǒu wēi xǐ ér yī, gòng zuò cǎo zhōng, lùn yǐ shì luàn. shào nián yuē: jūn jiàn xíng mù, hé cí yǐ shuō? shǒu wēi yuē: fāng lìng tiān zǐ chéng tiāo, shàng huáng yòu cún, zuǒ guó dà chén, zú dé lù lì tóng xīn, yǐ jǐn miè chǒu lèi. gù bù jiǎ duō cí, xíng mù qí yīng shēng ér fèng wǒ jiào yě, kě wèi chéng shì yīn shí yě. shào nián yuē: jūn rú qí yī, bù zhī qí èr. jīn tài zǐ chuán wèi, shàng huáng yóu zài. jūn yǐ wéi tiān xià yǒu zhǔ yé? yǒu guī yé? rán tài zǐ zhì líng wǔ, liù jūn dà chén tuī dài, yù yǐ wéi tiān xià zhǔ. qí rú zì lì bù xiào yě, tú yù shǐ tiān xià nù, yòu yān dé wèi tiān xià zhǔ yě? shè ruò tài zǐ dàn fèng xíng shàng huáng, ér zhēng bīng sì hǎi, lì jiǎn qún dào, shōu fù jīng chéng, wéi fǔ ér jí zhī, jué shǎng jūn gōng, yì xíng hòu ér wén zhī, zé bù qī ér dà dìng yě. jīn rì zhī dà shì yǐ shī, zú bù kě píng tiān xià. wǒ wèi wén zì fù bù xiào zhī míng, ér yù zhū bù zhōng zhī bèi zhě yě. yù ān tiān xià, níng qún dào, bì dài rén zhǔ de wèi. jūn wú shuō xíng mù, wǒ ruò kě shuō, zǎo yǐ shuō zhī. shǒu wēi zhī shào nián yǒu cái lüè, yīn cháng tàn yuē: wǒ hé zhī? xī liú kūn wén tiān xià luàn ér xǐ, wǒ jīn yù tiān xià luàn ér yōu. shào nián nǎi mìng xíng, yì yī dà lín, nǎi dá shǔ, zhì lín xià. jiàn bǎi yú rén, jiē huàn jiǎ zhí bīng, nǎi shào nián zhī cóng zhě. shào nián suǒ jiǔ zhuàn, tóng huān huà ér bié. wèi shǒu wēi yuē: wǒ shòu jūn zhī yī yán, jūn dāng tīng zhī. dàn huí cháng ān, bì kě qǔ jué lù yě. tài zǐ xīn shòu wèi, zì jiàn ér guì zhě duō yǐ. guān nèi luàn zhī jí yě, rén jiē sī zhì yuàn ān, jūn dàn yǐ zhì píng zhī shù jiào guān nèi zhū hóu, yīn yī ér jìn. hé lǜ bù zì lì gōng yé? shǒu wēi bài xiè ér huí, cái xíng shí bù yǐ lái, gù zhī bú jiàn. nǎi què yì lín xià fǎng zhī, wéi jiàn huài mù shén duō. chū xiāo xiāng lù
唐肃宗时,安史之党方乱。邢州正在贼境,刺史颇有安时之志。长安梁守威者,以文武才辨自负,自长安潜行,因往邢州,欲说州牧至州西南界,方夜息于路旁古墓间,忽有一少年手携一剑亦至,呵问守威曰:是何人?守威曰:我游说之士欲入邢州说州牧,命立功报君。少年曰:我亦游说之士也。守威喜而揖,共坐草中,论以世乱。少年曰:君见邢牧,何辞以说?守威曰:方令天子承祧,上皇又存,佐国大臣,足得戮力同心,以尽灭丑类。故不假多辞,邢牧其应声而奉我教也,可谓乘势因时也。少年曰:君如其一,不知其二。今太子传位,上皇犹在。君以为天下有主耶?有归耶?然太子至灵武,六军大臣推戴,欲以为天下主。其如自立不孝也,徒欲使天下怒,又焉得为天下主也?设若太子但奉行上皇,而征兵四海,力剪群盗,收复京城,唯抚而辑之,爵赏军功,亦行后而闻之,则不期而大定也。今日之大事已失,卒不可平天下。我未闻自负不孝之名,而欲诛不忠之辈者也。欲安天下,宁群盗,必待仁主得位。君无说邢牧,我若可说,早已说之。守威知少年有才略,因长叹曰:我何之?昔刘琨闻天下乱而喜,我今遇天下乱而忧。少年乃命行,诣一大林,乃达曙,至林下。见百余人,皆擐甲执兵,乃少年之从者。少年索酒馔,同欢话而别。谓守威曰:我授君之一言,君当听之。但回长安,必可取爵禄也。太子新授位,自贱而贵者多矣。关内乱之极也,人皆思治愿安,君但以治平之术教关内诸侯,因依而进。何虑不自立功耶?守威拜谢而回,才行十步已来,顾之不见。乃却诣林下访之,惟见坏墓甚多。(出《潇湘录》)