quǎn shàng huá lóng yáng shēng cuī zhòng wén zhāng rán yáng bāo zhèng sháo liǔ chāo yáo jiǎ liú jù lín zhāng huá fàn yì guō zhāo lú yán
犬上 华隆 杨生 崔仲文 张然 杨褒 郑韶 柳超 姚甲 刘巨麟 章华 范翊 郭钊 卢言
zhào sǒu lù jī shí xuán dù qí qióng shí cóng yì tián zhāo péi dù
赵叟 陆机 石玄度 齐琼 石从义 田招 裴度
huá lóng
华隆
jìn tài xīng èr nián, wú rén huá lóng, hǎo yì liè, chù yī quǎn, hào yuē" de wěi", měi jiāng zì suí. lóng hòu zhì jiāng biān, bèi yī dà shé wéi rào zhōu shēn. quǎn suì zǎ shé sǐ yān, ér huá lóng jiāng pū wú suǒ zhī yǐ. quǎn páng huáng háo fèi, wǎng fù lù jiān. jiā rén guài qí rú cǐ, yīn suí quǎn wǎng. lóng mèn jué wěi dì, zài guī jiā, èr rì nǎi sū. lóng wèi sū zhī jiān, quǎn zhōng bù shí. zì cǐ ài xī, rú tóng yú qīn qī yān. chū yōu míng lù
晋泰兴二年,吴人华隆,好弋猎,畜一犬,号曰“的尾”,每将自随。隆后至江边,被一大蛇围绕周身。犬遂咋蛇死焉,而华隆僵仆无所知矣。犬彷徨嗥吠,往复路间。家人怪其如此,因随犬往。隆闷绝委地,载归家,二日乃苏。隆未苏之间,犬终不食。自此爱惜,如同于亲戚焉。(出《幽明录》)
yáng shēng
杨生
jìn tài hé zhōng, guǎng líng rén yáng shēng zhě chù yī quǎn, lián xī shèn zhì, cháng yǐ zì suí. hòu shēng yǐn zuì, wò yú huāng cǎo zhī zhōng. shí fāng dōng liáo yuán, fēng shì jí shèng. quǎn nǎi zhōu zā háo fèi, shēng dōu bù jué. quǎn nǎi jiù shuǐ zì rú, hái jí wò yú cǎo shàng. rú cǐ shù sì, zhōu xuán kuǐ bù, cǎo jiē zhān shī, huǒ zhì miǎn fén. ěr hòu shēng yīn àn xíng duò jǐng, quǎn yòu háo fèi zhì xiǎo. yǒu rén jīng guò, lù rén guài qí rú shì, yīn jiù shì zhī, jiàn shēng zài yān. suì qiú chū jǐ, xǔ yǐ hòu bào, qí rén yù qǐng cǐ quǎn wèi chóu. shēng yuē :" cǐ gǒu céng huó wǒ yú yǐ sǐ, jí bù yī mìng, yú kě rèn jūn suǒ xū yě ." lù rén chí yí wèi dá. quǎn nǎi yǐn lǐng shì jǐng, shēng zhī qí yì, nǎi xǔ yān. jì ér chū zhī, xì zhī ér qù. què hòu wǔ rì, quǎn yè zǒu hái. chū jì wén
晋太和中,广陵人杨生者畜一犬,怜惜甚至,常以自随。后生饮醉,卧于荒草之中。时方冬燎原,风势极盛。犬乃周匝嗥吠,生都不觉。犬乃就水自濡,还即卧于草上。如此数四,周旋跬步,草皆沾湿,火至免焚。尔后生因暗行堕井,犬又嗥吠至晓。有人经过,路人怪其如是,因就视之,见生在焉。遂求出己,许以厚报,其人欲请此犬为酬。生曰 :“此狗曾活我于已死,即不依命,余可任君所须也 。”路人迟疑未答。犬乃引领视井,生知其意,乃许焉。既而出之,系之而去。却后五日,犬夜走还。(出《记闻》)
cuī zhòng wén
崔仲文
ān dì yì xī nián, qiáo xiàn cuī zhòng wén yù huì jī shí hé jù wèi liú fǔ jūn fǔ lì. zhòng wén yǎng yī quǎn, yǐ liè mí lù, wú bù de yě. hé shén ài zhī, nǎi yǐ dīng nú yì zhī, zhòng wén bù yǔ. hé jí zhòng wén rù shān liè, zhì cǎo zhōng shā zhòng wén, yù qǔ qí quǎn, quǎn niè hé, shǒu qí zhǔ shī, pá dì fù zhī. hòu zhū jūn chū liè, jiàn quǎn shǒu shī. rén shí qí zhǔ, yīn hái qǐ liú fǔ jūn. shí hé jiǎ hái, zhì fǔ mén, quǎn biàn wǎng qiān yī hào fèi. rén fù bái fǔ jūn, yuē :" cǐ rén bì shā quǎn zhǔ ." yīn lù zhī, fǔ jūn kǎo wèn, guǒ dé qí shí, suì shā shí hé. chū guǎng gǔ jīn wǔ xíng jì
安帝义熙年,谯县崔仲文与会稽石和俱为刘府君抚吏。仲文养一犬,以猎麋鹿,无不得也。和甚爱之,乃以丁奴易之,仲文不与。和及仲文入山猎,至草中杀仲文,欲取其犬,犬啮和,守其主尸,爬地覆之。后诸军出猎,见犬守尸。人识其主,因还启刘抚军。石和假还,至府门,犬便往牵衣号吠。人复白抚军,曰 :“此人必杀犬主 。”因录之,抚军拷问,果得其实,遂杀石和。(出《广古今五行记》)
zhāng rán
张然
kuài jī zhāng rán zhì yì, yǒu shào fù wú zi, wéi yǔ yī nú shǒu shě, nú suì yǔ fù tōng. rán sù yǎng yī quǎn, míng wū lóng, cháng yǐ zì suí. hòu guī, nú yù móu shā rán, shèng zuò yǐn shí, fù yǔ rán :" yǔ jūn dāng dà bié lí, jūn kě qiáng dàn ." nú yǐ zhāng gōng bá shǐ, xū rán shí bì. rán tì qì bù néng shí, yǐ ròu jí fàn zhì gǒu, zhù yuē :" yǎng rǔ jīng nián, wú dāng jiāng sǐ. rǔ néng jiù wǒ fǒu?" gǒu dé shí bù dàn, wéi zhù jīng shì nú. rán pāi xī dà huàn yuē :" wū lóng ." gǒu yīng shēng shāng nú, nú shī dāo, suì dào. gǒu zǎ qí yīn, rán yīn qǔ dāo shā nú, yǐ qī fù xiàn, shā zhī. chū xù sōu shén jì
会稽张然滞役,有少妇无子,唯与一奴守舍,奴遂与妇通。然素养一犬,名乌龙,常以自随。后归,奴欲谋杀然,盛作饮食,妇语然 :“与君当大别离,君可强啖 。”奴已张弓拔矢,须然食毕。然涕泣不能食,以肉及饭掷狗,祝曰 :“养汝经年,吾当将死。汝能救我否?”狗得食不啖,唯注睛视奴。 然拍膝大唤曰 :“乌龙 。”狗应声伤奴,奴失刀,遂倒。狗咋其阴,然因取刀杀奴,以妻付县,杀之。(出《续搜神记》)
yáng bāo
杨褒
yáng bāo zhě, lú jiāng rén yě, bāo lǚ yóu zhì qīn zhī shě. qí jiā pín wú bèi, shě wéi yǎng yī quǎn, yù pēng ér sì zhī. qí quǎn nǎi guì qián zú, yǐ mù shì bāo, yì ér zhǐ zhī, bù lìng shā. nǎi qiú zhī, qīn zhī fèng bāo, jiāng quǎn guī shě. jīng yuè yú, cháng suí chū rù. bāo qī nǎi yì zhì yú bāo, bāo mò zhī zhī. jīng suì shí, hòu bāo qī yǔ wài mì qì, yù shā bāo. bāo shì xī zuì guī, qī nǎi cì qí wài lái shā bāo. jì zhì, fāng yù rù shì, qí quǎn nǎi niè zhé qí zú, nǎi yǎo bāo qī, èr rén jù shāng shén yǐ. lín lǐ jù zhì, jiù zhī. bāo xǐng, jiàn ér sōu zhī, guǒ huò qí dāo. lín lǐ wén zhī, sòng xiàn tuī jū, qī yǐ shí gào. bāo qī jí huái dāo zhě, bìng chǔ jí fǎ. chū jí yì jì
杨褒者,庐江人也,褒旅游至亲知舍。其家贫无备,舍唯养一犬,欲烹而饲之。其犬乃跪前足,以目视褒,异而止之,不令杀。乃求之,亲知奉褒,将犬归舍。经月余,常随出入。褒妻乃异志于褒,褒莫知之。经岁时,后褒妻与外密契,欲杀褒。褒是夕醉归,妻乃伺其外来杀褒。既至,方欲入室,其犬乃啮折其足,乃咬褒妻,二人俱伤甚矣。邻里俱至,救之。褒醒,见而搜之,果获其刀。邻里闻之,送县推鞠,妻以实告。褒妻及怀刀者,并处极法。(出《集异记》)
zhèng sháo
郑韶
zhèng sháo zhě, suí yáng dì shí zuǒ sàn qí cháng shì, dà yè zhōng, shòu mǐn zhōng tài shǒu. sháo yǎng yī quǎn, lián ài guò zi, sháo yǒu cóng zhě shù shí rén. nèi yǒu xuē yuán zhōu zhě, sháo wèi dá zhī rì, yǐ shì zhī, sháo qiān tài shǒu, lüè wú ēn xù. yuán zhōu niàn hèn, yǐ rèn jiǔ cì qí biàn, wú de yān. shí zài mǐn zhōng, suí yáng dì yǒu shǐ dào, sháo pái mǎ yuǎn yíng zhī, qí quǎn nǎi xián zhuāi yī jīn, bù lìng chū zhái. guǎn lì chí gào qù yún :" shǐ rù guō. sháo jiāng yù chū, wèi quǎn zhuāi yī bù fàng. sháo nù, lìng rén fù zhī yú zhù. sháo chū shǐ zhái dà mén, qí quǎn nǎi chè duàn shéng ér zǒu, yī qián zhuāi sháo yī, bù lìng qù. sháo fǔ quǎn yuē :" rǔ zhī wú yǒu bù cè zhī shì hū?" quǎn nǎi háo fèi, tiào shēn yú yuán zhōu duì nèi, yǎo shā xuē yuán zhōu. sháo chāi rén sōu yuán zhōu yī xià, guǒ cáng duǎn jiàn ěr. chū jí yì jì
郑韶者,隋炀帝时左散骑常侍,大业中,授闽中太守。韶养一犬,怜爱过子,韶有从者数十人。内有薛元周者,韶未达之日,已事之,韶迁太守,略无恩恤。元周念恨,以刃久伺其便,无得焉。时在闽中,隋炀帝有使到,韶排马远迎之,其犬乃衔拽衣襟,不令出宅。馆吏驰告去云 :“使入郭。韶将欲出,为犬拽衣不放。韶怒,令人缚之于柱。韶出使宅大门,其犬乃掣断绳而走,依前拽韶衣,不令去。韶抚犬曰 :“汝知吾有不测之事乎?”犬乃嗥吠,跳身于元周队内,咬杀薛元周。韶差人搜元周衣下,果藏短剑耳。(出《集异记》)
liǔ chāo
柳超
liǔ chāo zhě, táng zhōng zōng cháo wèi jiàn yì dài fū, yīn dé zuì, chù yú lǐng wài. chāo yǐ qīng jiǎn zì shǒu, fán suǒ jīng zhōu jùn, bù gān náo lián mù yǐ zì jǐ, ér lǐng èr nú zhǎng gé zhǎng shū, bìng yī quǎn. zhì jiāng zhōu, chāo yǐ yù fèn chéng jí. èr nú yù tú qí zī zhuāng, nǎi gòng móu yuē:" kě fèng dú yào yú jiàn yì, wǒ děng qǔ cái ér wèi liáng rén, qǐ bù hǎo hū?" zhǎng shū yuē:" shàn." zhǎng gé nǎi qǐ chāo yuē :" rén yán yǒu mì zhào dào, bù quán jiàn yì mìng, jiàn yì jiā zú jiāng wèi nài hé?" chāo yuē :" rán, rǔ děng dāng xiū zhuàn, cì wú shí bì, kě jìn dú yú wú, wú gān sǐ yǐ ." zhǎng gé děng wén yán, nǎi bèi zhēn zhuàn. zhǎng gé zài chú xiū bàn, zhǎng shū jìn zhī yú chāo. chāo shí cì, hū jiàn qí quǎn, nǎi fēn yǔ shí zhī, tì qì fǔ quǎn yuē :" wǒ jīn rì sǐ yǐ, rǔ tuō yú hé rén yé?" quǎn wén zhī bù shí, zǒu rù chú, nǎi yǎo zhǎng gé hóu fù zhì táng qián, niè zhǎng shū, èr nú jù wèi quǎn suǒ hài. chāo wèi xiǎo qí shì. hòu jīng shù rì, chì zhào hái jīng, ér fù xuě miǎn, fāng zhī qí quǎn zhī líng yǐ. chū jí yì jì
柳超者,唐中宗朝为谏议大夫,因得罪,黜于岭外。超以清俭自守,凡所经州郡,不干挠廉牧以自给,而领二奴掌阁、掌书,并一犬。至江州,超以郁愤成疾。 二奴欲图其资装, 乃共谋曰:“可奉毒药于谏议,我等取财而为良人,岂不好乎?”掌书曰:“善。” 掌阁乃启超曰 :“人言有密诏到,不全谏议命,谏议家族将为奈何?” 超曰 :“然,汝等当修馔, 伺吾食毕,可进毒于吾,吾甘死矣 。”掌阁等闻言,乃备珍馔。掌阁在厨修办,掌书进之于超。超食次,忽见其犬,乃分与食之,涕泣抚犬曰 :“我今日死矣,汝托于何人耶?”犬闻之不食,走入厨,乃咬掌阁喉;复至堂前,啮掌书,二奴俱为犬所害。超未晓其事。后经数日,敕诏还京,而复雪免, 方知其犬之灵矣。(出《集异记》)
yáo jiǎ
姚甲
wú xīng yáo shì zhě, kāi yuán zhōng bèi liú nán yì, qí rén sù yǎng èr quǎn, zài nán yì jiāng suí háng. jiā nú fù zǐ jí zi xiǎo nú xī jiē yǒng zhuàng, móu hài qí zhǔ, rán hòu jǔ jiā běi guī. yáo suǒ jū piān pì, lín lǐ bù jiē, fù zǐ hū wèi zhǔ yún :" láng jūn jiā běn běi rén, jīn cuàn nán huāng, liú lí wàn lǐ, hū yǒu bù xiáng, nú dāng fú chí sāng shì běi guī. qǐng zhě yǐ lái, yǐ jué shuāi bèi, kǒng kè rán zhī hòu, qí yú xiǎo ruò, zé láng jūn hái gǔ, bù guī gù xiāng, fú yuàn tú zhī ." yáo shì xiǎo qí yì, yún :" rǔ yù lìng wǒ sǐ yé?" nú yuē:" zhèng ěr lǜ zhī ." yáo qǐng zhì míng chén. jí qī, nú fù zǐ jù shàn, quàn yáo bǎo shí. fèng shāng gěng yè. xīn jì cāng huáng, chū bù néng shí, dàn yǐ wù sì èr quǎn. zhí nú rù chí, yīn fǔ èr quǎn yún :" wú yǎng rǔ duō nián, jīn nú děng shā wǒ, rǔ zhī zhī hū?" èr quǎn zì ěr bù shí, gù zhǔ bēi hào. xū yú, fù zǐ zhì, yī quǎn zǎ qí hóu, duàn ér bì. yī quǎn jù rù chú, yòu zǎ qí shǎo nú hóu, yì duàn. yòu zǎ fù zǐ zhī fù, shā zhī. yáo shì zì ěr huò miǎn. chū guǎng yì jì
吴兴姚氏者,开元中被流南裔,其人素养二犬,在南亦将随行。家奴附子及子小奴悉皆勇壮,谋害其主,然后举家北归。姚所居偏僻,邻里不接,附子忽谓主云 :“郎君家本北人,今窜南荒,流离万里,忽有不祥,奴当扶持丧事北归。顷者以来,已觉衰惫,恐溘然之后,其余小弱,则郎君骸骨,不归故乡,伏愿图之 。” 姚氏晓其意, 云 :“汝欲令我死耶?”奴曰:“正尔虑之 。”姚请至明晨。及期, 奴父子俱膳,劝姚饱食。奉觞哽咽。心既苍黄,初不能食,但以物饲二犬。值奴入持,因抚二犬云 :“吾养汝多年,今奴等杀我,汝知之乎?”二犬自尔不食, 顾主悲号。须臾,附子至,一犬咋其喉,断而毙。一犬遽入厨,又咋其少奴喉,亦断。又咋附子之妇,杀之。姚氏自尔获免。(出《广异记》)
liú jù lín
刘巨麟
liú jù lín kāi yuán mò wèi guǎng fǔ dū du, zài zhōu héng yǎng yī quǎn, xióng jìng duō lì, quǎn zhì xún fù, yǒu yì yú tā. jù lín cháng yè yíng shǐ, quǎn hū zhē hù, bù yù lìng chū, jù lín yì wù yuē :" quǎn bù shǐ wǒ xíng yé?" pái huái liáng jiǔ. rén zhì, bái shǐ jìn. jù lín chì yuē :" wǒ xíng bù cóng rú yún, níng yǒu fēi yì zhī shì ." shǐ jiā rén guān quǎn ér chū. shàng mǎ zhī jì, quǎn yì suí zhī. hū zǎ yī cóng zhě hóu zhōng, qǐng zhī sǐ. jù lín jīng è, sōu sǐ zhě huái zhōng, dé lì bǐ shǒu. chū jù lín cháng biān chuí cǐ pū, gù xiū qí yuàn, sī yù bào fù, ér quǎn nì zhī zhī, shì yǐ miǎn nán. chū guǎng yì jì
刘巨麟开元末为广府都督,在州恒养一犬,雄劲多力,犬至驯附,有异于他。巨麟常夜迎使,犬忽遮护,不欲令出,巨麟亦悟曰 :“犬不使我行耶?”徘徊良久。人至,白使近。巨麟叱曰 :“我行部从如云,宁有非意之事 。”使家人关犬而出。上马之际,犬亦随之。忽咋一从者喉中,顷之死。巨麟惊愕,搜死者怀中,得利匕首。初巨麟常鞭捶此仆,故修其怨,私欲报复,而犬逆知之,是以免难。(出《广异记》)
zhāng huá
章华
ráo zhōu lè píng bǎi xìng zhāng huá, yuán hé chū, cháng yǎng yī quǎn, měi qiáo cǎi rù shān, bì suí zhī. bǐ shě yǒu wáng huá zhě, wǎng lái quǎn zhé fèi zhú. sān nián dōng, wáng huá tóng shàng shān lín cǎi chái, quǎn yì suí zhī. hū yǒu yī hǔ, zhēn zhōng tiào chū bó wáng huá, pán jù yú dì, rán yóu wèi shāng, nǎi jù ér zuò. zhāng huá jiào hē qiě zǒu, hǔ yòu shě wáng huá, lái chèn zhāng huá. jì huò, fù zuò zhī. shí quǎn qián zài shēn cǎo, jiàn huá bèi qín, tū chū, tiào shàng hǔ tóu, zǎ hǔ zhī bí. hǔ bù yì qí lái, jīng jù ér zǒu. èr rén jiē jiāng pū zài dì, rú chén zuì zhě. qí quǎn yǐ bí xí qí zhǔ kǒu qǔ qì, jí tǔ chū xián shuǐ. rú cǐ shù sì, qí zhǔ shāo sū. quǎn nǎi fù yǐ kǒu xí wáng huá zhī kǒu, yì rú qián zhuàng. liáng jiǔ, wáng huá néng xíng, xiāng yǐn ér qǐ. quǎn fú zuò zuì zhuàng, yī xī ér bì yǐ. chū yuán huà jì
饶州乐平百姓章华,元和初,常养一犬,每樵采入山,必随之。比舍有王华者,往来犬辄吠逐。三年冬,王华同上山林采柴,犬亦随之。忽有一虎,榛中跳出搏王华,盘踞于地,然犹未伤,乃踞而坐。章华叫喝且走,虎又舍王华,来趁章华。既获,复坐之。时犬潜在深草,见华被擒,突出,跳上虎头,咋虎之鼻。虎不意其来,惊惧而走。二人皆僵仆在地,如沉醉者。其犬以鼻袭其主口取气,即吐出涎水。如此数四,其主稍苏。犬乃复以口袭王华之口,亦如前状。良久,王华能行,相引而起。犬伏作醉状,一夕而毙矣。(出《原化记》)
fàn yì
范翊
fàn yì zhě, hé dōng rén yě. yǐ wǔ yì shòu pí jiàng, yǎng yī quǎn, shén yì rén xìng. yì yǒu qīn zhī chén fú, yì shǔ pí jiàng. yì chà wǎng huái nán chōng shǐ, shōu shì mián qǐ, shí fú chōng fù yān. yì yīn jiǔ xí, shì qì ér miè fú, yīn chéng chóu hèn, nǎi àn gòu yì zuì. qián zhuàng shēn zhǔ shuài. zhǔ shuài bù xiǎo qí yóu, wèi qí zhí shí, nǎi tíng yì zhí. yì yǐn hèn ér guī, fú nǎi dà huò bǔ shǔ. qí quǎn jiàn yì chén fèi, nǎi wǎng fú shě, cì qí shuì, zǎ duàn qí shǒu, xián guī shì yì. yì jīng jù, jiāng fú shǒu jí, lǐng quǎn yì zhǔ shuài qǐng zuì. zhǔ shuài jí zhī, yì yǐ qián shì wén. zhǔ shuài chá zhī, què guī yì běn zhí. qí quǎn zhǔ shuài liú zài shǐ zhái. chū jí yì jì
范翊者,河东人也。以武艺授裨将,养一犬,甚异人性。翊有亲知陈福,亦署裨将。翊差往淮南充使,收市绵绮,时福充副焉。翊因酒席,恃气而蔑福,因成仇恨,乃暗构翊罪。潜状申主帅。主帅不晓其由,谓其摭实,乃停翊职。翊饮恨而归,福乃大获补署。其犬见翊沉废,乃往福舍,伺其睡,咋断其首,衔归示翊。翊惊惧,将福首级,领犬诣主帅请罪。主帅诘之,翊以前事闻。主帅察之, 却归翊本职。 其犬主帅留在使宅。(出《集异记》)
guō zhāo
郭钊
guō sī kōng zhāo, dà hé zhōng zì zǐ tóng yí zhèn xī liáng fǔ, shí yǒu hūn zhě shén jǐn pǔ. zhāo niàn zhī, duō wěi yǐ shì. cháng yī rì, zhāo mìng shì wén zēng sī bó yú duàn, qí jià bèi, qiě yǐ wéi qī wǒ, jí qiú yú yù, yòng zhì qí zuì. yù jì jù, zhāo mìng chī yú tíng. hū yǒu shí yú quǎn, zhēng yōng qí bèi, lì zú mò néng zhì. zhāo dà yì zhī, qiě xùn qí shì. hūn zhě yuē, :" hǎo yuè fú shì jīn gāng jīng, zì hái zhì cháng yǐ shí sì qún quǎn, bù zhī qí tā ." zhāo tàn yuē :" quǎn shàng néng gǎn qí huì, wú ān kě yǐ bù shī ēn ." suì shì fàng hūn zhě. chū xuān shì zhì
郭司空钊,大和中自梓潼移镇西凉府,时有阍者甚谨朴。钊念之,多委以事。常一日,钊命市纹缯丝帛余段,其价倍,且以为欺我,即囚于狱,用致其罪。狱既具,钊命笞于庭。忽有十余犬,争拥其背,吏卒莫能制。钊大异之,且讯其事。阍者曰, :“好阅佛氏《金刚经》, 自孩稚常以食饲群犬,不知其他 。”钊叹曰 :“犬尚能感其惠,吾安可以不施恩 。”遂释放阍者。(出《宣室志》)
lú yán
卢言
lú yán zhě, shàng dǎng rén yě, cháng lǚ pō tā yì. lù xíng, hū jiàn yī quǎn léi shòu jiāng sǐ yǐ. yán mǐn zhī, nǎi shōu yǎng. jīng xún rì, qí quǎn shén féi yuè. zì ěr fán suǒ lì jùn yì, xī lǐng zhī. hòu jiāng dǐ bó, hū yú shì sì yù yǒu rén yāo yǐn, dà zuì ér guī, nǎi rù fáng jiù qǐn. é ér lín diàn huǒ fā, quǎn máng pò, nǎi shàng chuáng, yú yán shǒu háo fèi, nǎi xián yī zhuāi zhī. yán hū jīng qǐ, nǎi jiàn huǒ yǐ qí wū zhù. tòu zǒu ér chū, fāng miǎn sī?? nán. chū jí yì jì
卢言者,上党人也,常旅泊他邑。路行,忽见一犬羸瘦将死矣。言悯之,乃收养。经旬日,其犬甚肥悦。自尔凡所历郡邑,悉领之。后将抵亳,忽于市肆遇友人邀饮,大醉而归,乃入房就寝。俄而邻店火发,犬忙迫,乃上床,于言首嗥吠,乃衔衣拽之。言忽惊起,乃见火已其屋柱。透走而出,方免斯??难。(出《集异记》)
zhào sǒu
赵叟
fú fēng xiàn xī yǒu tiān hé sì, zài gāo gāng zhī shàng, qí xià yǒu kān, huō ruò táng, zhōng yǒu pín zhě zhào sǒu jiā yān. sǒu wú qī ér, bìng zú yǔ lǚ, cháng cè zhàng xíng qǐ. lǐ zhōng rén āi qí lǎo bìng, qiě qióng wú suǒ guī, lǜ gěi yǐ shí. sǒu jì dé shí, cháng xiān jù qún quǎn yǐ shí zhī. hòu suì yú, sǒu bìng hán, wò yú kān zhōng. shí dà xuě, sǒu wú yī, luǒ xíng fǔ dì, qiě zhàn qiě shēn. qí qún quǎn jù jí yú sǒu qián, yáo wěi ér háo. yǐ ér huán qí rèn xí, jìng yǐ zú yōng sǒu tǐ, yóu shì hán shǎo jiě. hòu xún yú, jìng yǐ hán sǐ qí kān. quǎn jù āi míng, zhòu yè bù xiē, shù rì fāng qù. chū xuān shì zhì
扶风县西有天和寺,在高冈之上,其下有龛,豁若堂,中有贫者赵叟家焉。叟无妻儿,病足伛偻,常策杖行乞。里中人哀其老病,且穷无所归,率给以食。叟既得食,常先聚群犬以食之。后岁余,叟病寒,卧于龛中。时大雪,叟无衣,裸形俯地,且战且呻。其群犬俱集于叟前,摇尾而嗥。已而环其衽席,竞以足拥叟体,由是寒少解。后旬余,竟以寒死其龛。犬俱哀鸣,昼夜不歇,数日方去。(出《宣室志》)
lù jī
陆机
jìn lù jī shǎo shí, pō hǎo liè, zài wú, yǒu jiā kè xiàn kuài quǎn yuē huáng ěr. jī rèn luò, cháng jiāng zì suí. cǐ quǎn xiá huì, néng jiě rén yǔ. yòu cháng jiè rén sān bǎi lǐ wài, quǎn shí lù zì hái. jī jī guān jīng shī, jiǔ wú jiā wèn. jī xì yǔ quǎn yuē :" wǒ jiā jué wú shū xìn, rǔ néng jī shū chí qǔ xiāo xī fǒu?" quǎn xǐ, yáo wěi zuò shēng yīng zhī. jī shì wèi shū, shèng yǐ zhú tǒng, xì quǎn jǐng. quǎn chū yì lù, zǒu xiàng wú, jī zé rù cǎo shì ròu, měi jīng dà shuǐ, zhé yī dù zhě, mǐ máo diào wěi xiàng zhī, yīn dé zài dù. dào jī jiā, kǒu xián tǒng, zuò shēng shì zhī. jī jiā kāi tǒng, qǔ shū kàn bì, quǎn yòu xiàng rén zuò shēng, rú yǒu suǒ qiú. qí jiā zuò dá shū, nèi tǒng, fù xì quǎn jǐng. quǎn fù chí hái luò. jì rén xíng wǔ xún, quǎn wǎng huán cái bàn. hòu quǎn sǐ, hái zàng jī jiā cūn nán èr bǎi bù, jù tǔ wèi fén, cūn rén hū zhī wèi" huáng ěr zhǒng". chū shù yì jì
晋陆机少时,颇好猎,在吴,有家客献快犬曰黄耳。机任洛,常将自随。此犬黠慧,能解人语。又常借人三百里外,犬识路自还。机羁官京师,久无家问。机戏语犬曰 :“我家绝无书信,汝能赍书驰取消息否?”犬喜,摇尾作声应之。机试为书,盛以竹筒,系犬颈。犬出驿路,走向吴, 饥则入草噬肉,每经大水,辄依渡者,弭毛掉尾向之,因得载渡。到机家,口衔筒,作声示之。机家开筒,取书看毕,犬又向人作声,如有所求。其家作答书,内筒,复系犬颈。犬复驰还洛。计人行五旬,犬往还才半。后犬死,还葬机家村南二百步,聚土为坟,村人呼之为“黄耳冢”。(出《述异记》)
shí xuán dù
石玄度
sòng yuán huī zhōng, yǒu shí xuán dù zhě chù yī huáng quǎn, shēng yī zi ér sè bái. quǎn mǔ ài zhī yì cháng, měi xián shí sì zhī. jí cháng chéng, xuán dù měi chū liè wèi guī, quǎn mǔ zhé mén wài wàng zhī. hòu xuán dù huàn qì sòu, jiàn jiù wēi dǔ. yī wèi chǔ fāng, xū bái gǒu fèi yān. shì suǒ zú bù dé, nǎi shā suǒ chù bái gǒu, qǔ fèi yǐ gōng tāng yòng. jì ér quǎn mǔ tiào yuè háo jiào, lèi rì bù xī. qí jiā rén zhǔ gǒu, yǔ kè shí zhī, tóu gǔ yú dì, quǎn mǔ zhé xián zhì wū zhōng. shí bì, nǎi yí rù hòu yuán zhōng yī sāng shù xià, pá tǔ mái zhī. rì xī xiàng shù háo fèi, yuè yú fāng zhǐ. ér xuán dù suǒ jí bù chōu, yǐ zhì yú zú. zhōng wèi zuǒ yòu yuē :" tāng bù jiù wǒ jí, shí wǎng shā cǐ gǒu." qí dì fǎ dù, zì cǐ bù shí quǎn ròu yān. chū shù yì jì
宋元徽中,有石玄度者畜一黄犬,生一子而色白。犬母爱之异常,每衔食饲之。及长成,玄度每出猎未归,犬母辄门外望之。后玄度患气嗽,渐就危笃。医为处方,须白狗肺焉。市索卒不得,乃杀所畜白狗,取肺以供汤用。既而犬母跳跃嗥叫,累日不息。其家人煮狗,与客食之,投骨于地,犬母辄衔置屋中。食毕,乃移入后园中一桑树下,爬土埋之。日夕向树嗥吠,月余方止。而玄度所疾不瘳,以至于卒。终谓左右曰 :“汤不救我疾,实枉杀此狗。”其弟法度,自此不食犬肉焉。(出《述异记》)
qí qióng
齐琼
táng jìn jūn dà xiào qí qióng zhě, shǐ yǐ chí chěng, dà chéng ēn chǒng, yǐ shì jiǎ yù zhōng xián, zhì yú jù xiàn. jiā chù liáng quǎn sì, cháng yóu tián guǎng yòu, zhé sì yǐ liáng ròu. qí yī dú tián rú yān hóu chǐ yá jiān yǐ chū, rú yǐn cóng báo rán hòu shí, shí yǐ zé fù zhì, qí qiè yì zhī. yī rì, lìng pū cì qí suǒ wǎng, zé běi yuán kū dòu, yǒu mǔ cún yān. lǎo jí jiè huì, tǔ bǔ yǐ sì. qí yì yì zhě, qí tàn jiǔ zhī, nǎi mìng qiè pìn quǎn guī, yǐ fàn yīn xí zhī, yú bǐng ěr bǎo zhī. quǎn zé yáo wěi fǔ shǒu, ruò huái zhī gǎn. ěr hòu qín jiān zhú jiǎo, zhǐ gù rú fēi. jiāng hù liè jià qián, bì huò fēng shǎng. yú nián pìn sǐ, quǎn jiā qín xiào. yòu gèng lǜ guǎn, qí yì cú luò. quǎn háo fèi zhōng xī, gū gū bù chuò. yuè yuè, jiāng yǒu shì yú qiū lǒng, zé liú áo yǐ yù jiān dào. jí xuán biǎn zhī xī, quǎn dú yǐ zú pá tǔ chéng ào, shǒu kòu guān jiàn xuè. yǎn tǔ wèi bì, quǎn yì zhì bì. chū jí yì jì shí cóng yì qín zhōu dōu yā yá shí cóng yì jiā, yǒu quǎn shēng shù zi, qí yī xiàn róng shuài láng yá gōng. zì xiǎo zhì zhǎng, yǔ mǔ xiāng gé. jí jié shǐ lǜ dà jiàng yǔ zhū xiào huì liè yú jiāo yuán, qí quǎn hū zǐ mǔ xiāng yù yú tián zhōng, xīn xǐ zhī mào, bù kě zhuàng míng. liè bà, gè zhú zhǔ guī. zì shì qí zi zhú rì yú shǐ chú nèi qiè ròu, guī sì qí mǔ. zhì yǒu xián qí tóu dù jiān xié, yíng yú yá jiāng zhī jiā, yá zhōng rén wú yǒu zhī zhě. chū yù táng xián huà
唐禁军大校齐琼者,始以驰骋,大承恩宠,以是假御中衔,至于剧宪。家畜良犬四,常游畋广囿,辄饲以粱肉。 其一独填茹咽喉齿牙间以出,如隐丛薄然后食,食已则复至,齐窃异之。一日, 令仆伺其所往, 则北垣枯窦, 有母存焉。老瘠疥秽,吐哺以饲。齐亦义者,奇叹久之,乃命箧牝犬归,以贩茵席之,余饼饵饱之。犬则摇尾俯首,若怀知感。尔后擒奸逐狡,指顾如飞。将扈猎驾前,必获丰赏。逾年牝死,犬加勤效。又更律琯,齐亦殂落。犬嗥吠终夕,呱呱不辍。越月, 将有事于丘陇,则留獒以御奸盗。及悬窆之夕,犬独以足爬土成坳,首扣棺见血。掩土未毕,犬亦致毙。(出《集异记》石从义秦州都押衙石从义家,有犬生数子,其一献戎帅琅琊公。自小至长,与母相隔。及节使率大将与诸校会猎于郊原,其犬忽子母相遇于田中,忻喜之貌,不可状名。猎罢,各逐主归。自是其子逐日于使厨内窃肉,归饲其母。至有衔其头肚肩胁,盈于衙将之家,衙中人无有知者。(出《玉堂闲话》)
tián zhāo
田招
tián zhāo zhě, guǎng líng rén yě. zhēn yuán chū, zhāo yǐ tā shì zhì yú wǎn líng. shí zhāo yǒu biǎo dì xuē xí zài bǐ. xí jiàn zhāo zhì, zhǔ lǐ jí hòu. yīn yī rì, zhāo wèi xí yuē:" wǒ sī quǎn ròu shí zhī ." xí nǎi zhū chù mì zhī, liǎo bù kě dé. zhāo yuē :" rǔ jiā nèi quǎn hé yòng, kě shā ér shí zhī." xí yuē:" cǐ quǎn yǎng lái duō shí, shuí rěn xià shǒu?" zhāo yuē :" wú yǔ rǔ shā zhī ." yán qì, zhāo yù qǔ quǎn, hū nǎi shī zhī, mò kě qiú mì. hòu jīng xún rì, zhāo gào xí jiāng guī guǎng líng, xí yǐ qīn biǎo zhī fēn, suì zhòng lǐ ér qiǎn zhī. zhāo chū guō, zhì zhú shì bù xiē cì, hū jiàn xí quǎn zài dào cè, zhāo rèn ér hū zhī, qí quǎn nǎi yáo wěi suí zhī. zhāo yè zhì lǚ diàn, jiāng sù, qí quǎn yì suí ér sù zhī, cì zhāo shuì, nǎi zǎ qí shǒu, xián guī yān. xí jù, suì yǐ zī shì bái yú zhōu xiàn. tài shǒu qiǎn rén fù yàn, yì ér shì zhī. chū jí yì jì
田招者,广陵人也。贞元初,招以他事至于宛陵。时招有表弟薛袭在彼。袭见招至,主礼极厚。 因一日, 招谓袭曰:“我思犬肉食之 。”袭乃诸处觅之,了不可得。招曰 :“汝家内犬何用,可杀而食之。”袭曰:“此犬养来多时,谁忍下手?”招曰 :“吾与汝杀之 。”言讫,招欲取犬,忽乃失之,莫可求觅。后经旬日,招告袭将归广陵,袭以亲表之分,遂重礼而遣之。招出郭,至竹室步歇次,忽见袭犬在道侧,招认而呼之,其犬乃摇尾随之。招夜至旅店,将宿,其犬亦随而宿之,伺招睡,乃咋其首,衔归焉。袭惧,遂以兹事白于州县。太守遣人覆验,异而释之。(出《集异记》)
péi dù
裴度
péi lìng gōng dù xìng hǎo yǎng quǎn, fán suǒ sù shè yàn huì chù, xī lǐng zhī, suǒ shí wù yú zhě, biàn hé wǎn yǔ quǎn shí. shí zǐ xù lǐ jiǎ jiàn zhī, shù jiàn. péi lìng yuē :" rén yǔ quǎn lèi, hé è zhī shén?" quǎn zhèng shí, jiàn lǐ jiàn, nǎi qì shí, yǐ mù shì lǐ ér qù. péi lìng yuē :" cǐ quǎn rén xìng, bì chóu yú zi, qiè lǜ zhī ." lǐ yǐ wéi xì yán. jiāng yù wǔ qǐn, qí quǎn nǎi dūn ér xiàng lǐ. lǐ jiàn zhī, nǎi yí quǎn chóu zhī. quǎn jiàn wèi qǐn, yòu chū qí hù. lǐ jiàn quǎn qù hòu, nǎi yǐ jīn zhì ān zhěn, duō pái yī fú, yǐ bèi fù zhī, qí zhuàng rú rén qǐn. lǐ nǎi cáng yú yì chù shì zhī. qūn xún, quǎn rù qí hù, jiāng wèi lǐ yǐ shuì, nǎi tiào shàng qǐn chuáng, dāng hóu ér niè, niè qì zhī miù, quǎn nǎi xià chuáng fèn tiào, hào fèi ér sǐ. chū jí yì jì
裴令公度性好养犬,凡所宿设燕会处,悉领之,所食物余者,便和碗与犬食。时子婿李甲见之,数谏。裴令曰 :“人与犬类,何恶之甚?”犬正食,见李谏,乃弃食,以目视李而去。裴令曰 :“此犬人性,必仇于子,窃虑之 。”李以为戏言。将欲午寝,其犬乃蹲而向李。李见之,乃疑犬仇之。犬见未寝,又出其户。李见犬去后,乃以巾栉安枕,多排衣服,以被覆之,其状如人寝。李乃藏于异处视之。逡巡,犬入其户,将谓李已睡,乃跳上寝床,当喉而啮,啮讫知谬,犬乃下床愤跳,号吠而死。(出《集异记》)