xiāng yào chá wú xiāng sān míng xiāng wǔ míng xiāng chén xiāng lóng nǎo xiāng ān xī xiāng yī mù wǔ xiāng hē lí lēi bái dòu kòu
香药茶芜香 三名香 五名香 沉香 龙脑香 安息香 一木五香 诃黎勒 白豆蔻
pú qí xiāng wú shí zǐ zǐ fēi ā wèi bì bō hú jiāo ā bó cān shān shǔ má huáng jīng sān léng
穙齐香 无石子 紫馡 阿魏 荜拨 胡椒 阿勃参 山薯 麻黄 荆三棱
fú ěr
服饵
fú sōng zhī ěr sōng ruǐ cì fú líng fú fú líng fú chāng pú fú guì ěr níng shí fú wǔ wèi zǐ shí shù
服松脂 饵松蕊 赐茯苓 服茯苓 服菖蒲 服桂 饵柠实 服五味子 食术
fú táo jiāo fú dì huáng fú yuǎn zhì fú tiān mén dōng yǐn jú tán shuǐ yǐn gān jú gǔ shuǐ shí huáng jīng
服桃胶 服地黄 服远志 服天门冬 饮菊潭水 饮甘菊谷水 食黄精
xiāng yào
香药
chá wú xiāng
茶芜香
yàn zhāo wáng shí, yǒu bō yì zhī guó, gòng chá wú xiāng. ruò fén zhuó yī, mí yuè bù jué. suǒ yù dì, tǔ shí jiē xiāng. jīng xiǔ mù fǔ cǎo jiē róng xiù. yòng xūn kū gǔ, zé jī ròu zài shēng. chū dú yì zhì
燕昭王时,有波弋之国,贡茶芜香。若焚着衣,弥月不绝。所遇地,土石皆香。经朽木腐草皆荣秀。用薰枯骨,则肌肉再生。(出《独异志》)
sān míng xiāng
三名香
hàn yōng zhòng zi jìn nán hǎi xiāng wù, bài wèi fú yáng wèi, shí rén wèi zhī xiāng wèi. rì nán jùn yǒu xiāng shì, shāng rén jiāo yì zhū xiāng chù. nán hǎi jùn yǒu cūn xiāng hù, rì nán jùn yǒu qiān mǔ xiāng lín, míng xiāng chū qí zhōng. xiāng zhōu zài zhū yá jùn, zhōu zhōng chū zhū yì xiāng, wǎng wǎng bù zhī qí míng. qiān nián sōng xiāng wén shí lǐ, yì wèi zhī sān xiāng yě.
汉雍仲子进南海香物,拜为涪阳尉,时人谓之香尉。日南郡有香市,商人交易诸香处。南海郡有村香户,日南郡有千亩香林,名香出其中。香州在朱崖郡,洲中出诸异香,往往不知其名。千年松香闻十里,亦谓之三香也。
wǔ míng xiāng
五名香
jù kū zhōu zài xī hǎi zhōng. shēn wèi" wèi" yuán zuò" lái", jù míng chāo běn chén xiào běn gǎi, zhōu shàng yǒu dà shù. yǔ fēng mù xiāng sì, ér yè xiāng, wén shù bǎi lǐ. míng cǐ wèi fǎn hún shù. kòu qí shù, shù yì néng zì shēng. shēng rú niú hǒu, wén zhī zhě jiē xīn zhèn shén hài. fá qí gēn xīn, yú yù fǔ zhōng zhǔ qǔ zhī, gèng huǒ jiān zhī, rú hēi yí, kě lìng wán. míng yuē jīng jīng xiāng, huò míng zhī wèi zhèn líng wán, huò míng zhī wèi fǎn shēng xiāng, huò míng zhī wéi rén niǎo jīng xiāng, huò míng wéi què sǐ xiāng. yī zhǒng wǔ míng. sī líng wù yě, xiāng qì wén shù bǎi lǐ, sǐ shī zài dì, wén qì nǎi huó. shí zhōu jì
聚窟洲在西海中。申未(“未”原作“来”,据明抄本、陈校本改),洲上有大树。与枫木相似,而叶香,闻数百里。名此为返魂树。叩其树,树亦能自声。声如牛吼,闻之者皆心振神骇。伐其根心,于玉釜中煮取汁,更火煎之,如黑饴,可令丸。名曰惊精香,或名之为振灵丸,或名之为返生香,或名之为人鸟精香,或名为却死香。一种五名。斯灵物也,香气闻数百里,死尸在地,闻气乃活。(《十洲记》)
chén xiāng
沉香
táng tài zōng wèn gāo zhōu shǒu lǐng féng àng yún:" qīng zhái qù chén xiāng yuǎn jìn?" duì yuē:" zhái zuǒ yòu jí chū xiāng shù, rán qí shēng zhě wú xiāng, wéi xiǔ zhě shǐ xiāng yǐ." chū guó shǐ yì zuǎn
唐太宗问高州首领冯盎云:“卿宅去沉香远近?”对曰:“宅左右即出香树,然其生者无香,唯朽者始香矣。”(出《国史异纂》)
lóng nǎo xiāng
龙脑香
lóng nǎo xiāng shù, chū pó lì guó. pó lì hū wèi gè bù pó lǜ. yì chū bō sī guó. shù gāo bā jiǔ zhàng, dà kě liù qī wéi. yè yuán ér bèi bái, wú huā shí. qí shù yǒu féi yǒu shòu, shòu zhě chū pó lǜ gāo. xiāng zài mù xīn, zhōng duàn qí shù, pī qǔ zhī, gāo yú shù duān liú chū, zhuó shù zuò kǎn ér chéng zhī. rù yào yòng, bié yǒu fǎ. chū yǒu yáng zá zǔ
龙脑香树,出婆利国。婆利呼为个不婆律。亦出波斯国。树高八九丈,大可六七围。叶圆而背白,无花实。其树有肥有瘦,瘦者出婆律膏。香在木心,中断其树,劈取之,膏于树端流出,斫树作坎而承之。入药用,别有法。(出《酉阳杂俎》)
ān xī xiāng
安息香
ān xī xiāng shù, chū bō sī guó. bō sī hū wèi bì xié. shù zhǎng sān dà, pí sè huáng hēi. yè yǒu sì jiǎo, jīng hán bù diāo. èr yuè kāi huā, huáng sè, xīn wēi bì. bù jiē shi. kè qí yè ér qí jiāo rú yí, míng ān xī xiāng. liù qī yuè jiān níng, nǎi qǔ zhī. shāo zhī tōng shén míng, pì zhòng è. chū yǒu yáng zá zǔ
安息香树,出波斯国。波斯呼为辟邪。树长三大,皮色黄黑。叶有四角,经寒不凋。二月开花,黄色,心微碧。不结实。刻其叶而其胶如饴,名安息香。六七月坚凝,乃取之。烧之通神明,辟众恶。(出《酉阳杂俎》)
yī mù wǔ xiāng
一木五香
yī mù wǔ xiāng: gēn jīng tán, jié chén, huā jī shé, yè huò, jiāo xūn lù. chū yǒu yáng zá zǔ
一木五香:根旍檀,节沉,花鸡舌,叶藿,胶薰陆。(出《酉阳杂俎》)
hē lí lēi
诃黎勒
gāo xiān zhī fá dà shí, dé hē lí lēi, zhǎng wǔ liù cùn. chū zhì mǒ dù zhōng, biàn jué fù tòng, yīn kuài lì shí yú xíng. chū wèi hē lí lēi wèi suì, yīn yù qì zhī. yǐ wèn dà shí zhǎng lǎo, zhǎng lǎo yún, cǐ wù rén dài, yī qiè bìng xiāo, lì zhě chū è wù ěr. xiān zhī shén bǎo xī zhī. tiān bǎo mò bèi zhū, suì shī suǒ zài. chū guǎng yì jì
高仙芝伐大食,得诃黎勒,长五六寸。初置抹肚中,便觉腹痛,因快痢十余行。初谓诃黎勒为祟,因欲弃之。以问大食长老,长老云,此物人带,一切病消,痢者出恶物耳。仙芝甚宝惜之。天宝末被诛,遂失所在。(出《广异记》)
bái dòu kòu
白豆蔻
bái dòu kòu, chū jiā gǔ luó guó, hū wèi duō gǔ. xíng rú bā jiāo. yè shì dù ruò, zhǎng bā jiǔ chǐ, dōng xià bù diāo. huā qiǎn huáng sè. zi zuò duǒ, rú pú táo. qí zi chū chū, wēi qīng, shú zé biàn bái. qī yuè cǎi. chū yǒu yáng zá zǔ
白豆蔻,出加古罗国,呼为多骨。形如芭蕉。叶似杜若,长八九尺,冬夏不凋。花浅黄色。子作朵,如蒲萄。其子初出,微青,熟则变白。七月采。(出《酉阳杂俎》)
pú qí xiāng
穙齐香
pú qí xiāng, chū bō sī guó, fú lín hū wèi dǐng bó lí tuō. zhǎng yī zhàng, wéi yī chǐ xǔ. pí qīng sè, báo ér jí guāng jìng. yè shì ā wèi, měi sān yè shēng yú tiáo duān. wú huā shí. xī yù rén cháng bā yuè fá zhī. zhì là yuè, gèng chōu xīn tiáo, jí zī mào, ruò bù jiǎn chú, kū sǐ. qī yuè duàn qí zhī, yǒu huáng zhī, qí zhuàng rú mì. wēi yǒu xiāng qì. rù fǒu, liáo bǎi bìng. chū yǒu yáng zá zǔ
穙齐香,出波斯国,佛林呼为顶勃梨咃。长一丈,围一尺许。皮青色,薄而极光净。叶似阿魏,每三叶生于条端。无花实。西域人常八月伐之。致腊月,更抽新条,极滋茂,若不剪除,枯死。七月断其枝,有黄汁,其状如蜜。微有香气。入缶,疗百病。(出《酉阳杂俎》)
wú shí zǐ
无石子
wú shí zǐ, chū bō sī guó. bō sī hū wèi mó zéi. shù zhǎng liù qī zhàng, wéi bā jiǔ chǐ. yè rú táo yè ér zhǎng. sān yuè kāi huā, bái sè, huā xīn wēi hóng. zi yuán rú dàn wán, chū qīng, shú nǎi huáng bái. chóng shí chéng kǒng zhě zhèng shú. pí wú kǒng zhě, rù yào yòng. qí shù yì nián shēng wú shí zǐ, yì nián shēng bá lǚ zi. dà rú zhǐ, zhǎng sān cùn, shàng yǒu ké. zhōng rén rú lì huáng, kě dàn. chū yǒu yáng zá zǔ
无石子,出波斯国。波斯呼为摩贼。树长六七丈,围八九尺。叶如桃叶而长。三月开花,白色,花心微红。子圆如弹丸,初青,熟乃黄白。虫食成孔者正熟。皮无孔者,入药用。其树一年生无石子,一年生跋屡子。大如指,长三寸,上有壳。中仁如栗黄,可啖。(出《酉阳杂俎》)
zǐ fēi
紫馡
zǐ fēi shù, chū zhēn là guó. zhēn là hū wèi lēi qū. yì chū bō sī guó. shù zhǎng yī zhàng, zhī tiáo yù mào. yè shì jú, jīng dōng bù diāo. sān yuè kāi huā, bái sè, bù jié zǐ. tiān dà wù lù jí yǔ, zhān qí shù zhī tiáo, jí chū zǐ fēi. bō sī guó shǐ wū hǎi jí shā lì shēn, suǒ shuō bìng tóng. zhēn là guó shǐ zhé chōng dū wèi shā" shā" yuán zuò" shè", jù míng chāo běn gǎi mén tuó shā ní bá tuó, yán yǐ yùn tǔ yú shù zuò kē, yǐ rǎng dé yǔ lù níng jié, ér chéng zǐ fēi. kūn lún guó zhě shàn, bō sī guó zhě cì zhī. chū yǒu yáng zá zǔ
紫馡树,出真腊国。真腊呼为勒佉。亦出波斯国。树长一丈,枝条郁茂。叶似桔,经冬不凋。三月开花,白色,不结子。天大雾露及雨,沾其树枝条,即出紫馡。波斯国使乌海及沙利深,所说并同。真腊国使折冲都尉沙(“沙”原作“涉”,据明抄本改)门陀沙尼拔陀,言蚁运土于树作窠,蚁壤得雨露凝结,而成紫馡。昆仑国者善,波斯国者次之。(出《酉阳杂俎》)
ā wèi
阿魏
ā wèi, chū jiā dū nà guó, jí běi tiān zhú yě. jiā dū nà hū wèi xíng yú. yì chū bō sī guó. bō sī hū wèi ā yú jié. shù zhǎng bā jiǔ zhàng, pí qīng huáng. sān yuè shēng yè, xíng sì shǔ ěr. wú huā shí. duàn qí zhī, zhī chū rú yí, jiǔ nǎi jiān níng. fú lín guó sēng biàn, suǒ shuō tóng. mó jiā tuó guó sēng tí pó, yán qǔ qí zhī hé mǐ dòu xiè, hé chéng ā wèi. chū yǒu yáng zá zǔ
阿魏,出伽阇那国,即北天竺也。伽阇那呼为形虞。亦出波斯国。波斯呼为阿虞截。树长八九丈,皮青黄。三月生叶,形似鼠耳。无花实。断其枝,汁出如饴,久乃坚凝。佛林国僧变,所说同。摩伽陀国僧提婆,言取其汁和米豆屑,合成阿魏。(出《酉阳杂俎》)
bì bō
荜拨
bì bō, chū mó jiā tuó guó, hū wèi bì bō lí. fú lín guó hū wèi ā lí hē tuō. miáo zhǎng sān sì chǐ, jīng xì rú zhù, yè shì jí yè, zi shì sāng shèn. bā yuè cǎi. chū yǒu yáng zá zǔ
荜拨,出摩伽陀国,呼为荜拨梨。佛林国呼为阿梨诃咃。苗长三四尺,茎细如箸,叶似蕺叶,子似桑椹。八月采。(出《酉阳杂俎》)
hú jiāo
胡椒
hú jiāo, chū mó jiā tuó guó, hū wèi mèi lǚ zhī. qí miáo màn shēng, jīng jí róu ruò. yè zhǎng cùn bàn, yǒu xì tiáo, yǔ yè qí. tiáo shàng jié zǐ, liǎng liǎng xiāng duì. qí yè chén kāi mù hé, hé zé guǒ qí zi yú yè zhōng. zi xíng sì hàn jiāo, zhì fāng là. liù yuè cǎi. jīn zuò hú pán ròu shí, jiē yòng zhī. chū yǒu yáng zá zǔ
胡椒,出摩伽陀国,呼为昧履支。其苗蔓生,茎极柔弱。叶长寸半,有细条,与叶齐。条上结子,两两相对。其叶晨开暮合,合则裹其子于叶中。子形似汉椒,至芳辣。六月采。今作胡盘肉食,皆用之。(出《酉阳杂俎》)
ā bó cān
阿勃参
ā bó cān, chū fú lín guó. zhǎng yī zhàng yú. pí sè qīng bái. yè xì, liǎng liǎng xiāng duì. huā shì mán jīng, zhèng huáng. zi shì hú jiāo, chì sè. zhuó qí zhī, zhī rú yóu, yǐ tú xuǎn jiè, wú bù chōu. qí yóu jí guì, jià zhòng yú jīn. chū yǒu yáng zá zǔ
阿勃参,出佛林国。长一丈余。皮色青白。叶细,两两相对。花似蔓菁,正黄。子似胡椒,赤色。斫其枝,汁如油,以涂癣疥,无不瘳。其油极贵,价重于金。(出《酉阳杂俎》)
shān shǔ
山薯
xī mù xiàn lǐ duō shān shǔ. běn cǎo yún, nán shān zhī yīn yuē shǔ yù, xiāo rè xià qì, bǔ wǔ zàng. chū nán yuè zhì
熙穆县里多山薯。《本草》云,南山之阴曰署预,消热下气,补五脏。(出《南越志》)
má huáng
麻黄
má huáng, jīng duān kāi huā. huā xiǎo ér huáng, cù shēng. zi rú fù pén, kě shí. zhì dōng kū sǐ, rú cǎo, jí chūn què qīng. chū yǒu yáng zá zǔ
麻黄,茎端开花。花小而黄,簇生。子如覆盆,可食。至冬枯死,如草,及春却青。(出《酉阳杂俎》)
jīng sān léng
荆三棱
táng hé dōng péi tóng fù, huàn fù tòng shù nián, bù kě rěn. zhǔ qí zǐ yuē:" wú sǐ hòu, bì chū wú bìng." zi cóng zhī. chū dé yī wù, dà rú lù tiáo pú. xuán zhī jiǔ gàn. yǒu kè qiè zhī, qí jiān rú gǔ, xuē zhī, wén cǎi huàn fā. suì yǐ wéi dāo bà zi, pèi zhī. zài lù fàng mǎ, chōu dāo zi gē sān léng cǎo, zuò qí shàng, bǎ jǐn xiāo chéng shuǐ. kè guài zhī, huí yǐ wèn tóng. tóng qì, jù yán zhī. hòu bìng zhuàng tóng zhě, fú sān léng cǎo zhī duō yàn. chū cháo yě qiān zài
唐河东裴同父,患腹痛数年,不可忍。嘱其子曰:“吾死后,必出吾病。”子从之。出得一物,大如鹿条脯。悬之久干。有客窃之,其坚如骨,削之,文彩焕发。遂以为刀把子,佩之。在路放马,抽刀子割三棱草,坐其上,把尽消成水。客怪之,回以问同。同泣,具言之。后病状同者,服三棱草汁多验。(出《朝野佥载》)
fú ěr
服饵
fú sōng zhī
服松脂
shàng dǎng yǒu zhào qú zhě, bìng lài lì nián, zhòng zhì zhī bù yù. chuí sǐ, huò yún, bù rú jí huó liú qì zhī, fǒu zé hòu zǐ sūn zhuǎn xiāng zhù yì. qí jiā nǎi wèi jī liáng ér sòng zhī, zhì shān xué zhōng, qú jū xué zhōng. zì yuàn bù xìng. zhòu yè bēi tàn, tì qì jīng rì. yǒu xiān rén xíng guò xué kǒu ér āi zhī, jù wèn xùn yān. qú zhī qí yì rén, nǎi kòu tóu zì chén, qǐ āi yú xiān rén. yǐ náng yào cì zhī, jiào qí fú fǎ. qú fú zhī bǎi xǔ rì, yù chuāng, yán sè fēng yuè, jī fū yù zé. xiān rén yòu guò shì zhī, qú xiè shòu gēng shēng huó zhī ēn, qǐ gài qí fāng. xiān rén gào zhī yún, cǐ shì sōng zhī ěr, cǐ shān zhōng gèng duō cǐ wù, rǔ liàn zhī fú, kě yǐ cháng shēng bū sǐ. qú nǎi guī. jiā rén chū wèi zhī guǐ yě, shén jīng è. suì jù yán zhuàng. hòu fú sōng zhī bù chè, shēn tǐ zhuǎn qīng, qì lì bǎi bèi, dēng gāo yuè xiǎn, zhōng rì bù juàn. nián bǎi qī shí suì, chǐ bù duò, fā bù bái. yè wò, hū jiàn wū jiān yǒu guāng, dà rú jìng zhě. yǐ wèn zuǒ yòu, jiē yún bú jiàn. jiǔ ér jiàn dà, yī shì jǐn míng, rú zhòu rì. yòu yè jiàn miàn shàng yǒu cāi nǚ èr rén, zhǎng èr sān cùn, miàn mù jiē jù, dàn wèi xiǎo ěr. yóu xì qí kǒu bí zhī jiān. rú shì qiě yī nián. cǐ nǚ shāo zhǎng rú dà rén, zài cè. yòu cháng wén qín sè zhī yīn, xīn rán dú xiào. zài rén jiān èr bǎi xǔ nián, sè rú shǎo tóng. nǎi bào dú rù shān qù. bì dì xiān yě. qí jiān wén qú fú sōng zhī rú cǐ, yú shì jìng fú. qí duō lì zhě, nǎi chē yùn lǘ fù, shì jī zhī yíng shì. fú zhī yuǎn zhě, bù guò yī yuè, wèi jué yǒu dà yì, zhé zhǐ. yǒu zhì zhě nán de rú shì yě. chū bào piáo zi
上党有赵瞿者,病癞历年,众治之不愈。垂死,或云,不如及活流弃之,否则后子孙转相注易。其家乃为赍粮而送之,置山穴中,瞿居穴中。自怨不幸。昼夜悲叹,涕泣经日。有仙人行过穴口而哀之,具问讯焉。瞿知其异人,乃叩头自陈,乞哀于仙人。以囊药赐之,教其服法。瞿服之百许日,愈疮,颜色丰悦,肌肤玉泽。仙人又过视之,瞿谢受更生活之恩,乞丐其方。仙人告之云,此是松脂耳,此山中更多此物,汝炼之服,可以长生不死。瞿乃归。家人初谓之鬼也,甚惊愕。遂具言状。后服松脂不撤,身体转轻,气力百倍,登高越险,终日不倦。年百七十岁,齿不堕,发不白。夜卧,忽见屋间有光,大如镜者。以问左右,皆云不见。久而渐大,一室尽明,如昼日。又夜见面上有婇女二人,长二三寸,面目皆具,但为小耳。游戏其口鼻之间。如是且一年。此女稍长如大人,在侧。又常闻琴瑟之音,欣然独笑。在人间二百许年,色如少童。乃抱犊入山去。必地仙也。其间闻瞿服松脂如此,于是竞服。其多力者,乃车运驴负,誓积之盈室。服之远者,不过一月,未觉有大益,辄止。有志者难得如是也。(出《抱朴子》)
ěr sōng ruǐ
饵松蕊
dùn jiǎ jīng yún:" shā tǔ zhī fú, yún yáng zhī xū, kě yǐ yǐn jū." yún yáng shì, gǔ zhī xiān rén. fāng jì yuē:" nán yuè bǎi lǐ yǒu fú dì, sōng gāo yī qiān chǐ, wéi jí shù xún, ér ruǐ gān, xiān rén kě ěr." xiāng chuán fú shí liàn xíng zhī rén, cǎi cǐ sōng gāo ér fú, bù kǔ sè. yǔ zhū chù sōng bié. chū shí dào jì
《遁甲经》云:“沙土之福,云阳之墟,可以隐居。”云阳氏,古之仙人。《方记》曰:“南岳百里有福地,松高一千尺,围即数寻,而蕊甘,仙人可饵。”相传服食炼行之人,采此松膏而服,不苦涩。与诸处松别。(出《十道记》)
cì fú líng
赐茯苓
shěn yuē xiè shǐ ān wáng cì fú líng. yī zhī zhòng yī shí èr jīn bā liǎng. yǒu biǎo. chū yǒu yáng zá zǔ
沈约谢始安王赐茯苓。一枝重一十二斤八两。有表。(出《酉阳杂俎》)
fú fú líng
服茯苓
rèn zǐ jì, fú fú líng shí bā nián, xiān rén yù nǚ wǎng cóng zhī. néng yǐn néng zhāng, bù fù shí gǔ, zhì bān jiē miè, miàn tǐ yù guāng. chū bào piáo zi
任子季,服茯苓十八年,仙人玉女往从之。能隐能彰,不复食谷,炙瘢皆灭,面体玉光。(出《抱朴子》)
fú chāng pú
服菖蒲
hán zhòng, fú chāng pú shí sān nián, shēn shēng máo. rì shì shū wàn yán, jiē sòng zhī. dōng tǎn bù hán. yòu chāng pú xū shēng de shí shàng, yī cùn jiǔ jié yǐ shàng, zǐ huā zhě yóu shàn. chū bào piáo zi
韩众,服菖蒲十三年,身生毛。日视书万言,皆诵之。冬袒不寒。又菖蒲须生得石上,一寸九节已上,紫花者尤善。(出《抱朴子》)
fú guì
服桂
zhào tā zi, fú guì èr shí yī nián, máo shēng, rì xíng wǔ bǎi lǐ, lì jǔ qiān jīn. chū bào piáo zi
赵他子,服桂二十一年,毛生,日行五百里,力举千斤。(出《抱朴子》)
ěr níng shí níng yǔ chǔ tóng
饵柠实(柠与楮同)
níng mù shí zhī chì zhě, ěr zhī yī nián, lǎo zhě hái shǎo, lìng rén chè shí jiàn guǐ. xī dào shì liáng qǐng, nián qī shí, nǎi fú zhī, zhuǎn gèng shǎo. nián zhì bǎi sì shí suì, néng yè shū, zǒu jí bēn mǎ. rù qīng lóng shān qù. chū bào piáo zi
柠木实之赤者,饵之一年,老者还少,令人彻食见鬼。昔道士梁顷,年七十,乃服之,转更少。年至百四十岁,能夜书,走及奔马。入青龙山去。(出《抱朴子》)
fú wǔ wèi zǐ
服五味子
yí mén zǐ, shí fú wǔ wèi zǐ liù shí nián, sè rú yù nǚ, rù shuǐ bù zhān, rù huǒ bù zhuó. chū bào piáo zi
移门子,食服五味子六十年,色如玉女,入水不沾,入火不灼。(出《抱朴子》)
shí shù
食术
nán yáng wén shì shuō, qí xiān zǔ hàn mò dà luàn, táo hú shān zhōng, jī kùn yù sǐ, yǒu yī rén jiào zhī shí shù, yún suì bù jī. shí nián nǎi lái huán xiāng lǐ, yán sè gèng shǎo, qì lì shèng gù. zì shuō zài shān zhōng shí, shēn qīng yù tiào, dēng gāo lǚ xiǎn, lì rì bù juàn, xíng bīng xuě zhōng, liǎo bù zhī hán. cháng jiàn yī gāo yán shàng, yǒu shù rén duì bó xì zhě, yǒu dú shū zhě, fǔ ér shì zhī, wén shì yīn wén qí xiāng wèn. yán:" cǐ zi kě hū shàng fǒu?" qí yī rén dá:" wèi kě yě." lín zǐ míng fú shù shí yī nián, ěr zhǎng wǔ cùn, shēn qīng rú fēi, néng chāo yú yuān gǔ èr zhàng xǔ. chū bào piáo zi
南阳文氏说,其先祖汉末大乱,逃壶山中,饥困欲死,有一人教之食术,云遂不饥。十年乃来还乡里,颜色更少,气力胜故。自说在山中时,身轻欲跳,登高履险,历日不倦,行冰雪中,了不知寒。常见一高岩上,有数人对博戏者,有读书者,俯而视之,文氏因闻其相问。言:“此子可呼上否?”其一人答:“未可也。”林子明服术十一年,耳长五寸,身轻如飞,能超逾渊谷二丈许。(出《抱朴子》)
fú táo jiāo
服桃胶
táo jiāo, yǐ sāng mù huī zì, fú zhī, bǎi bìng yù. jiǔ jiǔ shēn yǒu guāng, zài huì yè zhī dì, rú yuè chū yě. duō fú zhī, zé kě yǐ duàn gǔ yǐ. chū bào piáo zi
桃胶,以桑木灰渍,服之,百病愈。久久身有光,在晦夜之地,如月出也。多服之,则可以断谷矣。(出《抱朴子》)
fú dì huáng
服地黄
chǔ zi, fú dì huáng bā nián, yè shì yǒu guāng, shǒu shàng chē nǔ. chū bào piáo zi
楚子,服地黄八年,夜视有光,手上车弩。(出《抱朴子》)
fú yuǎn zhì
服远志
líng yáng zǐ zhòng, fú yuǎn zhì èr shí nián, yǒu zi èr shí qī rén. kāi shū suǒ shì bù wàng. chū bào piáo zi
陵阳子仲,服远志二十年,有子二十七人。开书所视不忘。(出《抱朴子》)
fú tiān mén dōng
服天门冬
dù zi wēi, fú tiān mén dōng bā shí nián, qiè yǒu zi bǎi sì shí rén. rì xíng sān bǎi lǐ. chū bào piáo zi
杜子微,服天门冬八十年,妾有子百四十人。日行三百里。(出《抱朴子》)
yǐn jú tán shuǐ
饮菊潭水
jīng zhōu jú tán, qí yuán páng, fāng jú bèi yá ào, qí zī yè jí gān. shēn gǔ zhōng yǒu sān shí yú jiā, bù dé chuān jǐng, yǎng yǐn cǐ shuǐ. shàng shòu èr sān bǎi, zhōng shòu bǎi yú, qí qī shí bā shí, yóu yǐ wéi yāo. jú néng qīng shēn yì qì, lìng rén jiǔ shòu, yǒu zhēng. chū shí zhōu jì
荆州菊潭,其源旁,芳菊被涯澳,其滋液极甘。深谷中有三十余家,不得穿井,仰饮此水。上寿二三百,中寿百余,其七十八十,犹以为夭。菊能轻身益气,令人久寿,有征。(出《十洲记》)
yǐn gān jú gǔ shuǐ
饮甘菊谷水
nán yáng lì xiàn shān zhōng, yǒu gān gǔ shuǐ. suǒ yǐ gān zhě, gǔ shàng zuǒ yòu jiē shēng gān jú, jú huā duò qí zhōng, lì shì mí jiǔ, gù shuǐ wèi wèi biàn. qí lín cǐ gǔ zhōng jū mín jiē bù chuān jǐng, xī yǐn gān gǔ shuǐ. yǐn zhě wú bù kǎo shòu, gāo zhě bǎi sì wǔ shí suì, xià zhě bù shī bā jiǔ shí, wú yāo nián rén. dé cǐ jú lì yě. gù sī kōng wáng chàng tài wèi liú kuān tài fù biǎo kuí, jiē wèi nán yáng tài shǒu, měi dào guān, cháng shǐ lì xiàn yuè sòng gān gǔ shuǐ sì shí hú, yǐ wéi yǐn shí. cǐ zhū gōng duō huàn fēng bì jí xuàn mào, jiē dé yù. dàn bù néng dà dé qí yì. rú gān gǔ shàng jū mín, xiǎo shēng biàn yǐn shí cǐ shuǐ zhě ěr. yòu jú huā yǔ yì huā xiāng sì, zhí yǐ gān kǔ bié zhī ěr. jú gān ér yì kǔ. yàn yán suǒ wèi" kǔ rú yì" yě. jīn suǒ zài yǒu gòng jú, dàn wèi shǎo ěr. lǜ duō shēng yú shuǐ cè yě. gōu shì shān yǔ lì xiàn zuì duō. xiān fāng suǒ wèi" bái jīng gēng shēng zhōu yíng", jiē yī jú, ér gēn jīng huā shí yì míng. qí shuō shén měi. ér jìn lái fú zhī zhě lüè wú xiào, zhèng yóu bù dé zhēn jú yě. fū gān jú gǔ shuǐ, nán fāng qì wèi, yì wèi zú yán, ér qí shàng jū mín yǐ yán nián, kuàng dé fú hǎo yào, ān dé wú yì hū? chū bào piáo zi
南阳郦县山中,有甘谷水。所以甘者,谷上左右皆生甘菊,菊花堕其中,历世弥久,故水味为变。其临此谷中居民皆不穿井,悉饮甘谷水。饮者无不考寿,高者百四五十岁,下者不失八九十,无夭年人。得此菊力也。故司空王畅、太尉刘宽、太傅表隗,皆为南阳太守,每到官,常使郦县月送甘谷水四十斛,以为饮食。此诸公多患风痹及眩冒,皆得愈。但不能大得其益。如甘谷上居民,小生便饮食此水者耳。又菊花与薏花相似,直以甘苦别之耳。菊甘而薏苦。谚言所谓“苦如薏”也。今所在有贡菊,但为少耳。率多生于水侧也。缑氏山与郦县最多。仙方所谓“白精、更生、周盈”,皆一菊,而根茎花实异名。其说甚美。而近来服之者略无效,正由不得真菊也。夫甘菊谷水,南方气味,亦未足言,而其上居民以延年,况得服好药,安得无益乎?(出《抱朴子》)
shí huáng jīng
食黄精
lín chuān yǒu shì rén, nüè yù qí suǒ shǐ bì. bì bù kān qí dú, nǎi táo rù shān zhōng. jiǔ zhī liáng jǐn, jī shén. zuò shuǐ biān, jiàn yě cǎo zhī yè kě ài, jí bá qǔ, zhuó shuǐ zhōng, lián gēn shí zhī, shén měi. zì shì héng shí, jiǔ zhī suì bù jī, ér gèng qīng jiàn. yè xī dà shù xià, wén cǎo zhōng shòu zǒu, yǐ wéi hǔ ér jù, yīn niàn dé shàng shù shāo nǎi jiā yě. zhèng ěr niàn zhī, ér shēn yǐ zài shù shāo yǐ. jí xiǎo, yòu niàn dāng xià píng dì, yòu chuā rán ér xià. zì shì yì yǒu suǒ zhī, shēn jí piāo rán ér qù. huò zì yī fēng zhī yī fēng dǐng, ruò fēi niǎo yān. shù suì, qí jiā rén fá xīn jiàn zhī, yǐ gào qí zhǔ, shǐ bǔ zhī. bù dé. yī rì, yù qí zài jué bì xià, jí yǐ xì shéng sān miàn wéi zhī. é téng shàng shān dǐng, qí zhǔ yì hài yì, bì yù zhì zhī. huò yuē:" cǐ bì yě, ān yǒu xiān gǔ? bù guò de líng yào ěr zhī ěr. shì yǐ shèng zhuàn, duō qí wǔ wèi, lìng shén xiāng měi, zhí qí wǎng lái zhī lù, guān qí shí zhī fǒu?" rú qí yán, guǒ lái jiù shí. shí qì, bù fù néng yuǎn qù, suì wèi suǒ qín, jù shù qí gù. wèn qí suǒ shí cǎo zhī xíng, jí huáng jīng yě. fù shǐ zhī, suì bù néng dé. qí bì shù nián yì zú. chū jī shén lù
临川有士人,虐遇其所使婢。婢不堪其毒,乃逃入山中。久之粮尽,饥甚。坐水边,见野草枝叶可爱,即拔取,濯水中,连根食之,甚美。自是恒食,久之遂不饥,而更轻健。夜息大树下,闻草中兽走,以为虎而惧,因念得上树梢乃佳也。正尔念之,而身已在树梢矣。及晓,又念当下平地,又歘然而下。自是意有所之,身即飘然而去。或自一峰之一峰顶,若飞鸟焉。数岁,其家人伐薪见之,以告其主,使捕之。不得。一日,遇其在绝壁下,即以细绳三面围之。俄腾上山顶,其主益骇异,必欲致之。或曰:“此婢也,安有仙骨?不过得灵药饵之尔。试以盛馔,多其五味,令甚香美,值其往来之路,观其食之否?”如其言,果来就食。食讫,不复能远去,遂为所擒,具述其故。问其所食草之形,即黄精也。复使之,遂不能得。其婢数年亦卒。(出《稽神录》)