wáng zǐ qiáo fèng gāng qín gāo guǐ gǔ xiān shēng xiāo shǐ xú fú wáng mǔ shǐ zhě yuè zhī shǐ zhě wèi shū qīng zhāng kǎi yáng wēng bó
王子乔 凤纲 琴高 鬼谷先生 萧史 徐福 王母使者 月支使者 卫叔卿 张楷 阳翁伯
wáng zǐ qiáo
王子乔
wáng zǐ qiáo zhě, zhōu líng wáng tài zǐ yě. hǎo chuī shēng zuò fèng huáng míng. yóu yī luò zhī jiān, dào shì fú qiū gōng, jiē yǐ shàng sōng shān, sān shí yú nián. hòu qiú zhī yú shān, jiàn huán liáng yuē:" gào wǒ jiā, qī yuè qī rì dài wǒ yú gōu shì shān tóu. guǒ chéng bái hè, zhù shān lǐng. wàng zhī bú dào, jǔ shǒu xiè shí rén, shù rì ér qù. hòu lì cí yú gōu shì jí sōng shān. chū liè xiān chuán
王子乔者,周灵王太子也。好吹笙作凤凰鸣。游伊洛之间,道士浮丘公,接以上嵩山,三十余年。后求之于山,见桓良曰:“告我家,七月七日待我于缑氏山头。果乘白鹤,驻山岭。望之不到,举手谢时人,数日而去。后立祠于缑氏及嵩山。(出《列仙传》)
fèng gāng
凤纲
fèng gāng zhě, yú yáng rén yě. cháng cǎi bǎi cǎo huā, yǐ shuǐ zì fēng ní zhī. zì zhēng yuè shǐ, jǐn jiǔ yuè mò zhǐ, mái zhī bǎi rì, jiān jiǔ huǒ. zú sǐ zhě, yǐ yào nèi kǒu zhōng, jiē lì huó. gāng cháng fú cǐ yào, zhì shù bǎi suì bù lǎo. hòu rù dì fèi shān zhōng xiān qù. chū shén xiān chuán
凤纲者,渔阳人也。常采百草花,以水渍封泥之。自正月始,尽九月末止,埋之百日,煎九火。卒死者,以药内口中,皆立活。纲常服此药,至数百岁不老。后入地肺山中仙去。(出《神仙传》)
qín gāo
琴高
qín gāo zhě, zhào rén yě, yǐ gǔ qín wèi sòng kāng wáng shè rén. xíng juān péng zhī shù, fú yóu jì zhōu zhuō jùn jiān, èr bǎi yú nián. hòu cí rù zhuō shuǐ zhōng qǔ lóng zǐ, yǔ dì zǐ qī zhī yuē:" jiē jié zhāi, hòu yú shuǐ páng, shè cí wū." guǒ chéng chì lǐ lái, zuò cí zhōng, qiě qiě yuán zuò dàn, jù míng chāo běn gǎi yǒu wàn rén guān zhī. liú yī yuè yú, fù rù shuǐ qù. chū liè xiān chuán
琴高者,赵人也,以鼓琴为宋康王舍人。行涓、彭之术,浮游冀州涿郡间,二百余年。后辞入涿水中取龙子,与弟子期之曰:“皆洁斋,候于水旁,设祠屋。”果乘赤鲤来,坐祠中,且(且原作旦,据明抄本改)有万人观之。留一月余,复入水去。(出《列仙传》)
guǐ gǔ xiān shēng
鬼谷先生
guǐ gǔ xiān shēng, jìn píng gōng shí rén, yǐn jū guǐ gǔ, yīn wèi qí hào. xiān shēng xìng wáng míng lì, yì jū qīng xī shān zhōng. sū qín zhāng yí, cóng zhī xué zòng héng zhī shù. èr zi yù chí wù zhū hóu zhī guó, yǐ zhì zhà xiāng qīng duó, bù kě huà yǐ zhì dào. fū zhì dào xuán wēi, fēi xià cái dé zào cì ér chuán. xiān shēng tòng qí dào fèi jué, shù duì sū zhāng tì qì, rán zhōng bù néng wù. sū zhāng xué chéng bié qù, xiān shēng yǔ yì zhī lǚ, huà wéi quǎn, běi yǐn èr zi jí rì dào qín yǐ. xiān shēng níng shén shǒu yī, pǔ ér bù lù. zài rén jiān shù bǎi suì, hòu bù zhī suǒ zhī. qín huáng shí, dà yuān zhōng duō wǎng sǐ zhě héng dào, yǒu niǎo yù cǎo yǐ fù sǐ rén miàn, suì huó. yǒu sī shàng wén, shǐ huáng qiǎn shǐ lài cǎo yǐ wèn xiān shēng. xiān shēng yuē:" jù hǎi zhī zhōng yǒu shí zhōu, yuē zǔ zhōu yíng zhōu xuán zhōu yán zhōu cháng zhōu cháng zhōu èr zì yuán quē, jù huáng běn bǔ yuán zhōu liú zhōu guāng shēng zhōu fèng lín zhōu jù kū zhōu cǐ cǎo shì zǔ zhōu bù sǐ cǎo yě. shēng zài qióng tián zhōng, yì míng yǎng shén zhī. qí yè shì gū, bù cóng shēng, yī zhū kě huó qiān rén ěr. chū xiān chuán shí yí
鬼谷先生,晋平公时人,隐居鬼谷,因为其号。先生姓王名利,亦居清溪山中。苏秦、张仪,从之学纵横之术。二子欲驰骛诸侯之国,以智诈相倾夺,不可化以至道。夫至道玄微,非下才得造次而传。先生痛其道废绝,数对苏、张涕泣,然终不能寤。苏、张学成别去,先生与一只履,化为犬,北引二子即日到秦矣。先生凝神守一,朴而不露。在人间数百岁,后不知所之。秦皇时,大宛中多枉死者横道,有鸟御草以覆死人面,遂活。有司上闻,始皇遣使赉草以问先生。先生曰:“巨海之中有十洲,曰祖洲、瀛洲、玄洲、炎洲、长洲(长洲二字原缺,据黄本补)元洲、流洲、光生洲、凤麟洲、聚窟洲、此草是祖洲不死草也。生在琼田中,亦名养神芝。其叶似菰,不丛生,一株可活千人耳。(出《仙传拾遗》)
xiāo shǐ
萧史
xiāo shǐ bù zhī dé dào nián dài, mào rú èr shí xǔ rén. shàn chuī xiāo zuò luán fèng zhī xiǎng. ér qióng zī wěi shuò, fēng shén chāo mài, zhēn tiān rén yě. hùn jī yú shì, shí mò néng zhī zhī. qín mù gōng yǒu nǚ nòng yù, shàn chuī xiāo, gōng yǐ nòng yù qī zhī. suì jiào nòng yù zuò fèng míng. jū shí shù nián, chuī xiāo shì fèng shēng, fèng huáng lái zhǐ qí wū. gōng wèi zuò fèng tái. fū fù zhǐ qí shàng, bù yǐn bù shí, bù xià shù nián. yī dàn, nòng yù chéng fèng, xiāo shǐ shèng lóng, shēng tiān ér qù. qín wèi zuò fèng nǚ cí, shí wén xiāo shēng. jīn hóng zhōu xī shān jué dǐng, yǒu xiāo shǐ xiān tán shí shì, jí yán wū zhēn xiàng cún yān. mò zhī nián dài. chū xiān chuán shí yí
萧史不知得道年代,貌如二十许人。善吹箫作鸾凤之响。而琼姿炜烁,风神超迈,真天人也。混迹于世,时莫能知之。秦穆公有女弄玉,善吹箫,公以弄玉妻之。遂教弄玉作凤鸣。居十数年,吹箫似凤声,凤凰来止其屋。公为作凤台。夫妇止其上,不饮不食,不下数年。一旦,弄玉乘凤,萧史乘龙,升天而去。秦为作凤女祠,时闻箫声。今洪州西山绝顶,有箫史仙坛石室,及岩屋真像存焉。莫知年代。(出(仙传拾遗))
xú fú
徐福
xú fú, zì jūn fáng, bù zhī hé xǔ rén yě.
徐福,字君房,不知何许人也。
qín shǐ huáng shí, dà yuān zhōng duō wǎng sǐ zhě héng dào, shù yǒu niǎo xián cǎo, fù sǐ rén miàn, jiē dēng shí huó. yǒu sī zòu wén shǐ huáng, shǐ huáng shǐ shǐ zhě lài cǐ cǎo, yǐ wèn běi guō guǐ gǔ xiān shēng. yún shì dōng hǎi zhōng zǔ zhōu shàng bù sǐ zhī cǎo, shēng qióng tián zhōng, yī míng yǎng shén zhī, qí yè shì gū, shēng bù cóng, yī zhū kě huó qiān rén. shǐ huáng yú shì wèi kě suǒ dé, yīn qiǎn fú jí tóng nán tóng nǚ gè sān qiān rén, chéng lóu chuán rù hǎi. xún zǔ zhōu bù fǎn, hòu bù zhī suǒ zhī.
秦始皇时,大宛中多枉死者横道,数有鸟衔草,覆死人面,皆登时活。有司奏闻始皇,始皇使使者赉此草,以问北郭鬼谷先生。云是东海中祖洲上不死之草,生琼田中,一名养神芝,其叶似菰,生不丛,一株可活千人。始皇于是谓可索得,因遣福及童男童女各三千人,乘楼船入海。寻祖洲不返,后不知所之。
dǎi shěn xī dé dào, huáng lǎo qiǎn fú wèi shǐ zhě, chéng bái hǔ chē, dù shì jūn sī mǎ shēng chéng lóng chē, shì láng báo yán zhī chéng bái lù chē, jù lái yíng xī ér qù. yóu shì hòu rén zhī fú dé dào yǐ.
逮沈羲得道,黄老遣福为使者,乘白虎车,度世君司马生乘龙车,侍郎薄延之乘白鹿车,俱来迎羲而去。由是后人知福得道矣。
yòu táng kāi yuán zhōng, yǒu shì rén huàn bàn shēn kū hēi, yù yī zhāng shàng róng děng bù néng zhī. qí rén jù zú yán yuē:" xíng tǐ rú shì, nìng kě jiǔ yé? wén dà hǎi zhōng yǒu shén xiān, zhèng dāng qiú xiān fāng, kě yù cǐ jí." zōng zú liú zhī bù kě, yīn yǔ shì zhě, lài liáng zhì dēng zhōu dà hǎi cè, yù kōng zhōu, nǎi lài suǒ xié, guà fān suí fēng. kě xíng shí yú rì, jìn yī gū dǎo, dǎo shàng yǒu shù bǎi rén, rú cháo yè zhuàng. xū yú zhì àn, àn cè yǒu fù rén xǐ yào, yīn wèn bǐ jiē hé zhě. fù rén zhǐ yún:" zhōng xīn chuáng zuò, xū bìn bái zhě, xú jūn yě." yòu wèn xú jūn shì shuí. fù rén yún:" jūn zhī qín shǐ huáng shí xú fú yé?" yuē:" zhī zhī."" cǐ zé shì yě."
又唐开元中,有士人患半身枯黑,御医张尚容等不能知。其人聚族言曰:“形体如是,宁可久耶?闻大海中有神仙,正当求仙方,可愈此疾。”宗族留之不可,因与侍者,赉粮至登州大海侧,遇空舟,乃赉所携,挂帆随风。可行十余日,近一孤岛,岛上有数百人,如朝谒状。须臾至岸,岸侧有妇人洗药,因问彼皆何者。妇人指云:“中心床坐,须鬓白者,徐君也。”又问徐君是谁。妇人云:“君知秦始皇时徐福耶?”曰:“知之。”“此则是也。”
qǐng zhī, zhòng gè sàn qù, mǒu suì dēng àn zhì yè, jù yǔ shǐ mò, qiú qí yī lǐ. xú jūn yuē:" rǔ zhī jí, yù wǒ jí shēng." chū yǐ měi fàn bǔ zhī, qì wù jiē qí xiǎo, mǒu xián qí báo. jūn yún:" néng jǐn cǐ, wèi zài xiǎng yě, dàn kǒng bù jìn ěr." mǒu lián dàn zhī, rú shù ōu wù zhì bǎo. ér yǐn yì yǐ yī xiǎo qì shèng jiǔ, yǐn zhī zhì zuì.
顷之,众各散去,某遂登岸致谒,具语始末,求其医理。徐君曰:“汝之疾,遇我即生。”初以美饭哺之,器物皆奇小,某嫌其薄。君云:“能尽此,为再飨也,但恐不尽尔。”某连啖之,如数瓯物致饱。而饮亦以一小器盛酒,饮之致醉。
yì rì, yǐ hēi yào shù wán lìng shí, shí qì, lì hēi zhī shù shēng, qí jí nǎi yù. mǒu qiú zhù fèng shì. xú jūn yún:" ěr yǒu lù wèi, wèi yí jí liú, dāng yǐ dōng fēng xiāng sòng, wú chóu guī lù yáo yě." fù yǔ huáng yào yī dài, yún:" cǐ yào shàn zhì yī qiè bìng, hái yù jí zhě, kě yǐ dāo guī yǐn zhī."
翌日,以黑药数丸令食,食讫,痢黑汁数升,其疾乃愈。某求住奉事。徐君云:“尔有禄位,未宜即留,当以东风相送,无愁归路遥也。”复与黄药一袋,云:“此药善治一切病,还遇疾者,可以刀圭饮之。”
mǒu hái, shù rì zhì dēng chuān, yǐ yào zòu wén. shí xuán zōng lìng yǒu jí zhě fú zhī, jiē yù. chū xiān chuán shí yí jí guǎng yì jì
某还,数日至登川,以药奏闻。时玄宗令有疾者服之,皆愈。(出《仙传拾遗》及《广异记》)
wáng mǔ shǐ zhě
王母使者
hàn wǔ dì tiān hàn sān nián, dì xún dōng hǎi, cí héng shān, wáng mǔ qiǎn shǐ xiàn líng jiāo sì liǎng, jí guāng máo qiú. wǔ dì yǐ fù wài kù, bù zhī jiāo qiú èr wù zhī miào yě, yǐ wéi xī guó suī yuǎn, ér gòng zhě bù qí, shǐ zhě wèi qiǎn zhī. dì xìng huá lín yuàn, shè hǔ sì, nǔ xián duàn. shǐ zhě shí suí jià, yīn shàng yán, qǐng yǐ jiāo yī fēn, yǐ kǒu rú qí jiāo, yǐ xù nǔ xián. dì jīng yuē:" cǐ yì wù yě." nǎi shǐ wǔ shì shù rén, duì qiān yǐn zhī, zhōng rì bù tuō, shèng wèi xù shí yě. jiāo qīng sè, rú bì yù. jí guāng máo qiú huáng bái, gài shén mǎ zhī lèi. qiú rù shuǐ zhōng rì bù chén, rù huǒ bù jiāo. dì wù, hòu lù shǐ zhě ér qiǎn qù. jí xián jiāo chū zì fèng lín zhōu, zhōu zài xī hǎi zhōng, dì miàn zhèng fāng, jiē yī qiān wǔ bǎi lǐ, sì miàn jiē ruò shuǐ rào zhī. shàng duō fèng lín, shù wàn wèi qún. zhǔ fèng huì jí lín jiǎo, hé jiān zuò jiāo, míng zhī" jí xián jiāo", yī míng" lián jīn ní". gōng nǔ yǐ duàn zhī xián, dāo jiàn yǐ duàn zhī tiě, yǐ jiāo lián xù, zhōng bù tuō yě. chū xiān chuán shí yí
汉武帝天汉三年,帝巡东海,祠恒山,王母遣使献灵胶四两,吉光毛裘。武帝以付外库,不知胶、裘二物之妙也,以为西国虽远,而贡者不奇,使者未遣之。帝幸华林苑,射虎兕,弩弦断。使者时随驾,因上言,请以胶一分,以口濡其胶,以续弩弦。帝惊曰:“此异物也。”乃使武士数人,对牵引之,终日不脱,胜未续时也。胶青色,如碧玉。吉光毛裘黄白,盖神马之类。裘入水终日不沉,入火不焦。帝悟,厚赂使者而遣去。集弦胶出自凤驎洲,洲在西海中,地面正方,皆一千五百里,四面皆弱水绕之。上多凤驎,数万为群。煮凤喙及驎角,合煎作胶,名之“集弦胶”,一名“连金泥”。弓弩已断之弦,刀剑已断之铁,以胶连续,终不脱也。(出《仙传拾遗》)
yuè zhī shǐ zhě
月支使者
hàn yán hé sān nián chūn, wǔ dì xìng ān dìng. xī hú yuè zhī guó wáng qiǎn shǐ xiàn xiāng sì liǎng, dà rú què luǎn, hēi rú sāng shèn. dì yǐ xiāng fēi zhōng guó suǒ fá, yǐ fù wài kù.
汉延和三年春,武帝幸安定。西胡月支国王遣使献香四两,大如雀卵,黑如桑椹。帝以香非中国所乏,以付外库。
yòu xiàn měng shòu yī tóu, xíng rú wǔ liù shí rì quǎn zǐ, dà rú lí, qí máo huáng sè. guó shǐ jiāng yǐ chéng dì, dì jiàn shǐ zhě bào zhī yǐ rù, qí qì tū cuì, yóu guài qí suǒ gòng zhī fēi. wèn shǐ zhě yuē:" cǐ xiǎo wù, hé wèi měng shòu?"
又献猛兽一头,形如五六十日犬子,大如狸,其毛黄色。国使将以呈帝,帝见使者抱之以入,其气秃悴,尤怪其所贡之非。问使者曰:“此小物,何谓猛兽?”
shǐ zhě duì yuē:" fū wēi jiā yú bǎi qín zhě, bù bì jì qí dà xiǎo. shì yǐ shén lín wèi jù xiàng zhī wáng, fèng huáng wèi dà péng zhī zōng, yì bù zài jù xì yě. chén guó cǐ qù sān shí wàn lǐ, cháng zhàn dōng fēng rù lǜ, bǎi xún bù xiū qīng yún gàn lǚ, lián yuè bù sàn zhě. zhōng guó jiāng yǒu hǎo dào zhī jūn yǐ. wǒ guó wáng jiāng yǎng zhōng tǔ ér mù dào fēng, báo jīn yù ér hòu líng wù. gù sōu qí yùn ér suǒ shén xiāng, bù tiān lín ér qǐng měng shòu, chéng féi chē ér jì ruò shuǐ, cè jì zú yǐ dù fēi shā. qì kuò tú jìng, jiān kǔ qī lù, yú jīn shí sān nián yǐ. shén xiāng pì yāo cán zhī sǐ jí, měng shòu què bǎi xié zhī wǎng liǎng. fū cǐ èr wù zhě, shí jì zhòng shēng zhī zhì yào, zhù zhì huà ér shēng píng. qǐ tú bì xià, nǎi bù zhī guì hū! shì chén guó zhàn fēng zhī miù yě. jīn rì yǎng jiàn tiān zī, nǎi fēi yǒu dào zhī jūn yě. yǎn duō shì zé tān zì, kǒu duō yán zé fàn nán, shēn duō dòng zé zhù zéi, xīn duō jié zé shē chǐ, wèi yǒu yòng cǐ sì duō, ér tiān xià chéng zhì zhě yě."
使者对曰:“夫威加于百禽者,不必计其大小。是以神驎为巨象之王,凤凰为大鹏之宗,亦不在巨细也。臣国此去三十万里,常占东风入律,百旬不休;青云干吕,连月不散者。中国将有好道之君矣。我国王将仰中土而慕道风,薄金玉而厚灵物。故搜奇蕴而索神香,步天林而请猛兽,乘肥车而济弱水,策骥足以度飞沙。契阔途径,艰苦蹊路,于今十三年矣。神香辟夭残之死疾,猛兽却百邪之魍魉。夫此二物者,实济众生之至要,助至化而升平。岂图陛下,乃不知贵乎!是臣国占风之谬也。今日仰鉴天姿,乃非有道之君也。眼多视则贪恣,口多言则犯难,身多动则注贼,心多节则奢侈,未有用此四多,而天下成治者也。”
dì mò rán bù píng. dì nǎi shǐ shǐ zhě chì měng shòu fā shēng, shì tīng zhī. shǐ zhě nǎi zhǐ shòu, lìng fā yī shēng, shòu tiǎn chún liáng jiǔ, hū rú tiān léi pī lì zhī xiǎng. yòu zuò, liǎng mù rú yǐ tán zhī yán guāng, jiǔ nǎi zhǐ.
帝默然不平。帝乃使使者敕猛兽发声,试听之。使者乃指兽,令发一声,兽舔唇良久,忽如天雷霹雳之响。又作,两目如礒磹之炎光,久乃止。
dì dēng shí diān jué, yǎn ěr zhèn dòng, bù néng néng yuán zuò rán. jù míng chāo běn chén xiào běn gǎi zì zhǐ. shì zhě jí jí yuán zuò nǎi. jù míng chāo běn. chén xiào běn gǎi. wǔ shì jiē shī zhàng. dì jì zhī, yīn yǐ cǐ shòu fù shàng lín yuàn, lìng hǔ shí zhī. hǔ jiàn shòu, jiē xiāng jù qū jī rú yě.
帝登时颠蹶,掩耳振动,不能(能原作然。据明抄本、陈校本改)自止。侍者及(及原作乃。据明抄本。陈校本改。)武士皆失仗。帝忌之,因以此兽付上林苑,令虎食之。虎见兽,皆相聚屈迹如也。
dì hèn shǐ zhě yán bù xùn, yù zuì zhī. míng rì, shī shǐ zhě jí měng shòu suǒ zài.
帝恨使者言不逊,欲罪之。明日,失使者及猛兽所在。
zhì shǐ yuán yuán nián, jīng chéng dà yì, sǐ zhě tài bàn, dì qǔ yuè zhī shén xiāng shāo zhī yú chéng nèi, qí sǐ wèi sān rì zhě jiē huó. xiāng qì jīng sān yuè bù xiē, dì xìn shén xiāng, nǎi mì lù yú xiāng. yī dàn hán jiǎn rú gù, ér shī xiāng yě.
至始元元年,京城大疫,死者太半,帝取月支神香烧之于城内,其死未三日者皆活。香气经三月不歇,帝信神香,乃秘录余香。一旦函检如故,而失香也。
cǐ xiāng chū yú jù kū zhōu rén niǎo shān, shān shàng duō shù, yǔ fēng shù xiāng sì, ér xiāng wén shù lǐ, míng wéi fǎn hún shù. yì néng zì zuò shēng, rú qún niú hǒu, wén zhī zhě xīn zhèn shén hài. fá qí mù gēn, yú yù fǔ zhōng zhǔ qǔ zhī, gèng yǐ wēi huǒ shú jiān zhī, rú hēi lì zhuàng, lìng kě wán, míng wéi jīng jīng xiāng, huò míng zhèn líng wán, huò míng fǎn shēng xiāng, huò míng zhèn tán xiāng, huò míng què sǐ xiāng, yī zhǒng liù míng. sī shí líng wù yě. chū xiān chuán shí yí
此香出于聚窟洲人鸟山,山上多树,与枫树相似,而香闻数里,名为返魂树。亦能自作声,如群牛吼,闻之者心振神骇。伐其木根,于玉釜中煮取汁,更以微火熟煎之,如黑粒状,令可丸,名为惊精香,或名振灵丸,或名返生香,或名振檀香,或名却死香,一种六名。斯实灵物也。(出《仙传拾遗》)
wèi shū qīng
卫叔卿
wèi shū qīng zhě, zhōng shān rén yě. fú yún mǔ dé xiān.
卫叔卿者,中山人也。服云母得仙。
hàn yí fèng èr zì yǒu wù èr nián, bā yuè rén chén, xiào wǔ huáng dì xián jū diàn shàng, hū yǒu yī rén chéng yún chē, jià bái lù, cóng tiān ér xià, lái jí diàn qián. qí rén nián kě sān shí xǔ, sè rú tóng zǐ, yǔ yī xīng guān. dì nǎi jīng wèn yuē:" wèi shuí?" dá yuē:" wú zhōng shān wèi shū qīng yě." dì yuē:" zi ruò shì zhōng shān rén, nǎi zhèn chén yě, kě qián gòng yǔ." shū qīng běn yì yè dì, wèi dì hǎo dào, jiàn zhī bì jiā yōu lǐ. ér dì jīn yún shì zhèn chén yě, yú shì dà shī wàng, mò rán bù yīng. hū yān bù zhī suǒ zài.
汉仪凤(二字有误)二年,八月壬辰,孝武皇帝闲居殿上,忽有一人乘云车,驾白鹿,从天而下,来集殿前。其人年可三十许,色如童子,羽衣星冠。帝乃惊问曰:“为谁?”答曰:“吾中山卫叔卿也。”帝曰:“子若是中山人,乃朕臣也,可前共语。”叔卿本意谒帝,谓帝好道,见之必加优礼。而帝今云是朕臣也,于是大失望,默然不应。忽焉不知所在。
dì shén huǐ hèn, jí qiǎn shǐ zhě liáng bó zhì zhōng shān, tuī qiú shū qīng, bù dé jiàn. dàn jiàn qí zi míng dù shì, jí jiāng hái jiàn. dì wèn yún:" rǔ fù jīn zài hé suǒ?" duì yuē:" chén fù shǎo hǎo xiān dào, cháng fú yào dǎo yǐn, bù jiāo shì shì, wěi jiā ér qù, yǐ sì shí yú nián. yún dāng rù tài huà shān yě." dì jí qiǎn shǐ zhě yǔ dù shì gòng zhī huà shān, qiú xún qí fù. dào shān xià yù shàng, zhé huǒ, bù néng shàng yě.
帝甚悔恨,即遣使者梁伯至中山,推求叔卿,不得见。但见其子名度世,即将还见。帝问云:“汝父今在何所?”对曰:“臣父少好仙道,尝服药导引,不交世事,委家而去,已四十余年。云当入太华山也。”帝即遣使者与度世共之华山,求寻其父。到山下欲上,辄火,不能上也。
jī shù shí rì, dù shì wèi shǐ zhě yuē:" qǐ bù yù lìng wú yǔ tā rén jù wǎng hū." nǎi zhāi jiè dú shàng.
积数十日,度世谓使者曰:“岂不欲令吾与他人俱往乎。”乃斋戒独上。
wèi dào qí lǐng, yú jué yán zhī xià, wàng jiàn qí fù, yǔ shù rén bó xì yú shí shàng. zǐ yún yù yù yú qí shàng, bái yù wèi chuáng, yòu yǒu shù xiān tóng zhí chuáng jié, lì qí hòu. dù shì wàng ér zài bài.
未到其岭,于绝岩之下,望见其父,与数人博戏于石上。紫云蔚蔚于其上,白玉为床,又有数仙童执幢节,立其后。度世望而载拜。
shū qīng yuē:" rǔ lái hé wéi?"
叔卿曰:“汝来何为?”
dù shì yuē:" dì shén hèn qián rì cāng cù, bù dé yǔ fù yán yǔ, jīn gù qiǎn shǐ zhě liáng bó, yǔ dù shì gòng lái, yuàn gèng dé jiàn fù yě."
度世曰:“帝甚恨前日仓卒,不得与父言语,今故遣使者梁伯,与度世共来,愿更得见父也。”
shū qīng yuē:" qián wèi tài shàng suǒ qiǎn, yù jiè dì yǐ dà zāi zhī qī, jí jiù wēi è zhī fǎ, guó zuò kě yán. ér qiáng liáng zì guì, bù shí zhēn dào, ér fǎn yù chén wǒ, bù zú gào yǔ, shì yǐ qù ěr. jīn dāng yǔ zhōng huáng tài yǐ gòng dìng tiān yuán, wú zhōng bù fù wǎng ěr."
叔卿曰:“前为太上所遣,欲诫帝以大灾之期,及救危厄之法,国祚可延。而强梁自贵,不识真道,而反欲臣我,不足告语,是以去耳。今当与中黄太乙共定天元,吾终不复往耳。”
dù shì yuē:" bù shěn xiàng yǔ fù bìng zuò shì shuí yě?"
度世曰:“不审向与父并坐是谁也?”
shū qīng yuē:" hóng yá xiān shēng xǔ yóu cháo fù huǒ dī gōng fēi huáng zǐ wáng zǐ jìn xuē róng ěr. jīn shì xiàng dà luàn, tiān xià wú liáo, hòu shù bǎi nián jiān, tǔ miè jīn wáng. rǔ guī, dāng qǔ wú zhāi shì xī běi yú dà zhù xià yù hán, hán zhōng yǒu shén sù shū, qǔ ér àn fāng hé fú zhī, yī nián kě néng chéng yún ér xíng. dào chéng, lái jiù wú yú cǐ. wù dé wèi hàn chén yě, yì bù fù wèi yǔ dì."
叔卿曰:“洪崖先生、许由、巢父、火低公、飞黄子、王子晋、薛容耳。今世向大乱,天下无聊,后数百年间,土灭金亡。汝归,当取吾斋室西北隅大柱下玉函,函中有神素书,取而按方合服之,一年可能乘云而行。道成,来就吾于此。勿得为汉臣也,亦不复为语帝。”
dù shì yú shì bài cí ér qù, xià shān jiàn liáng bó, bù gào suǒ yǐ. liáng bó yì dù shì bì yǒu suǒ de, nǎi kòu tóu yú dù shì, qiú qǐ dào shù.
度世于是拜辞而去,下山见梁伯,不告所以。梁伯意度世必有所得,乃叩头于度世,求乞道术。
xiān shì dù shì yǔ zhī gòng xíng, jiàn bó qíng xíng wēn shí, nǎi yǐ yǔ zhī. liáng bó dàn bú jiàn zhù xià zhī shén fāng ěr. hòu jué dé yù hán, fēng yǐ fēi xiān zhī xiāng, qǔ ér ěr fú. nǎi wǔ sè yún mǔ, suì hé yào fú zhī, yǔ liáng bó jù xiān qù. liú qí fāng yǔ zi, ér shì rén duō yǒu de zhī zhě. chū shén xiān chuán
先是度世与之共行,见伯情行温实,乃以语之。梁伯但不见柱下之神方耳。后掘得玉函,封以飞仙之香,取而饵服。乃五色云母,遂合药服之,与梁伯俱仙去。留其方与子,而世人多有得之者。(出《神仙传》)
zhāng kǎi
张楷
zhāng kǎi zì gōng chāo, yǒu dào shù, jū huà shān gǔ zhōng. néng wéi wǔ lǐ wù. yǒu yù jué jīn kuì zhī xué, zuò zài lì wáng zhī dào. rén xué qí shù zhě, tián mén rú shì, gù yún wù shì. jīn huà shān yǒu zhāng chāo gǔ yān. chū xiān chuán shí yí
张楷字公超,有道术,居华山谷中。能为五里雾。有玉诀金匮之学,坐在立亡之道。人学其术者,填门如市,故云雾市。今华山有张超谷焉。(出《仙传拾遗》)
yáng wēng bó
阳翁伯
yáng wēng bó zhě, lú lóng rén yě, shì qīn yǐ xiào. zàng fù mǔ yú wú zhōng shān, shān gāo bā shí lǐ, qí shàng wú shuǐ. wēng bó lú yú mù cè, zhòu yè hào tòng, shén míng gǎn zhī, chū quán yú qí mù cè. yīn yǐn shuǐ jiù guān dào, yǐ jì xíng rén. cháng yǒu yìn mǎ zhě, yǐ bái shí yī shēng yǔ zhī, lìng wēng bó zhǒng zhī, dāng shēng měi yù. guǒ shēng bái bì, zhǎng èr chǐ zhě shù shuāng. yī rì, hū yǒu qīng tóng chéng xū ér zhì, yǐn wēng bó zhì hǎi shàng xiān shān, yè qún xiān. yuē:" cǐ zhǒng yù yáng wēng bó yě." yī xiān rén yuē:" rǔ yǐ xiào yú qīn, shén zhēn suǒ gǎn, xī yǐ yù zhǒng yǔ zhī, rǔ guǒ néng zhǒng zhī. rǔ dāng fū fù jù xiān, jīn cǐ gōng jí rǔ tā rì suǒ jū yě. tiān dì jiāng xún shěng yú cǐ, kāi lǐ yù shí bān, rǔ kě zhì zhī." yán qì, shǐ xiān tóng yǔ jù hái. wēng bó yǐ lǐ yù shí bān, yǐ shòu xiān tóng. běi píng xú shì yǒu nǚ, wēng bó yù qiú hūn. xú shì wèi méi zhě yuē:" dé bái bì yī shuāng kě yǐ." wēng bó yǐ bái bì wǔ shuāng, suì xù xú shì. shù nián, yún lóng xià yíng, fū fù jù shēng tiān. jīn wèi qí suǒ jū wèi yù tián fāng. wēng bó xiān qù hòu, zǐ sūn lì dà shí zhù yú tián zhōng, yǐ jì qí shì. chū xiān chuán shí yí
阳翁伯者,卢龙人也,事亲以孝。葬父母于无终山,山高八十里,其上无水。翁伯庐于墓侧,昼夜号恸,神明感之,出泉于其墓侧。因引水就官道,以济行人。尝有饮马者,以白石一升与之,令翁伯种之,当生美玉。果生白璧,长二尺者数双。一日,忽有青童乘虚而至,引翁伯至海上仙山,谒群仙。曰:“此种玉阳翁伯也。”一仙人曰:“汝以孝于亲,神真所感,昔以玉种与之,汝果能种之。汝当夫妇俱仙,今此宫即汝他日所居也。天帝将巡省于此,开礼玉十班,汝可致之。”言讫,使仙童与俱还。翁伯以礼玉十班,以授仙童。北平徐氏有女,翁伯欲求婚。徐氏谓媒者曰:“得白璧一双可矣。”翁伯以白璧五双,遂婿徐氏。数年,云龙下迎,夫妇俱升天。今谓其所居为玉田坊。翁伯仙去后,子孙立大石柱于田中,以纪其事。(出《仙传拾遗》)