strong bì fǎ guān xià shí cháng qīng jiē jiàn ruǎn yīng xún jiàn lái zhì jīn jiā tān strong
避法冠下时长青接剑 阮英寻剑来至金家滩
shī yuē:
诗曰:
tiān dì shēng rén jiē wǔ xíng wàn wù zhī líng bì fēi qīng
天地生人接五行 万物之灵必非轻
cóng xiǎo xué chéng wén wǔ yì bù yǔ dì wáng shēn shòu róng
从小学成文武艺 不与帝王身受荣
yī xié yī zhèng jiē kě yǐ zǒng guī lù lín yě liú míng
一邪一正皆可以 总归绿林也留名
jīn guì suī xiǎo yǒu qiǎo yì yīng xióng zhī zhōng suàn tā néng
金贵虽小有巧艺 英雄之中算他能
huā yún píng kàn míng, jiāng bǎo jiàn chā rù jiàn ké, shuāng shǒu dì gěi ruǎn yīng. huā yún píng yòu dào:" xián dì, nǐ bǎ bǎo jiàn dài qǐ lái bà." wǎng qián yī dì, jué zhe yǒu rén jiē qù le. ruǎn yīng shēn shǒu lái jiē, bǎo jiàn jiù méi yǒu le. ruǎn yīng shuō:" huā xiōng nǐ dǎo bǎ bǎo jiàn jiāo gěi wǒ ya, wèi hé yòu bù jiāo gěi wǒ? nǐ yào dài qǐ lái, nǐ jiù dài zhe bà, hé bì zhè yàng qǔ xiào?"
花云平看明,将宝剑插入剑壳,双手递给阮英。花云平又道:“贤弟,你把宝剑带起来罢。”往前一递,觉着有人接去了。阮英伸手来接,宝剑就没有了。阮英说:“花兄你倒把宝剑交给我呀,为何又不交给我?你要带起来,你就带着罢,何必这样取笑?”
yún píng huí shuō wǒ bù dài hái bǎ bǎo jiàn nǐ zì huái nǐ yào bù dài hái jiāo wǒ wèi hé bù jiāo cáng qǐ lái rén xiōng bù kě zhè yàng shuǎ shuō jiāo bù jiāo hǎo guài zāi nán dào wǒ bǎ jiàn cáng qǐ lài nǐ wèi jiāo yào huà lái nǐ wǒ běn xì zhī jǐ yǒu bú shì sān suì xiǎo yīng hái yún píng shuō shì zhēn qí guài cǐ shì jiào rén cāi bù kāi ruǎn yīng yí huò zhe shì huā yún píng shuǎ xiào. èr rén jù shì yí yàng xīn shì, yí huò shì shuǎ xiào, shuō:" wǒ bìng wèi shēn shǒu, shèn me shí hòu jiē guò jiàn lái ne? nǐ yào bù xìn, guò lái sōu zhǎo. wǒ hái wèi dòng shēn ne. guān kàn guān kàn, wǒ hái néng cáng zài le hé chǔ?" huā yún píng zháo jí, shuō cǐ shì yì yàng.
云平回说我不带 还把宝剑你自怀 你要不带还交我为何不交藏起来 仁兄不可这样耍 说交不交好怪哉难道我把剑藏起 赖你未交要话来 你我本系知己友不是三岁小婴孩 云平说是真奇怪 此事叫人猜不开阮英疑惑着是花云平耍笑。二人俱是一样心事,疑惑是耍笑,说:“我并未伸手,甚么时候接过剑来呢?你要不信,过来搜找。我还未动身呢。观看观看,我还能藏在了何处?”花云平着急,说此事异样。
huā yé zháo jí shuō yì yàng shèn shì xié xíng bì fēi cháng nǐ wǒ duì miàn jiāo bǎo jiàn yòu wèi jīng dòng zhè dì fāng wǒ yě bù néng xīn bù shàn nǐ yòu bù zhì ān bù liáng zhè zhuāng yì shì zhēn qí qiǎo qíng lǐ zhī wài shì bù xiáng nǐ wǒ fēi shì bú yì yǒu zhī jǐ zhī bǐ bù huāng táng ruǎn yīng jiē yán shì bù cuò zhè zhuāng qí shì nán cān xiáng yún píng jí de lián shēng hǎn rè hàn shī tòu tā yī shang ruǎn yīng yě shì xīn jí zào bù yóu zhèn zhèn qì mǎn qiāng èr rén jí dào tiān dà liàng ruǎn yīng fù yòu huàn yī shang bái tiān yī fú quán huàn hǎo duì zhe yún píng xì shāng liáng ruò yī wǒ xiǎng yǒu lái lì àn zhōng bì dìng yǒu rén cáng
花爷着急说异样 甚是邪行必非常 你我对面交宝剑又未惊动这地方 我也不能心不善 你又不致安不良这桩异事真奇巧 情理之外事不祥 你我非是不义友知己知彼不荒唐 阮英接言事不错 这桩奇事难参详云平急的连声喊 热汗湿透他衣裳 阮英也是心急躁不由阵阵气满腔 二人急到天大亮 阮英复又换衣裳白天衣服全换好 对着云平细商量 若依我想有来历暗中必定有人藏
gē liǎ zài sōng lín xiāng duì zháo jí, zhí dào tiān liàng, ruǎn yīng shuō dào:" yī wǒ xiǎng, zhè shù lín nèi bì rán àn zhōng yǒu rén jiē qù bǎo jiàn." huā yún píng shuō:" bú duì. bié shuō shèn me néng rén yān yǒu bú jiàn miàn zhī lǐ! yī wǒ shuō lín nèi bì yǒu xié chóng." liǎng wèi yīng xióng zhèng rán tán lùn shī jiàn de qí guài, hū rán jiān páng biān yǒu rén jiē yán:" nǐ men de bǎo jiàn shì wǒ jiē le lái. bù yòng zháo jí, děng wǒ xī hǎn xī hǎn zài jiāo gěi nǐ men. wǒ yě bù néng zhǎng xī hǎn zhè kǒu bǎo jiàn. shì wǒ jiē nǐ zhè kǒu jiàn, nǐ men bú yào hú luàn yán."
哥俩在松林相对着急,直到天亮,阮英说道:“依我想,这树林内必然暗中有人接去宝剑。”花云平说:“不对。别说甚么能人焉有不见面之理!依我说林内必有邪崇。”两位英雄正然谈论失剑的奇怪,忽然间旁边有人接言:“你们的宝剑是我接了来。不用着急,等我希罕希罕再交给你们。我也不能长希罕这口宝剑。是我接你这口剑,你们不要胡乱言。”
fāng cái wǒ yóu sōng lín guò kàn jiàn nǐ děng zài lǐ biān jiǎng lùn cǐ jiàn shì bǎo bèi zhǎn yāo chú xié fēi děng xián jiù zài àn zhōng liú shén kàn bǎo jiàn guǒ rán shì fēi fán jiàn guāng wàn dào qǐ háo sè ruì cǎi qiān tiáo tòu dǎn hán nǐ men kuā jiǎng bǎo jiàn miào wǒ zài àn zhōng yě xǐ huān zhè wèi kàn wán jiāo gěi nǐ wǒ jiù jiē lái dài shēn biān fāng cái nǐ men nán zhī xiǎo hǎo xiē gōng fū wǒ jiē yán bù bì hú yí shì xié guài yuán lái shì wǒ shuǎ xiào wán pà nǐ bù zhī luàn hú xiǎng gù cǐ shuō míng jiù shì ǎn děng wǒ jiāng jiàn xī hǎn gòu bì yào bǎ jiàn sòng huí huán yuán bì guī zhào bù shī xìn cǐ shí yào huí nán shàng nán
方才我游松林过 看见你等在里边 讲论此剑是宝贝斩妖除邪非等闲 就在暗中留神看 宝剑果然是非凡剑光万道起毫色 瑞彩千条透胆寒 你们夸讲宝剑妙我在暗中也喜欢 这位看完交给你 我就接来带身边方才你们难知晓 好些工夫我接言 不必胡疑是邪怪原来是我耍笑玩 怕你不知乱胡想 故此说明就是俺等我将剑希罕够 必要把剑送回还 原璧归赵不失信此时要回难上难
huā yún píng ruǎn yīng èr rén tīng jiàn páng biān yǒu rén shuō huà, zé kàn bú jiàn rén, tīng qí shēng bú jiàn qí miàn, zhēn shì yì shì. èr rén shuō dào:" tīng jiàn nǐ shuō huà, zěn me wǒ liǎ kàn bú jiàn nǐ? nǐ dào shì gè shuí ne, bào bào míng cái shì."" nǐ men yào wèn, jiù shì wǒ, shèn me jiào kàn bú jiàn ne? bù yuàn nǐ men kàn bú jiàn wǒ, shì nǐ men méi bǎ yǎn jīng zhēng dà."
花云平阮英二人听见旁边有人说话,则看不见人,听其声不见其面,真是异事。二人说道:“听见你说话,怎么我俩看不见你?你到是个谁呢,报报名才是。”“你们要问,就是我,甚么叫看不见呢?不怨你们看不见我,是你们没把眼睛睁大。”
bú shì nǐ men kàn bú jiàn zì bǎ yǎn jīng wèi zhēng kāi hǎo hǎo zhēng yǎn kàn kàn wǒ yào nǐ liú shén kàn míng bái cái shì nǐ men yǎn kōng guò yǎn kōng sì hǎi dà bù gāi kàn wǒ rén xiǎo qiáo bù qǐ yǎn gāo bù néng kàn yīng hái èr rén wén tīng zhèi xiē huà bù yóu zháo jí nù mǎn huái shuō huà zhī chù zǐ xì kàn zhè huí yǎn jīng zhēn zhēng kāi qiáo jiàn yī rén páng biān zhàn guǒ rán shì gè xiǎo yīng hái nián jì yuē yǒu shí jǐ suì chǐ bái chún hóng shòu wěi sāi qián fā qí méi hòu gài dǐng xiù huā xiǎo ǎo fěn yòu bái lán duàn kù zi duō sī luó zhǎi yāo kuài xuē zhàn chén āi
不是你们看不见 自把眼睛未睁开 好好睁眼看看我要你留神看明白 才是你们眼空过 眼空四海大不该看我人小瞧不起 眼高不能看婴孩 二人闻听这些话不由着急怒满怀 说话之处仔细看 这回眼睛真睁开瞧见一人旁边站 果然是个小婴孩 年纪约有十几岁齿白唇红瘦痿腮 前发齐眉后盖顶 绣花小袄粉又白蓝缎裤子多丝罗 窄腰快靴站尘埃
zhè yī huì gē liǎ gè cái kàn jiàn tā le, yuán lái shì gè yuē shí èr sān suì xiǎo hái zi. xìng shí, míng jiào shí cháng qīng. liáng shān yǒu wèi shí qiān, shì tā de yī zú, yě shì gè lù lín. fāng cái jiē qù bǎo jiàn, zěn me méi kàn jiàn ne? tā tóu shàng dài yī dǐng bì fǎ guān, nǎi shì yī zhuāng bǎo bèi.
这一会哥俩个才看见他了,原来是个约十二三岁小孩子。姓时,名叫时长青。梁山有位时迁,是他的一族,也是个绿林。方才接去宝剑,怎么没看见呢?他头上带一顶避法冠,乃是一桩宝贝。
jiē yīn tóu shàng dài bǎo bèi bì fǎ guān suàn tiān xià wú cǐ guàn dài zài rén tóu shàng néng kě bì rén zhē yǎn zhū zhàn zài yǎn qián qiáo bú jiàn wú jià zhēn bǎo bù hán hū fāng cái tā yóu sōng lín guò tīng jiàn gē liǎ shí shuō chū tā tīng cǐ jiàn zhè zhuāng bǎo zì jǐ dǎ suàn zài dù fù nǎo zhōng pán suàn zhǔ yì dìng lái dào miàn qián kàn qīng chǔ cǐ jiàn guǒ rán jīn guāng xiǎn háo guāng wàn dào jiàn bù sú jí máng shēn shǒu lā guò jiàn bì fǎ guān zhē tā yǎn zhū suǒ yǐ èr rén kàn bú jiàn liǎng rén yí yàng xīn hú tú cǐ shí jiāng guān ná xià lái zài qù kàn tā cái xiǎn chū
皆因头上带宝贝 避法冠算天下无 此冠带在人头上能可避人遮眼珠 站在眼前瞧不见 无价真宝不含乎方才他由松林过 听见哥俩实说出 他听此剑这桩宝自己打算在肚腹 脑中盘算主意定 来到面前看清楚此剑果然金光显 毫光万道剑不俗 急忙伸手拉过剑避法冠遮他眼珠 所以二人看不见 两人一样心糊涂此时将冠拿下来 再去看他才显出
yǎn zhēng zhēng de kàn jiàn shí cháng qīng zài miàn qián zhàn lì, fāng cái zěn me kàn bú jiàn tā? bù zhī yǒu zhè zhuāng bǎo bèi dài zài tóu shàng, rén jiù kàn bú jiàn. ná xià lái, jiù kě yǐ kàn jiàn le. xián yán pāo kāi, shū guī zhèng zhuàn. shuō de shì huā yún píng ruǎn yīng kàn jiàn shí cháng qīng shǒu tuō zhe yī dǐng guān, shēn dài zhe tòu lóng bǎo jiàn.
眼睁睁的看见时长青在面前站立,方才怎么看不见他?不知有这桩宝贝带在头上,人就看不见。拿下来,就可以看见了。闲言抛开,书归正传。说得是花云平、阮英看见时长青手托着一顶冠,身带着透龙宝剑。
shǒu tuō tóu guān shēn dài jiàn xī xiào yán kāi zhàn miàn qián ruǎn yīng kàn bà máng wèn dào xìng shèn míng shuí duì wǒ yán jiā xiāng jū zhù yào shí jiǎng kuài bǎ bǎo jiàn jiāo huí huán nà rén wén tīng lián pāi shǒu xiǎng yào bǎo jiàn nán shàng nán děng wǒ jiāng jiàn xī hǎn gòu nǐ zài děng guò yī èr nián ruǎn yīng wén tīng qì zhà fèi hǎo gè hái zi shuǎ xiào ǎn liàng nǐ yòu yǒu hé běn lǐng yī zhàng xié fǎ dǎn bāo tiān hǎo hǎo huán jiàn wú huà jiǎng yá bēng bù zì nán róng kuān xiǎo yé chōu chū dāo yī kǒu yī nù jiào nǐ dào huáng quán yún píng yě bǎ dān dāo tí bù pà nǐ néng fēi shàng tiān nà rén wén tīng hā hā xiào sā tuǐ mài bù yī liú yān
手托头冠身带剑 嘻笑言开站面前 阮英看罢忙问道姓甚名谁对我言 家乡居住要实讲 快把宝剑交回还那人闻听连拍手 想要宝剑难上难 等我将剑希罕够你再等过一二年 阮英闻听气炸肺 好个孩子耍笑俺量你又有何本领 依仗邪法胆包天 好好还剑无话讲牙崩不字难容宽 小爷抽出刀一口 一怒叫你到黄泉云平也把单刀提 不怕你能飞上天 那人闻听哈哈笑撒腿迈步一溜烟
èr rén wèn tā míng xìng jiā xiāng, tā yě bù shuō. yào bǎo jiàn, tā shuō de yào tīng hǎo:" zài děng yī èr nián bà." jiàn miàn wèi hé bù ná zhù tā ne? zěn me yòu róng tā shuō le zhèi xiē gōng fū de huà ne? liè gōng yǒu suǒ bù zhī. xiān qián zhǐ xiǎng tā shì gè dào zhōng de péng yǒu, bì shì shuǎ xiào, qián lái xiàn jì.
二人问他名姓、家乡,他也不说。要宝剑,他说的要听好:“再等一二年罢。”见面为何不拿住他呢?怎么又容他说了这些工夫的话呢?列公有所不知。先前只想他是个道中的朋友,必是耍笑,前来献技。
wú fēi nián yòu bǎ qì táo bù liào tā shì zhēn qiǎng jiàn yào jiàn tā jiù bù huí jiāo wèn tā míng xìng yě bù bào zhè cái qì huài èr yīng háo rě nǎo èr rén yào dòng shǒu gè rén chōu chū yī kǒu dāo nà rén yī jiàn fǎn dào xiào bìng bù hài pà lè tāo tāo zhuǎn shēn dà bù sā tuǐ pǎo èr wèi yīng xióng nà néng ráo shǒu tí dān dāo suí hòu gǎn dà yuē nǐ yě nán tuō táo táo chū sōng lín bú jiàn miàn liǎng gè hǎo hàn fā le máo zhè gè rén ér zhēn qí qiǎo ruǎn yīng yī miàn bǎ huà xué huā xiōng nǐ kàn tā zài nǎ jiāng tā ná zhù bǎ pí bō èr rén zháo jí wú chǔ zhǎo
无非年幼把气淘 不料他是真抢剑 要剑他就不回交问他名姓也不报 这才气坏二英豪 惹恼二人要动手各人抽出一口刀 那人一见反倒笑 并不害怕乐滔滔转身大步撒腿跑 二位英雄那能饶 手提单刀随后赶大约你也难脱逃 逃出松林不见面 两个好汉发了毛这个人儿真奇巧 阮英一面把话学 花兄你看他在哪将他拿住把皮剥 二人着急无处找
shuō jí le èr rén jǔ dāo, xiàng nà rén xià shǒu yào ná tā le, tā sā tuǐ jiù pǎo. èr rén chí dāo zhuī gǎn, gǎn dào sōng lín yǐ wài, nà rén zōng yǐng bú jiàn. èr wèi yīng xióng zhèng zài zháo jí, hū jiàn zài duì miàn nà rén yòu lòu chū lái le, shuō dào:" nǐ liǎ bù yòng fā máo, xì xì de guān qiáo, wǒ zài zhè lǐ děng hòu nǐ men liǎng gè."
说及了二人举刀,向那人下手要拿他了,他撒腿就跑。二人持刀追赶,赶到松林以外,那人踪影不见。二位英雄正在着急,忽见在对面那人又露出来了,说道:“你俩不用发毛,细细的观瞧,我在这里等候你们两个。”
èr rén guān kàn qiáo xì jīng duì miàn zěn tā bǎ huà míng wǒ zài zhè lǐ nǐ men kàn bù jué zhàn zhù fā lèng zhēng èr wèi hǎo hàn sā tuǐ gǎn nà rén jiàn zhuī pǎo shì fēng fù yòu gǎn yǒu èr sān lǐ bú jiàn nà rén yǐng yǔ zōng èr rén zhǐ bù shuō qí guài hū yǒu hū wú rén nán míng lín zhōng néng rén duō duō yǒu cóng lái wèi jiàn zhè yàng néng mò fēi tā huì yāo xié shù bǎo jiàn qǐ néng bǎ tā róng shuō tā méi yǒu nà fǎ shù xíng zǒu bú jiàn tā de zōng zhè zhuāng qí shì zhēn shǎo jiàn jiào rén nán míng zhè shì qíng èr rén nà mèn nán zì jiě zhēn nǎi jiào rén mèn xīn zhōng zhèng rán sī mèn nà rén shì yòu tīng yuǎn yuǎn fā hǎn shēng
二人观看瞧细睛 对面怎他把话明 我在这里你们看不觉站住发愣怔 二位好汉撒腿赶 那人见追跑似风复又赶有二三里 不见那人影与踪 二人止步说奇怪忽有忽无人难明 林中能人多多有 从来未见这样能莫非他会妖邪术 宝剑岂能把他容 说他没有那法术行走不见他的踪 这桩奇事真少见 叫人难明这事情二人纳闷难自解 真乃叫人闷心中 正然思闷那人事又听远远发喊声
yòu kàn jiàn le nà gè xiǎo rén, shǒu tuō zhe tā de zì dài de nà dǐng tóu guān, zhàn zài dà lù shàng, bú zhù de hā hā dà xiào. shuō dào:" nǐ liǎ bù yòng xiē xī, hái shì zhuī gǎn wǒ bà." wèi hé yòu shuō tā shǒu tuō zhe zì jǐ de tóu guān ne? fāng cái jiāo dài de míng bái, tā yào jiāng zhè dǐng bì fā guàn dài zài tóu shàng, bié rén jiù kàn bú jiàn, ruò bù dài shàng, jiù néng kàn jiàn tā le. shuō huà èr wèi yīng xióng yòu jiàn nà rén xiǎn lòu chū lái, shuō dào:" nǐ men hái shì zhuī gǎn, bú yào xiē zhe qì de." èr rén zhí gǎn le bàn tiān de gōng fū, yòu gǎn le duō shí, suǒ xìng lián miàn yě kàn bú jiàn le. èr wèi yīng xióng pǎo de yòu jī yòu è le, jǐn wǎng qián zǒu. jǐ lǐ lù qián biān, yǒu zuò zhèn zi. èr hǎo hàn jìn le zhèn, nǎi shì dōng xī dà jiē, zhōng lù běi yǒu zuò jiǔ lóu. èr rén zǒu rù jiǔ lóu, yī zhe dā fú shǒu, tà tī shàng le lóu. kàn jiàn lóu shàng rén duō, jiǔ lóu shèn shì rè nào.
又看见了那个小人,手托着他的自带的那顶头冠,站在大路上,不住的哈哈大笑。说道:“你俩不用歇息,还是追赶我罢。”为何又说他手托着自己的头冠呢?方才交待的明白,他要将这顶避发冠带在头上,别人就看不见,若不带上,就能看见他了。说话二位英雄又见那人显露出来,说道:“你们还是追赶,不要歇着气的。”二人直赶了半天的工夫,又赶了多时,索性连面也看不见了。二位英雄跑的又饥又饿了,紧往前走。几里路前边,有座镇子。二好汉进了镇,乃是东西大街,中路北有座酒楼。二人走入酒楼,依着搭扶手,踏梯上了楼。看见楼上人多,酒楼甚是热闹。
jiǔ lóu yǐ shàng rén duō zhòng shì nóng gōng shāng yǐn liú líng yě yǒu zhuāng jiā yǔ mǎi mài hái yǒu shǒu yì gòng zhuāng nóng sān sān liǎng liǎng lái yì shì hū dì huàn xiōng luàn hǒng hǒng èr rén zhǎo zhuō máng luò zuò xiǎo èr qián lái bǎ huà míng chá mǒ zhuō zi xiǎo cài fàng èr wèi míng xìng dōu wèn qīng èr rén fēn fù yào jiǔ cài guò mài zhè biān yǔ gāo shēng yìng shí dāng lìng jiā yáo cài rán hòu yào jiǔ zhuàng yuán hóng gāo shēng huàn kǒu quán yāo hǎo jù yīn rù ěr dōu xiàn chéng jiǔ cài bǎi zài zhuō àn shàng èr rén zhè cái jiāng jī chōng èr wèi hǎo hàn duì zuò, jiǔ cài bù duō, yī shí jiǔ fàn yòng wán. ruǎn yīng jiào guò xiǎo èr lái, jiāng jiǔ zhàng qīng le. huā yún píng duì zhe ruǎn yīng shuō:" xiōng dì wǒ yǒu yín zi wèi yòng, ràng wǒ fù le bà." zhèng rán shuō huà, jiǔ lóu shàng de zhǎng guì de jí máng zǒu lái, dào èr rén zhuō qián. zhǎng guì shuō huà, duì zhe èr rén bǎ yǔ míng èr wèi yé tái zǐ xì tīng zhè wèi xìng ruǎn míng yīng zì nà wèi xìng huā míng yún píng shì nǐ èr wèi duì bú duì èr rén diǎn tóu lián shēng yīng bù cuò zhèng shì yǒu hé shì zhǎng guì fù yòu bǎ huà míng fāng cái yǒu wèi xiǎo zhuàng shì tā yǔ èr wèi yǒu jiāo qíng yīn zài shù lín jiè bǎo jiàn tā gěi èr wèi bǎ zhàng qīng liú cún běn diàn yín wǔ liǎng yé tái bù yòng kāi fù tóng nà wèi zhuàng shì huì guò le fēn fù èr wèi mò qiān gōng èr wèi yīng xióng wén cǐ huà zūn shēng táng guì liú shén tīng kě céng wèn tā míng hé xìng jiā xiāng zhù chù kě wèn míng zhǎng guì huí dá shuō wèn guò tā shuō èr wèi zhī de qīng
酒楼以上人多众 士农工商饮刘伶 也有庄家与买卖还有手艺共庄农 三三两两来议事 呼弟唤兄乱哄哄二人找桌忙落坐 小二前来把话明 搽抹桌子小菜放二位名姓都问清 二人吩咐要酒菜 过卖这边语高声应时当令佳肴菜 然后要酒状元红 高声唤口全要好聚音入耳都现成 酒菜摆在桌案上 二人这才将饥充二位好汉对坐,酒菜不多,一时酒饭用完。阮英叫过小二来,将酒帐清了。花云平对着阮英说:“兄弟我有银子未用,让我付了罢。”正然说话,酒楼上的掌柜的急忙走来,到二人桌前。掌柜说话,对着二人把语明 二位爷台仔细听 这位姓阮名英字那位姓花名云平 是你二位对不对 二人点头连声应不错正是有何事 掌柜复又把话明 方才有位小壮士他与二位有交情 因在树林借宝剑 他给二位把账清留存本店银五两 爷台不用开付铜 那位壮士会过了吩咐二位莫谦恭 二位英雄闻此话 尊声堂柜留神听可曾问他名和姓 家乡住处可问明 掌柜回答说问过他说二位知的清
zhǎng guì de shuō dào:" nà wèi xiǎo zhuàng shì yǔ èr wèi yé tái huì zhàng de shí hòu, wǒ wèn guò tā de míng xìng. tā shuō bù yòng wèn míng xìng, tā shuō huā yé ruǎn yé, tā men èr wèi zhī dào. jiào wǒ tí shuō zài shù lín zi jiè bǎo jiàn de nà wèi, tā men jiù míng bái, bì rán zhī dào míng xìng."
掌柜的说道:“那位小壮士与二位爷台会账的时候,我问过他的名姓。他说不用问名姓,他说花爷、阮爷,他们二位知道。叫我提说在树林子借宝剑的那位,他们就明白,必然知道名姓。”
zhuàng shì jiào wǒ tí jiè jiàn nǐ men èr wèi zhī de quán èr wèi yǔ tā jiāo qíng zhòng suǒ yǐ cái huì jiǔ fàn qián gào sù èr wèi mò ràng qiān zhī jǐ zhī jiāo bù tào yán xiān dào guì shàng cún yín liǎng huì zhàng yú shèng zài zhǎo wán èr wèi yīng xióng shuō bù yòng yǔ tā cún zhe lǐ dāng rán zhǎng guì bù bì duō shuō huà wǒ men bù yòng tā huì qián zhǎng guì wén tīng shuō kě yǐ nà wèi zhuàng shì fēn fù yán èr wèi yé tái yào hái zhàng zhè jiàn shì qíng bù gǎn dān èr wèi yīng xióng chū wú nài zì kě yīng yǔn zhè yī duān èr rén yòu qì yòu shì xiào nǎ yǒu zhè děng shuǎ xiào wán zhǎng guì jiāng qián máng qǔ guò wǔ liǎng yú shèng xià zhǎo wán
壮士叫我提借剑 你们二位知的全 二位与他交情重所以才会酒饭钱 告诉二位莫让谦 知己之交不套言先到柜上存银两 会账馀剩再找完 二位英雄说不用与他存着理当然 掌柜不必多说话 我们不用他会钱掌柜闻听说可以 那位壮士吩咐严 二位爷台要还帐这件事情不敢担 二位英雄出无奈 自可应允这一端二人又气又是笑 哪有这等耍笑玩 掌柜将钱忙取过五两馀剩下找完
jiǔ lóu shàng de jiāng wǔ liǎng yín zi, huàn qián rú shù zhǎo qīng, bǎ shèng xià de qián ná guò lái jiāo huán míng bái le.
酒楼上的将五两银子,换钱如数找清,把剩下的钱拿过来交还明白了。
èr rén yě bù hǎo bù shōu, zhǐ shì gěi le xǔ duō de líng qián, jiāng zhǎo lái de qián huā yún píng jiù zhuāng qǐ lái le.
二人也不好不收,只是给了许多的零钱,将找来的钱花云平就装起来了。
èr wèi yīng xióng zhuāng qǐ qián duì zhe zhǎng guì bǎ huà yán huì zhàng zhī rén nǎ fāng qù nà rén jīn rì zài nǎ bian zhǎng guì huí dá shuō zhī dào zhuàng shì lín zǒu fēn fù ǎn tā shuō qián biān děng èr wèi yǒu gè dì míng jīn jiā tān qiān wàn yǒu qǐng dào nà lǐ jīn rì bì yào dào nà biān bù jiào èr wèi fā jí zào jiè de bǎo jiàn bié guà qiān tā shuō bì yào jiā jǐn shèn sān rì yǐ nèi zhǔn sòng hái péng yǒu zhī jiāo yán yǒu xìn bù néng shī xìn guò sān tiān pà shì èr wèi duō sī lǜ jiè tā bǎo jiàn bú shì wán tā běn nián yòu duō dà yì shī le bǎo jiàn shuí gǎn dān jì yào jiè tā bì hòu huǐ yóu yóu yù yù bù kuí yuán èr wèi hǎo hàn wén cǐ huà bàn shǎng bìng wèi dá huí yán èr wèi yīng xióng wén tīng jiǔ lóu shàng zhǎng guì de zhèi xiē huà, bù hǎo dá yán, yòu bù hǎo bù shuō huà, wéi nán duō huì, suǒ yǐ bàn shǎng wú yán. yòu xiǎng nǎ yǒu duì miàn shuō huà bù dá yán zhī lǐ, èr rén zhǐ hǎo diǎn tóu shuō:" wǒ men zhī dào le jiù shì."
二位英雄装起钱 对着掌柜把话言 会账之人哪方去那人今日在哪边 掌柜回答说知道 壮士临走吩咐俺他说前边等二位 有个地名金家滩 千万有请到那里今日必要到那边 不叫二位发急躁 借的宝剑别挂牵他说必要加谨慎 三日以内准送还 朋友之交言有信不能失信过三天 怕是二位多思虑 借他宝剑不是玩他本年幼多大意 失了宝剑谁敢担 既要借他必后悔犹犹豫豫不魁元 二位好汉闻此话 半晌并未答回言二位英雄闻听酒楼上掌柜的这些话,不好答言,又不好不说话,为难多会,所以半晌无言。又想哪有对面说话不答言之理,二人只好点头说:“我们知道了就是。”
wǒ èr rén diǎn tóu shuō dào zhǎng guì ěr bù bì láo dāo tā jì yǒu chǔ yào děng hòu zì rán néng gòu zhǎo de zhe zhǎng guì huí yán yòu shuō dào shòu rén zhī tuō yào xiāng jiāo nà wèi zhuàng shì suī yòu xiǎo suǒ shuō yán cí bù qīng bó shuō shì èr wèi yǔ tā hǎo péng you zhī jiāo bù néng pāo jiè jiàn zhī shì bì zhī xiǎo shuō nǐ èr wèi shì yīng háo sì hǎi yǐ nèi jiāo péng yǒu tiān xià yuǎn yáng měi míng biāo tí qǐ èr wèi rén rén jìng zhàng yì tǐng shēn bǎ yǒu jiāo huī jīn shì tǔ yí yàng bān yí dìng yào jiāng mèng cháng xué jiè jiàn zhī ēn bù gǎn wàng hòu biān sòng wǒ lù tú yáo tā dào xīn zhōng guò bù qù jiào tā nán rěn yòu nán áo èr rén àn àn jiāng yá yǎo zhè gè hái zǐ zhēn chěng diāo ruǎn yīng huā yún píng tīng jiàn zhè yī tào de yán cí, suī rán zháo jí, yòu bù hǎo míng shuō, zhǐ kě yǐ jí zhōng shuō dào:" zhè gè hái zi, tā zhēn huì dòu mèn." èr rén àn zhōng hèn fèn. zhè shì èr rén fù nèi zhī huà, bìng wèi shuō chū kǒu wài.
我二人点头说道 掌柜尔不必唠叨 他既有处要等候自然能够找的着 掌柜回言又说道 受人之托要相交那位壮士虽幼小 所说言词不轻薄 说是二位与他好朋友之交不能抛 借剑之事必知晓 说你二位是英豪四海以内交朋友 天下远扬美名标 提起二位人人敬仗义挺身把友交 挥金似土一样般 一定要将孟尝学借剑之恩不敢忘 后边送我路途遥 他道心中过不去叫他难忍又难熬 二人暗暗将牙咬 这个孩子真逞刁阮英花云平听见这一套的言词,虽然着急,又不好明说,只可以急中说道:“这个孩子,他真会斗闷。”二人暗中恨忿。这是二人腹内之话,并未说出口外。
èr rén shuō bà zhàn qǐ shēn hái kǒng zhǎng guì wǎng xià yún bào quán gǒng shǒu cháo wài zǒu zhǎng guì gēn zhe sòng chū mén èr rén chū le kāi fēng zhèn zhào zhe dà lù wǎng qián bēn dì xiōng xíng lù bǎ huà jiǎng zhè gè hái zi shèn me xīn tā yòu huì qù jiǔ fàn zhàng yòu yǔ wǒ men duō liú hén xiǎng nà tā xīn shì zěn yàng shuō shì děng hòu yǒu xìn yīn dǎ tīng jīn jiā tān suǒ chǔ hǎo dào nà lǐ qù cún shēn wǒ zhǎo hái zi wèn yī wèn tā de míng xìng hé chǔ rén dà yuē bì shì jiāng yáng dào bù rán yè wǎn zài lù lín jiàn miàn shuō chū tā lái lì yí dìng yào wèn tā gè zhēn ruò yào zhēn néng jiǎng qì yì quán rán gōu xiāo wú huà yún rú guǒ chěng néng xiǎn tā qiǎo bì yào jiào tā mìng guī yīn dì xiōng zǒu lù, yán jiǎng zhè gè rén shí zài de kě wù, jiàn miàn shí zài shuō zài yì bà. shì shàng néng rén suī yǒu, kě méi jiàn guò zhè gè yàng zi de néng rén, yào pǎo zhe kàn jiàn què yòu bú jiàn. huā yún píng jiē yán dào:" xiōng dì nǐ kě zhī dào, néng rén bèi hòu yǒu néng rén." èr rén tái tóu kàn jiàn qián biān jiù shì huáng hé běi àn, àn shàng jù shì yí dài de shù lín. huā yún píng kàn jiàn shù shàng yǒu yí gè xiǎo hái zi, bù guò bā jiǔ suì, bái pàng de ròu pí, tóu shàng wǎn zhe shuāng zhuā jié, shuān fà jì shì yòng hóng tóu shéng, chì shēn lù tǐ, wèi chuān yī fu, zhǐ chuān gè dà hóng de dōu dù.
二人说罢站起身 还恐掌柜往下云 抱拳拱手朝外走掌柜跟着送出门 二人出了开封镇 照着大路往前奔弟兄行路把话讲 这个孩子甚么心 他又会去酒饭账又与我们多留痕 想那他心是怎样 说是等候有信音打听金家滩所处 好到那里去存身 我找孩子问一问他的名姓何处人 大约必是江洋盗 不然夜晚在绿林见面说出他来历 一定要问他个真 若要真能讲气义全然勾销无话云 如果逞能显他巧 必要叫他命归阴弟兄走路,言讲这个人实在的可恶,见面时再说再议罢。世上能人虽有,可没见过这个样子的能人,要跑着看见却又不见。花云平接言道:“兄弟你可知道,能人背后有能人。”二人抬头看见前边就是黄河北岸,岸上俱是一带的树林。花云平看见树上有一个小孩子,不过八九岁,白胖的肉皮,头上挽着双抓结,拴发际是用红头绳,赤身露体,未穿衣服,只穿个大红的兜肚。
yún píng tái tóu zǐ xì qiáo shù shàng yǒu gè xiǎo wán zhòng dà yuē bù guò bā jiǔ suì wèi chuān yī fu bǎ shēn jīng tā zài shù shàng cuān yòu tiào rú zài píng dì yì bān tóng yún píng zhè biān jiào xián dì tái tóu kàn jiàn xiǎo hái tóng zhè yàng wán fǎ shì jiān shǎo zhè gè yīng tóng guǒ rán néng hóu zi tái tóu liú shén kàn zhè cái lè huài xiǎo ruǎn yīng jiàn gè shù shàng shàng xià cuān jiù xiàng niǎo què yǒu chì néng chuān lín yàn zi jí yòu kuài qià sì zhǎn chì huì fēi téng zhè zhī cuān dào nà zhī shàng rú tóng fēi qín néng téng kōng hái zi wán fǎ zhēn qiǎo miào ruò yào zhǎng dà liǎo bù chéng èr wèi yīng xióng lián kuā jiǎng bú zhù zàn měi hái zi néng màn shuō tóng zǐ shù tā qiǎo néng rén zhī zhōng suàn tóu míng yào kàn yīng tóng tā de yì ǎn liǎ bǐ tā nán bìng jiān huó bǎ ǎn liǎ yào xiū sǐ jiào tā yī bǐ ǎn bù xíng hái zi suàn gè dà hǎo hàn ǎn liǎ suàn shì bù yīng xióng fēi yán zǒu bì duō duō yǒu cuàn fáng yuè wū yǒu rén néng gāo lái gāo qù néng xué huì shàng gāo rú tóng zǒu chuān píng shì shàng huò yě yǒu jǐ gè lái wú yǐng lái qù wú zōng tà gāo lóu shàng rú píng dì zhèi xiē néng huì yǒu jǐ míng cóng méi jiàn guò zhè yàng jì jīn rì ǎn suàn kāi yǎn jīng ǎn liǎ dào yào kàn zǐ xì qiáo qiáo hái zi tā de gōng dāng chū nán wéi zěn xué liàn tā cái zhǎng le jǐ nián gōng jiù ràng tā xué néng jǐ zài luò cǎo jiàng shēng qī bā dōng nǎ néng tāi lǐ jiù xué jì hái zi tā zěn zhè yàng jīng mò fēi bú shì fán jiān zi xiǎng shì shèn me yī jīng líng zhèng shì èr rén kàn gāo xìng lián lián kuā jiǎng bú zhù shēng
云平抬头仔细瞧 树上有个小顽重 大约不过八九岁未穿衣服把身精 他在树上蹿又跳 如在平地一般同云平这边叫贤弟 抬头看见小孩童 这样玩法世间少这个婴童果然能 猴子抬头留神看 这才乐坏小阮英见个树上上下蹿 就像鸟雀有翅能 穿林燕子急又快恰似展翅会飞腾 这枝蹿到那枝上 如同飞禽能腾空孩子玩法真巧妙 若要长大了不成 二位英雄连夸讲不住赞美孩子能 慢说童子数他巧 能人之中算头名要看婴童他的艺 俺俩比他难并肩 活把俺俩要羞死叫他一比俺不行 孩子算个大好汉 俺俩算是不英雄飞檐走壁多多有 窜房越屋有人能 高来高去能学会上高如同走川平 世上或也有几个 来无影来去无踪踏高楼上如平地 这些能会有几名 从没见过这样技今日俺算开眼睛 俺俩倒要看仔细 瞧瞧孩子他的功当初难为怎学练 他才长了几年功 就让他学能几载落草降生七八冬 哪能胎里就学技 孩子他怎这样精莫非不是凡间子 想是甚么一精灵 正是二人看高兴连连夸讲不住声
zhè bǎ èr wèi hǎo hàn kàn de yǎn mù dōu huā le, kuā jiǎng bù jìn. zhī jiàn nà hái zi hái zài shù shàng cuān zhī guò gěng, jiù xiàng niǎo què nà chuān shù zhī de yí yàng. huā yún píng shuō:" xiōng dì ǎn gē liǎ jīn rì suàn kāi le yǎn le, cóng wèi jiàn guò." fāng cái huà biǎo, ruǎn yīng huā yún píng èr wèi yīng xióng, zhèng rán guān kàn zhè xiǎo hái zi zài shù shàng wán shuǎ, zhēn suàn qiǎo miào. hū rán jiān, kàn jiàn xiǎo hái zi zài shù shàng yī jiǎo dēng kōng, shǒu bān shù zhī, yā yā yī zhé, nà gè xiǎo hái zi yóu shù shàng wǎng xià yī tiào, nà zhī shù gàn zhèng luò jìn hé àn lǐ biān yī zhàng yú zhǎng, bǎ gè xiǎo hái zi gū dōng yī shēng xiǎng jiù tiào le hé nèi, dǎo bǎ èr wèi yīng xióng xià le yī tiào.
这把二位好汉看的眼目都花了,夸讲不尽。只见那孩子还在树上蹿枝过梗,就像鸟雀那穿树枝的一样。花云平说:“兄弟俺哥俩今日算开了眼了,从未见过。”方才话表,阮英、花云平二位英雄,正然观看这小孩子在树上玩耍,真算巧妙。忽然间,看见小孩子在树上一脚蹬空,手搬树枝,呀呀一折,那个小孩子由树上往下一跳,那枝树干正落进河岸里边一丈馀长,把个小孩子咕咚一声响就跳了河内,倒把二位英雄吓了一跳。
zhǐ tīng gū dōng yī shēng xiǎng zhèng zài tiào le shuǐ wāng yáng shuǐ shēn bú jiàn hái zi miàn bái làng tāo tāo shuǐ máng máng èr wèi hǎo hàn zhèng jí zào bù tōng shuǐ xìng bái huāng zhāng ǎn men gē liǎ bú huì shuǐ qiáo zhe hái zi yī mìng wáng kě xī hái zi bā jiǔ suì tiào zài hé nèi mìng wú cún jiào rén kě tàn tā de jì shù shàng wán shuǎ shì wú shuāng shù zhī shàng de shì niǎo què rú tóng fēi téng zhēn yě xíng tā shì gù yì jiào ǎn kàn bù xiǎng tiào hé jiàn yán wáng yě gāi hái zi dà shù dào ruò yào zhǎng dà shuí néng jiàng tā cái jǐ suì néng zhè yàng zhǎng dà chéng rén shuí dí qiáng
只听咕咚一声响 正在跳了水汪洋 水深不见孩子面白浪滔滔水茫茫 二位好汉正急躁 不通水性白慌张俺们哥俩不会水 瞧着孩子一命亡 可惜孩子八九岁跳在河内命无存 叫人可叹他的技 树上玩耍世无双树枝上的似鸟雀 如同飞腾真也行 他是故意叫俺看不想跳河见阎王 也该孩子大数到 若要长大谁能降他才几岁能这样 长大成人谁敌强
kàn jiàn hái zi diào zài hé nèi, ruǎn yīng shuō dào:" zhè gè hái zi yě gāi tā yān sǐ. yào jiào tā zhǎng dà le, shuí néng dí de zhù tā ne." huā yún píng jiē yán shuō:" xiōng dì, yào yī wǒ kàn, zhè hái zi xiǎng bú shì gè zhēn rén, bì shì hé nèi de yāo jīng. ruò yào shì zhēn xiǎo hái zi yān néng zài shù shàng nà yàng de wán shuǎ."
看见孩子掉在河内,阮英说道:“这个孩子也该他淹死。要叫他长大了,谁能敌的住他呢。”花云平接言说:“兄弟,要依我看,这孩子想不是个真人,必是河内的妖精。若要是真小孩子焉能在树上那样的玩耍。”
yī wǒ xiǎng lái shì yāo jīng tā zài shù shàng nà yàng néng hé nèi yāo guài chū le shuǐ tā néng biàn huà xiǎo hái tóng jiē yīn wú rén shàng le shù nà yàng wán shuǎ huì fēi téng yě shì tā de dào héng dà tā cái yǒu néng biàn rén xíng zhèng zài shù shàng lái wán shuǎ bì shì tīng jiàn wǒ liǎ shēng tā cái jiǎ de tiào rù shuǐ yāo jīng pà rén chá shì qíng ruǎn yīng diǎn tóu shuō yǒu lǐ rén xiōng xiǎng de guǒ rán tōng zǒng shì xiōng tái nǐ nián zhǎng duàn shì rú shén yì bān tóng jiàn shì yǐ duō zhì móu guǎng sì tòng bā dá wú bù míng yún píng huí dá shuō guò jiǎng nǐ wǒ hé bì yòng fèng chéng zhèng shì èr rén yán tán lùn tīng jiàn shuǐ miàn xiǎng hū lóng
依我想来是妖精 他在树上那样能 河内妖怪出了水他能变化小孩童 皆因无人上了树 那样玩耍会飞腾也是他的道行大 他才有能变人形 正在树上来玩耍必是听见我俩声 他才假的跳入水 妖精怕人察事情阮英点头说有理 仁兄想的果然通 总是兄台你年长断事如神一般同 见事已多智谋广 四通八达无不明云平回答说过奖 你我何必用奉承 正是二人言谈论听见水面响呼隆
èr wèi hǎo hàn zhèng rán shuō huà, hū rán tīng jiàn shuǐ xiǎng. hū lóng yī shēng, zhī jiàn nà gè hái zi yóu shuǐ nèi zuān chū lái, shuāng shǒu bào zhe gè dà lǐ yú, zhēn nǎi jīn chì jīn lín de hǎo yú!
二位好汉正然说话,忽然听见水响。呼隆一声,只见那个孩子由水内钻出来,双手抱着个大鲤鱼,真乃金翅金鳞的好鱼!
hái zi chū shuǐ huái bào yú shàng le hé àn xiào xī xī wǎng qián zǒu le wǔ liù bù jiāng yú fàng zài dì āi chén kǒu shuō kàn nǐ nǎ lǐ pǎo ná nǐ jiā zhōng pēng zhe chī zú gòu fù mǔ yòng yī bǎo míng rì hé nèi zài mō yú èr wèi yīng xióng xīn nà mèn zhè zhuāng shì qíng shì jiān xī èr rén jí máng wǎng qián bēn hái zi miàn qián bǎ huà tí ruǎn yīng chě zhù hái zi shǒu xìng shèn míng shuí hé chǔ jū hái zi huí dá shuō bù yuǎn jīn jiā tān dào zhèng wǔ lǐ xìng jīn míng zì jiào jīn guì yǒu gè wài hào shuǐ hào zǐ fāng cái shù shàng wǒ wán shuǎ kàn jiàn hé nèi yǒu lǐ yú tiào xià shuǐ qù jiāng yú bào yú zài shuǐ nèi pǎo de jí gǎn chū duō yuǎn cái ná zhù wǒ yào huí jiā bǎ yú chī èr rén pán wèn tā, zhè cái shuō jiào shuǐ hào zǐ jīn guì, zài hé nèi běi biān wǔ lǐ yuǎn jīn jiā tān jū zhù.
孩子出水怀抱鱼 上了河岸笑嘻嘻 往前走了五六步将鱼放在地埃尘 口说看你哪里跑 拿你家中烹着吃足够父母用一饱 明日河内再摸鱼 二位英雄心纳闷这桩事情世间稀 二人急忙往前奔 孩子面前把话提阮英扯住孩子手 姓甚名谁何处居 孩子回答说不远金家滩到正五里 姓金名字叫金贵 有个外号水耗子方才树上我玩耍 看见河内有鲤鱼 跳下水去将鱼抱鱼在水内跑的急 赶出多远才拿住 我要回家把鱼吃二人盘问他,这才说叫水耗子金贵,在河内北边五里远金家滩居住。
huā yún píng yòu wèn dào:" nǐ guì gēng jǐ hé?" jīn guì huí yán:" xiǎo ne. jīn nián wǒ cái jiǔ suì." èr wèi hǎo hàn diǎn tóu, kàn tā yě bù guò shí suì, guǒ rán de bù cuò.
花云平又问道:“你贵庚几何?”金贵回言:“小呢。今年我才九岁。”二位好汉点头,看他也不过十岁,果然的不错。
kàn tā bù guò shí lái suì jiǔ suì jiù néng zhè yàng xíng ruǎn yīng fù yòu lái wèn huà kě yǒu fù mǔ zài jiā zhōng jīn guì huí yán shuō quán zài wǒ de fù mǔ wǔ xún líng qǐng wèn èr wèi míng hé xìng jiā xiāng zhù chù duì wǒ míng ruǎn yīng shuō shì jiào hóu zi bào tā wài hào jiù zhī míng jīn guì jiē yán zhī dào le nǐ shì hóu zi ruǎn yīng xiōng qǐng wèn nà wèi tā zūn kè ruǎn yīng shuō dào nǐ tīng qīng tà xuě wú hén shì cǐ wèi jīn guì jiù zhī huā yún píng yuán shì ruǎn huā èr xiōng dào dōu shì xiàn shàng hǎo bīn péng bìng jiān hé zì bù xì wài wǒ qǐng èr wèi dào jiā zhōng jiǔ wén dà míng wèi jiàn miàn rú tóng hào yuè zài dāng kōng
看他不过十来岁 九岁就能这样行 阮英复又来问话可有父母在家中 金贵回言说全在 我的父母五旬零请问二位名和姓 家乡住处对我明 阮英说是叫猴子报他外号就知名 金贵接言知道了 你是猴子阮英兄请问那位他尊客 阮英说道你听清 蹋雪无痕是此位金贵就知花云平 原是阮花二兄到 都是线上好宾朋并肩合字不系外 我请二位到家中 久闻大名未见面如同皓月在当空
liǎng xià lǐ dōu pán wèn le míng xìng jiā xiāng jū zhù, cái zhī dào xiǎo hái zi shì shuǐ hào zǐ jīn guì, fāng cái jiǔ suì, wú rén zhī xiǎo. ruǎn yīng yòu wèn tā diē diē, nǎi shì chuān shān jiǎ jīn hēng, shì zài dà bā yì shàng gé fēi hǔ de hòu rén, dà yǒu shēng míng de hǎo hàn.
两下里都盘问了名姓、家乡居住,才知道小孩子是水耗子金贵,方才九岁,无人知晓。阮英又问他爹爹,乃是穿山甲金亨,是在《大八义》上膈飞虎的后人,大有声名的好汉。
tí qǐ tā fù jiào jīn hēng jiāng yáng dào shàng dà yǒu míng èr wèi yīng xióng cái zhī xiǎo jīn guì suī xiǎo yǒu dà néng jīn guì zhè biān yòu wèn huà èr xiōng dào cǐ hé chǔ xíng èr rén wén tīng shuō yǒu shì wèi zhuī jiē jiàn rén yī míng cóng tóu zhì wěi shuō yī biàn shǐ mò yuán yóu shuō de qīng sān dào tòu lóng fèi dà shì qiān fāng bǎi jì yòng kǔ gōng fēi tóng róng yì dào dào shǒu jiān xiāng fǔ nèi zhǎn yāo sēng dào le shù lín kàn bǎo jiàn àn zhōng zhī rén xiǎn tā néng
提起他父叫金亨 江洋道上大有名 二位英雄才知晓金贵虽小有大能 金贵这边又问话 二兄到此何处行二人闻听说有事 为追接剑人一名 从头至尾说一遍始末原由说的清 三盗透龙费大事 千方百计用苦工非同容易盗到手 奸相府内斩妖僧 到了树林看宝剑暗中之人显他能
jīn guì qǐng èr wèi hǎo hàn dào zài tā jiā zhōng. yī biān zǒu lù, dài zhe shuō huà. tí qǐ lái dào cǐ, bì rán yǒu shì, zhè cái shuō chū sān dào tòu lóng jiàn zhī shì, jìn le sōng lín, ruǎn yīng shuō:" wǒ bǎ bǎo jiàn jiāo yǔ huā xiōng guān kàn. huā xiōng jiē dào shǒu xì kàn bǎo jiàn, zhè huí shì zhēn jiàn. kàn wán huā xiōng dì gěi wǒ, wǒ hái wèi jiē bǎo jiàn, bèi àn zhōng rén jiāng bǎo jiàn jiē qù. bù zhī yòu shì hé rén."
金贵请二位好汉到在他家中。一边走路,带着说话。提起来到此,必然有事,这才说出三盗透龙剑之事,进了松林,阮英说:“我把宝剑交与花兄观看。花兄接到手细看宝剑,这回是真剑。看完花兄递给我,我还未接宝剑,被暗中人将宝剑接去。不知又是何人。”
zhè zhuāng qí shì shén hǎn rán jiào rén nán cè qiǎo jī guān bú jiàn cǐ rén zài hé chǔ guān bú jiàn tā zài nǎ bian wǒ men gē liǎ zhèng nà mèn tā zài àn zhōng bǎ huà yán tīng shēng bù néng jiàn qí miàn tīng tā shuō huà rén nán guān hū rán tā jiù lòu chū miàn cǐ rén yě shì bù dà nián kàn tā bù guò shí jǐ suì xiàng tā yào jiàn bù jiāo huán ruò wǒ gē liǎ dòng le nù gè chōu dān dāo bēn shàng qián fāng yào jǔ dāo jiāng tā kǎn hū rán wǒ jiù wú chǔ guān hū rán zhī jiān kàn bú jiàn yào xiǎng zhǎo tā kàn tā nán rú ruò bù zhǎo tā lòu miàn jiào zhe hào ér zài yǎn qián
这桩奇事甚罕然 叫人难测巧机关 不见此人在何处观不见他在哪边 我们哥俩正纳闷 他在暗中把话言听声不能见其面 听他说话人难观 忽然他就露出面此人也是不大年 看他不过十几岁 向他要剑不交还若我哥俩动了怒 各抽单刀奔上前 方要举刀将他砍忽然我就无处观 忽然之间看不见 要想找他看他难如若不找他露面 叫着号儿在眼前
" tí qǐ nà gè àn zhōng rén, shí zài de kě wù. yào shì zhuī tā jiù kàn bú jiàn, yào shì bù gǎn tā yòu lòu chū lái le, zhàn zài qián biān jiào hào. hū jiàn hū bú jiàn. wǒ men gē liǎ zhuī le yī rì, dào le kāi fēng zhèn. wǒ gē liǎ pǎo de è le, jìn le yī zuò jiǔ lóu chī jiǔ, tā zǎo jiù cún xià wǔ liǎng yín zi xiān gěi wǒ men huì qù le fàn zhàng."
“提起那个暗中人,实在的可恶。要是追他就看不见,要是不赶他又露出来了,站在前边叫号。忽见忽不见。我们哥俩追了一日,到了开封镇。我哥俩跑的饿了,进了一座酒楼吃酒,他早就存下五两银子先给我们会去了饭账。”
xiān zài jiǔ lóu cún xià yín yǔ wǒ gē liǎ huì fàn qián fēn fù zhǎng guì hǎo xiē huà ná wǒ gē liǎ shuǎ xiào wán jiào tā zhǎng guì yào shuō dào zhǎng guì shí shuō wèi gǎn mán jiù shuō jiè jiàn nà zhuāng shì wǒ men èr rén zhī zhōu quán shù lín zhī nèi jiāo bǎo jiàn wǒ men dài tā ēn wèi kuān jì jiè shì jiàn bié hòu huǐ chū hū fǎn hū bù kuí yuán gào sù jīn rì yǒu děng hòu qián biān yǒu gè jīn jiā tān jīn jiā tān nèi bì huì miàn zhǔn jiàng bǎo jiàn jiāo huí huán shuō míng yào zài sān tiān nèi jiāo huí bǎo jiàn bù shí yán lín shí shèng xià rú shù zhǎo bù shuō míng xìng zhǎo tā nán
先在酒楼存下银 与我哥俩会饭钱 吩咐掌柜好些话拿我哥俩耍笑玩 叫他掌柜要说道 掌柜实说未敢瞒就说借剑那桩事 我们二人知周全 树林之内交宝剑我们待他恩未宽 既借室剑别后悔 出乎反乎不魁元告诉今日有等候 前边有个金家滩 金家滩内必会面准将宝剑交回还 说明要在三天内 交回宝剑不食言临时剩下如数找 不说名姓找他难
tā èr rén duì zhe shuǐ hào zǐ jīn guì jiāng shì shuō wán, jiù shì bù zhī dào nà rén de míng xìng zhù chù. yào yǒu rén néng shuō chū tā míng xìng, jiù hǎo zhǎo tā le. jīn guì jiē yán shuō dào:" yào zhǎo nà gè rén, wǒ jiù zhī dào, tā yě bú shì wài rén, tā shì dāng chū jū zhù liáng shān de hòu rén. tā míng jiào shí cháng qīng, yǒu gè wài hào chēng tā xíng wú yǐng, yě shì gè lù lín de hǎo hàn.
他二人对着水耗子金贵将事说完,就是不知道那人的名姓住处。要有人能说出他名姓,就好找他了。金贵接言说道:“要找那个人,我就知道,他也不是外人,他是当初居住梁山的后人。他名叫时长青,有个外号称他形无影,也是个绿林的好汉。
tā shì lù lín yī yīng xióng jiāng yáng lù shàng yě yǒu míng jiù zài xī biān bù hěn yuǎn shí jiā zhài zhōng yǒu mén tíng lí cǐ yuē yǒu èr shí lǐ wǒ qù wú fēi yī yǎn gōng wǒ yǔ tā de jiāo qíng hòu shì wǒ de zhī jǐ bīn péng èr rén wén tīng tiān huān yuè nǐ bì néng zhī tā shí qíng pǎo zhe yīn hé kàn bú jiàn yào duì wǒ liǎ shuō fēn míng jīn guì shuō shì wǒ zhī dào tā yǒu bǎo bèi zài shēn zhōng bì fǎ guān suàn zhēn ào miào dài zài tóu shàng kàn bù qīng ruò yào ná xià rén jiù lù rén rén kàn jiàn tā xiāng xíng jīn guì zhè cái shuō chū shēn xíng wú yǐng shí cháng qīng, tā yǒu zhuāng bǎo bèi, jiào bì fǎ guān. yào dài zài tóu shàng, shì yī dǐng tóu guān, bié rén jiù kàn bú jiàn tā de shēn zi le. ruò yào ná xià lái, jiù néng kàn jiàn tā le. suǒ yǐ néng jiào nǐ men hū jiàn hū jiù bú jiàn, yuán lái shì bì fǎ guān de yuán gù.
他是绿林一英雄 江洋路上也有名 就在西边不很远时家寨中有门庭 离此约有二十里 我去无非一眼工我与他的交情厚 是我的知己宾朋 二人闻听添欢悦你必能知他实情 跑着因何看不见 要对我俩说分明金贵说是我知道 他有宝贝在身中 避法冠算真奥妙带在头上看不清 若要拿下人就露 人人看见他相形金贵这才说出身形无影时长青,他有桩宝贝,叫避法冠。要戴在头上,是一顶头冠,别人就看不见他的身子了。若要拿下来,就能看见他了。所以能叫你们忽见忽就不见,原来是避法冠的缘故。
bǎo bèi míng jiào bì fǎ guān wú jià zhī bǎo zhēn hǎn rán dài zài tóu shàng rén nán jiàn suǒ yǐ jiē jiàn shuǎ xiào wán nǐ men bù yòng bǎ tā xún jiù zài wǒ jiā děng sān tiān cǐ wù hái wèi xī hǎn gòu sān tiān tā jiù xī hǎn wán wǒ bǎo zhǔn néng sòng huí jiàn bù néng kuáng qù mài yín qián nà gè péng yǒu hǎo wán xiào jiē jiàn táo pǎo jiǔ qián hái tā zuì xǐ yuè zhēn bǎo bèi bì rán xiǎng dào tā shēn biān zhè zhuāng bǎo bèi tā zhī xiǎo sān dào tòu lóng fèi dà nàn yòu zhī tā liǎ shì hé zǐ yān néng bù hái luò yuàn yán wǒ liào tā bì wèi kàn gòu wú fēi děng guò liǎng sān tiān sān rì rú ruò bù sòng dào wǒ zài zhǎo tā fǎn zhǎng jiān
宝贝名叫避法冠 无价之宝真罕然 带在头上人难见所以接剑耍笑玩 你们不用把他寻 就在我家等三天此物还未希罕够 三天他就希罕完 我保准能送回剑不能诳去卖银钱 那个朋友好玩笑 接剑逃跑酒钱还他最喜悦真宝贝 必然想到他身边 这桩宝贝他知晓三盗透龙费大难 又知他俩是合子 焉能不还落怨言我料他必未看够 无非等过两三天 三日如若不送到我再找他反掌间
wǒ guǎn bǎo zhǔn néng sòng huí lái, bì rán jiāo huán jiàn bǎo. děng dào le sān tiān, tā ruò bù sòng huí lái wǒ lǐng èr wèi tóng dào tā jiā zhōng. sān rén lái zhì jīn jiā tān jīn guì de mén shǒu:" nǐ men èr wèi zàn qiě mén wài děng hòu."
我管保准能送回来,必然交还剑宝。等到了三天,他若不送回来我领二位同到他家中。三人来至金家滩金贵的门首:“你们二位暂且门外等候。”
wǒ xiān bǎ yú sòng huí nèi èr wèi mén wài děng hòu wǒ duì wǒ fù mǔ yào huí bǐng rán hòu zài qǐng jìn fáng wū èr wèi hǎo hàn shuō kě yǐ jīn jiàn lǎo rén xiào jìng wú yīng dāng yǒu gè jiàn miàn lǐ chì shǒu kōng quán lǐ bù zú jīn guì yáo shǒu shuō bù yòng èr wèi lǎo rén bù hú tú shuō bà zhuǎn shēn jiàng mén jìn bú dào shàng fáng jìn hòu tīng fēn fù chú sī hǎo hǎo zuò gàn pēng lǐ yú chī yào sū chú fáng dā yìng shuō zhī dào jīn guì fù jìn shàng fáng xíng jiàn le fù mǔ máng huí huà cóng tóu zhì wěi shuō qīng chǔ jīn hēng wén tīng zhèi xiē shì fū qī èr wèi bà er hū tí qǐ ruǎn yīng tā de fù nà hái shì nǐ méng shū
我先把鱼送回内 二位门外等候我 对我父母要回禀然后再请进房屋 二位好汉说可以 今见老人孝敬无应当有个见面礼 赤手空拳理不足 金贵摇手说不用二位老人不胡涂 说罢转身将门进 不到上房进后厅吩咐厨司好好做 干烹鲤鱼吃要酥 厨房答应说知道金贵复进上房行 见了父母忙回话 从头至尾说清楚金亨闻听这些事 夫妻二位把儿呼 提起阮英他的父那还是你—盟叔
jīn hēng wén tīng de ruǎn ruò fāng de hòu rén ruǎn yīng, hái yǒu huā róng de hòu rén yún píng, quán bú shì wài rén, jí jiào jīn guì chū qù, kuài bǎ èr rén qǐng jìn, bú yào dài màn. jīn guì jiù jí máng pǎo chū lái shuō dào:" èr wèi kuài xiē qǐng jìn ān zuò, zài zuò jì jiào."
金亨闻听的阮弱方的后人阮英,还有花荣的后人云平,全不是外人,急叫金贵出去,快把二人请进,不要怠慢。金贵就急忙跑出来说道:“二位快些请进安坐,再作计较。”
èr wèi hǎo hàn shuō bù gǎn yí gè qǐng zì bù gǎn dān èr rén mài bù wǎng lǐ zǒu lái dào shàng fáng wū lǐ biān jiàn le jīn hēng fū qī miàn ruǎn yīng yún píng qí qǐng ān fū qī liǎng wèi máng zhàn qǐ shǒu lā ruǎn yīng zǐ xì guān èr rén cè shēn luò le zuò jīn guì jiù bǎ chá lái duān chá bà fàng zhǎn máng xù huà ruǎn yīng tā xiān bǎ huà yán bó fù kè xià jiā zhōng zuò jī xià duō shǎo yín zi qián jīn hēng huí dá shuō wú yǒu kǔ shǒu pín jiā guò jiàn nián shuō huà gōu chū yī zhuāng shì què cóng kǒu chū shì shí yán yě gāi ruǎn yīng shēn zhāo nán xià huí shū zhōng shuō zhōu quán
二位好汉说不敢 一个请字不敢担 二人迈步往里走来到上房屋里边 见了金亨夫妻面 阮英云平齐请安夫妻两位忙站起 手拉阮英仔细观 二人侧身落了坐金贵就把茶来端 茶罢放盏忙叙话 阮英他先把话言伯父刻下家中坐 积下多少银子钱 金亨回答说无有苦守贫家过贱年 说话勾出一桩事 却从口出是实言也该阮英身招难 下回书中说周全