strong zhōu jǐng lóng zǒu sàn rù shān dōng jīng chéng huáng yé fā bīng strong
周景隆走散入山 东京城皇爷发兵
cí yuē:
词曰:
rén yǒu bù cè huò fú tiān yǒu dāng shí yīn qíng
人有不测祸福 天有当时阴晴
suàn guà zhān bǔ zǒng zhe kōng sǐ shēng jiē yóu tiān dìng
算卦占卜总着空 死生皆由天定
gōng zǐ lái dào shān xià yù jiàn lóu zú xún fēng
公子来到山下 遇见喽卒巡风
qí fān zhāo zhǎn qǐ zài kōng xià de shén hún bù dìng
旗幡招展起在空 吓的神魂不定
què shuō gōng zǐ zhōu shùn lái dào xìng huā shān xià, yě bù zhī shì shén me shān zhài, zhèng zài wàn nán zhī jì, shān xià xǔ duō rén mǎ zǒu lái, zhǐ xià de jīng yí bù zhǐ. zhòng lóu zú chuǎng shàng qián lái, bù róng fēn shuō, lēi zhù zuò mǎ, huí dào jiù zǒu. bù duō shí dào le zhài mén, zhōu shùn zhàn zhàn jīng jīng, zài mǎ shàng jǔ mù guān qiáo, hǎo bù jīng rén.
却说公子周顺来到杏花山下,也不知是什么山寨,正在万难之际,山下许多人马走来,只吓的惊疑不止。众喽卒闯上前来,不容分说,勒住坐马,回道就走。不多时到了寨门,周顺战战兢兢,在马上举目观瞧,好不惊人。
zài shuō zhèng mèng xióng zhèng zài dà zhàng yǔ zhòng xián tán, lóu bīng shàng qián guì dǎo, jīn zài shān xià ná lái yī wèi shū shēng, bù xiàng shān dōng rén shì, qiú dài wáng dìng duó. mèng xióng shuō:" yǔ wǒ ná lái." lóu zú jí bǎ gōng zǐ ná jìn. zhèng mèng xióng yī jiàn," ya, hǎo wú zhī xiǎo bèi, jìng gǎn chuǎng nǐ dài wáng de shān kǒu, kuài tōng míng lái. nǐ dài wáng dāo xià bù sǐ wú míng zhī guǐ." zhōu shùn wén tīng, zhǐ xià de hún bù fù tǐ, kǒu zūn dài wáng zàn xī léi tíng zhī nù, tīng xiǎo shēng dào lái.
再说郑梦熊正在大帐与众闲谈,喽兵上前跪倒,今在山下拿来一位书生,不像山东人氏,求大王定夺。梦熊说:“与我拿来。”喽卒即把公子拿进。郑梦熊一见,“呀,好无知小辈,竟敢闯你大王的山口,快通名来。你大王刀下不死无名之鬼。”周顺闻听,只吓的魂不附体,口尊大王暂息雷霆之怒,听小生道来。
gōng zǐ shī lǐ dā xià gōng lián bǎ dài wáng kǒu nèi chēng ruò wèn xiǎo shēng míng hé xìng zàn qiě xī nù tīng wǒ míng zǔ jū zhù zài bīn zhōu fǔ xiàng yáng jiē shàng yǒu mén tíng zhōu yì shì wǒ qīn shēng fù xiǎo shēng míng jiào zhōu jǐng lóng zhǐ yīn wǒ fù bǎ guān zuò lì bù shàng shū zài cháo zhōng tā lǎo rén jiā duō jī shàng dé zuì jiān dǎng lǎo cài jīng cài jīng tā shì huáng guó zhàng nǚ ér xiàn jīn zuò xī gōng fù nǚ dìng jì bǎ ǎn hài jīn diàn yǐ shàng bǎ běn shēng huáng yé zhǔn le jiān nìng běn ná wǒ jǔ jiā mǎn mén tíng fǎ chǎng yǐ nèi ná chū zhǎn duō kuī lǎo tiān guā shén fēng shén fēng jiù chū mǔ zǐ liǎ tǎo fàn wéi shēng bēn shān dōng wǒ mǔ zhù zài tài píng zhèn tóu qīn wǒ bēn jǐ níng chéng yuè fù míng jiào liáng shì tài zuò guò guān jiā èr pǐn qīng suǒ shēng yī wèi duō jiāo nǚ rǔ míng jiào zuò liáng xiù yīng jīn nián èr jiǔ shí bā suì wǒ jiào zhōu shùn shí liù dōng nà rì tóu qīn jìn liáng fǔ yuè fù tā bǎ xīn gǎi gèng tā shuō wǒ shì fàn guān hòu rèn qīn zhī shì bù yǔn cóng bù rèn qīn qī hái bà le bǎ wǒ bǎng zài huā yuán zhōng kōng shū fáng nèi suǒ shàng wǒ liáng gǔn fù jì dìng láo lóng áo le yī wǎn duàn cháng sàn yào hài wǒ de mìng cán shēng tā jiā yǒu wèi lǎo yuàn gōng nà shi wǒ de lǎo jiù xīng qīn shēng zhī zǐ shě qù le yào yǔ zhōu shùn zuò tì shēng hē le bā bù duàn cháng sàn kě xī yī mìng guī yīn chéng jiù wǒ huó mìng wú kě bào rèn wéi yì fù dāng qīn shēng jiāng wǒ sòng chū huā yuán wài nà shí wǒ cái chū le chéng dōng mén yǐ wài jié yī bài yù jiàn yī xiē hǎo bīn péng fù yòu huí zhì tài píng zhèn yù jiàn biǎo xiōng xú zhèn zhōng mǔ zǐ jiē zài tā jiā qù yǐn xìng mái míng dù rì shēng tīng shuō xiǎo jiě táo chū fǔ dì xiōng gè gè dōu zhī qíng dà jiā yī qí xún xiǎo jiě bàn lù tú zhōng gè xī dōng bù zhī dì xiōng hé fāng qù wǒ jīn lái dào cǐ shān zhōng wàn wàng dài wáng kuān ráo shù kě lián zhōu mén sǐ de kǔ gōng zǐ shuō bà qián hòu huà mèn huài dài wáng zhèng mèng xióng zhèng mèng xióng wén tīng gōng zǐ sù le yī biàn, yā yā, xīn zhōng àn xiǎng:" xiàn zhōu shùn zài cǐ, yòu lái le zhōu shùn, zhè shì hé gù? xiǎng bì dǐng míng mào chēng, dài wǒ xì xì wèn lái." yīng xióng xiǎng dào zhè lǐ, jí wèi kāi yán.
公子施礼搭下躬 连把大王口内称 若问小生名和姓暂且息怒听我明 祖居住在彬州府 向阳街上有门庭周义是我亲生父 小生名叫周景隆 只因我父把官做吏部尚书在朝中 他老人家多激上 得罪奸党老蔡京蔡京他是皇国丈 女儿现今做西宫 父女定计把俺害金殿以上把本升 皇爷准了奸佞本 拿我举家满门庭法场以内拿出斩 多亏老天刮神风 神风救出母子俩讨饭为生奔山东 我母住在太平镇 投亲我奔济宁城岳父名叫梁士太 做过官家二品卿 所生一位多姣女乳名叫做梁秀英 今年二九十八岁 我叫周顺十六冬那日投亲进梁府 岳父他把心改更 他说我是犯官后认亲之事不允从 不认亲戚还罢了 把我绑在花园中空书房内锁上我 梁滚复计定牢笼 熬了一碗断肠散要害我的命残生 他家有位老院公 那是我的老救星亲生之子舍去了 要与周顺做替生 喝了八步断肠散可惜一命归阴城 救我活命无可报 认为义父当亲生将我送出花园外 那时我才出了城 东门以外结一拜遇见一些好宾朋 复又回至太平镇 遇见表兄徐振中母子接在他家去 隐姓埋名度日生 听说小姐逃出府弟兄个个都知情 大家一齐寻小姐 半路途中各西东不知弟兄何方去 我今来到此山中 万望大王宽饶恕可怜周门死的苦 公子说罢前后话 闷坏大王郑梦熊郑梦熊闻听公子诉了一遍,呀呀,心中暗想:“现周顺在此,又来了周顺,这是何故?想必顶名冒称,待我细细问来。”英雄想到这里,即未开言。
liáng xiù yīng zài páng tīng de míng, àn dào:" zhè shì wǒ zhàng fū lái le, zhēn nǎi tiān cóng rén yuàn." xiǎng bà yòu yǔ zhèng mèng xióng cóng tóu zhì wěi, liáng zhōng zěn me sòng chū fǔ, nǚ bàn nán zhuāng, zhōng tú chōng sàn, zěn me jiǎ chēng gōng zǐ de huà, shuō le yī biàn. mèng xióng tīng dào zhè lǐ, xīn zhōng míng bái, shuō:" jì rán rú cǐ, kuài qǐng hòu zhàng zài xù."
梁秀英在旁听的明,暗道:“这是我丈夫来了,真乃天从人愿。”想罢又与郑梦熊从头至尾,梁忠怎么送出府,女扮男装,中途冲散,怎么假称公子的话,说了一遍。梦熊听到这里,心中明白,说:“既然如此,快请后帐再叙。”
xiù yīng shuō bà, jí shàng qián jiāng gōng zǐ yī bǎ lā zhù, shuō gēn wǒ zǒu bà. gōng zǐ yě bù zhī shén me, qiě gēn zhe xiù yīng lái zhì hòu zhàng luò zuò. xiù yīng jiāng qián qíng sù le yī biàn, gōng zǐ fāng cái míng bái. xīn zhōng shén xǐ. yòu dào zhèng cuì píng fáng zhōng shuō le yī biàn. cuì píng wén tīng, àn shuō guài bù dé zuó rì wǎn shàng, ná qiāng nòng shì de zhuāng mú zuò yàng, hái shì gè jiǎ de. cǐ shí xiù yīng jiāng nán zhuāng tuō qù, lòu chū nǚ yī fú, chóng zhěng wū yún, dàn sǎo é méi, shōu shí de qí qí zhěng zhěng, èr nǚ zǐ bàn dí zhēn shì tiān xiān yì bān, shì rén jiàn liǎo wú bù dòng xīn.
秀英说罢,即上前将公子一把拉住,说跟我走罢。公子也不知什么,且跟着秀英来至后帐落坐。秀英将前情诉了一遍,公子方才明白。心中甚喜。又到郑翠屏房中说了一遍。翠屏闻听,暗说怪不得昨日晚上,拿腔弄势的装模作样,还是个假的。此时秀英将男装脱去,露出女衣服,重整乌云,淡扫蛾眉,收拾的齐齐整整,二女子扮的真是天仙一般,世人见了无不动心。
cí yuē:
词曰:
èr wèi jiāo yāo qiào jūn hóng bì yuè xiū huā fēi fán tóng
二位姣妖俏君红 闭月羞花非凡同
xià chuáng lái zhēn shì yī zhèn xiāng fēng sòng jiāo dī dī táo huā nèn ruǐ jǐ
下床来真是一阵香 风送姣滴滴桃花嫩蕊几
rú yǔ rùn fú róng guān měi mào hǎo sì nà wū shān shén nǚ lái rù mèng
如雨润芙蓉观美貌 好似那巫山神女来入梦
què shuō liáng xiù yīng lái jiàn yā huán jìn fáng lái, jí fēn fù bǎi shè xiāng àn cì hou. jí jí máng máng, qǐng shí yù bèi tuǒ dàng, xiù yīng yòu lái zhì gōng zǐ zuò de fáng nèi, xiàng gōng xiǎo nú yòu yǔ nǐ dìng mén qīn shì, gēn wǒ bài tiān dì qù bà. gōng zǐ yī jiàn xiù yīng nà gè yàng zi, bǎ nà bào chóu zhī xīn jù qù zài jiǔ jiāng yǐ wài, gēn zhe xiù yīng chū fáng qù le, zhōu gōng zǐ gēn zhe xiù yīng chū fáng mén.
却说梁秀英来见丫环进房来,即吩咐摆设香案伺候。急急忙忙,顷时预备妥当,秀英又来至公子坐的房内,相公小奴又与你定门亲事,跟我拜天地去罢。公子一见秀英那个样子,把那报仇之心俱去在九江以外,跟着秀英出房去了,周公子跟着秀英出房门。
fú chū cuì píng nǚ gōng zhuāng tiān jǐng yuàn zhōng máng zhàn zhù liǎng duǒ xiān huā lì yī chù tiān dì zhuō shàng bǎi shàng xiāng gè chù dēng lái zhào zhú guāng shǐ nǚ yā huán chū fáng qù xiù yīng zì jǐ zhǎo kōng fáng dòng fáng shèng xià zhěng yī shuāng gōng zǐ měi mào yòng mù zhāng jiàn tā bù guò èr bā suì qiǎo wǎn wū yún liàng yòu guāng wān méi dàn sǎo chūn jǐng zhì qiū bō yī zhuǎn hún piāo dàng fěn miàn bù yòng chá gōng fěn liǎng ěr jīn huán liàng yòu huáng yīng táo xiǎo kǒu yá shì yù chún bǐ dān zhū fèn wài qiáng chuān jiàn hóng chèn qún zài nèi wài zhào huā shí liú hǎi táng xiǎo xiǎo jīn lián zhǎi yòu shòu duān duān zhèng zhèng shì wú shuāng chén yú luò yàn shēn cái jùn bì yuè xiū huā shén duān zhuāng gōng zǐ guān bà duō yī huì miàn duì cuì píng nòng guài qiāng
扶出翠屏女红妆 天井院中忙站住 两朵仙花立一处天地桌上摆上香 各处灯来照烛光 使女丫环出房去秀英自己找空房 洞房剩下整一双 公子美貌用目张见她不过二八岁 巧挽乌云亮又光 湾眉淡扫春景致秋波一转魂飘荡 粉面不用搽宫粉 两耳金环亮又黄樱桃小口牙似玉 唇比丹硃分外强 穿件红衬裙在内外罩花石榴海棠 小小金莲窄又瘦 端端正正世无双沉鱼落雁身才俊 闭月羞花甚端庄 公子观罢多一会面对翠屏弄怪腔
zhōu gōng zǐ miàn duì cuì píng yī yī, shuō:" xiǎo shēng duō dà fú fēn, méng tiān xiān jiàng lín, zhè shì zhōng shēn zhī xìng yě." cuì píng hán xiū shuō:" qiè nǎi shān cūn zhī nǚ, méng jūn bù qì, yǐ tuō zhōng shēn, hé děng róng xìng."
周公子面对翠屏一揖,说:“小生多大福分,蒙天仙降临,这是终身之幸也。”翠屏含羞说:“妾乃山村之女,蒙君不弃,以托终身,何等荣幸。”
gōng zǐ tīng xiǎo jiě shēng yīn, rú tiān yīn yè zhōng fēi yīng jiào tí, yòu jiàn tā qiān jiāo bǎi mèi, nòng de gè zhōu shùn hún fēi yě wài sān qiān lǐ, mèng fù wū shān shí èr fēng. tā èr rén láng cái nǚ mào, suì kuān jiě yī dài, tóng rù luó wéi qù le.
公子听小姐声音,如天阴业中飞莺叫啼,又见她千姣百媚,弄的个周顺魂飞野外三千里,梦赴巫山十二峰。他二人郎才女貌,遂宽解衣带,同入罗帏去了。
láng cái nǚ mào zài qīng chūn chū cì xīn hūn duì zhàn jīng gōng zǐ zhāi tóu kuān yī dài xiǎo jiě tuō qù sī luó jīn liǎng rén yī fú quán tuō jìng dōu shì lán fù bái pēn pēn nǚ zǐ yǎng wò yá chuáng shàng gōng zǐ huái bào zuǒ yòu fēn xiǎo jiě hǎo sì guā wèi pò kǒu yǎo bèi tóu zhàn jīng jīng zhè gè shēn qiǎn wèi jīng guò nà gè chū cì bǎ zhèn lín jǐn bèi gǔn qù bù zhē tǐ dēng zhào shēn zi hàn jīn jīn gān lù jǐ diǎn fēng qíng měi wū shān yún yǔ wú bǐ lún gōng zǐ fù yòu lǒu jǐ lǒu xiǎo jiě tā yě qīn yòu qīn tào wán huì shuǎ zhōu gōng zǐ cuì píng xiǎo jiě rè le pén èr rén qíng nóng shuō bù jìn hóng jiāng yù lù zhān jǐn qīn lǜ àn hóng xī chūn sè tuì yún shōu yǔ sàn zhěng yī jīn bù yán èr rén yáng tái mèng bǎ shū lìng gèng fēn yī fēn dōng jīng fā lái rén gòng mǎ tóng tóu shuài lǐng zhòng sān jūn xìng huā shān xià lái jiāo zhàn míng gōng zuò wěn tīng wǒ yún què shuō shěn zhī zhōu zì cóng zhòng dì xiōng jié láo fǎn yù zhī hòu, zòu běn jìn jīng, dào le cài jīng shī xià. cài jīng wén tīng dà nù. qīng zǎo shàng cháo, huàn guān shàng qián zòu dào:" xiàn yǒu tài shī huáng zhàng, wǔ mén hòu zhǐ." huáng yé shuō:" jiào tā shàng diàn." bù yī shí cài jīng shàng le diàn, kǒu chēng:" wǒ wáng, wēi chén jiàn jià." kǒu hū wàn suì wàn wàn suì. huáng yé shuō:" tài shī píng shēn luò zuò." cài jīng kòu tóu xiè ēn. huáng yé yòu wèn shuō:" tài shī jiàn zhèn yǒu hé běn zòu?" cài jīng shuō:" yǒu běn, wǒ zhǔ shèng jiàn." yòu jiāng zòu běn chéng shàng. huáng yé zhǎn kāi kàn bì, lóng xīn dà nù, shuō:" tài shī jí pài yuán diǎn qǐ sān qiān rén mǎ qián qù sǎo dàng." cài jīng yòu zòu dào:" pài yòu shì láng tóng líng wèi shuài, cǐ rén duō móu, chén fǔ xiàn yǒu yī rén, míng huàn tóng tóu tiě luó hàn, shèn shì yīng yǒng, kě wèi xiān fēng zhī zhí, qí wǒ zhǔ dìng duó." huáng yé shuō:" jí rú cǐ, zhào qīng suǒ zòu."
郎才女貌在青春 初次新婚对战兢 公子摘头宽衣带小姐脱去丝罗巾 两人衣服全脱净 都是兰馥白喷喷女子仰卧牙床上 公子怀抱左右分 小姐好似瓜未破口咬被头战兢兢 这个深浅未经过 那个初次把阵临锦被滚去不遮体 灯照身子汗津津 甘露几点风情美巫山云雨无比伦 公子复又搂几搂 小姐她也亲又亲套玩会耍周公子 翠屏小姐热了盆 二人情浓说不尽红浆玉露沾锦衾 绿暗红稀春色退 云收雨散整衣襟不言二人阳台梦 把书另更分一分 东京发来人共马铜头率领众三军 杏花山下来交战 明公坐稳听我云却说沈知州自从众弟兄劫牢反狱之后,奏本进京,到了蔡京师下。蔡京闻听大怒。清早上朝,宦官上前奏道:“现有太师皇丈,午门候旨。”皇爷说:“教他上殿。”不一时蔡京上了殿,口称:“我王,微臣见驾。”口呼万岁、万万岁。皇爷说:“太师平身落坐。”蔡京叩头谢恩。皇爷又问说:“太师见朕有何本奏?”蔡京说:“有本,我主圣鉴。”又将奏本呈上。皇爷展开看毕,龙心大怒,说:“太师即派员点起三千人马前去扫荡。”蔡京又奏道:“派右侍郎童伶为帅,此人多谋,臣府现有一人,名唤铜头铁罗汉,甚是英勇,可为先锋之职,祈我主定夺。”皇爷说:“即如此,照卿所奏。”
qǐng shí bān xià shèng zhǐ, jià zhuǎn zhāo yáng, qún chén jiē sàn. cài jīng huí fǔ, yǔ tóng tóu shuō le yī biàn. tóng tóu tiě luó hàn shén xǐ, jí máng pī guà zhěng qí, jiào chǎng hòu lìng. què shuō tóng líng jiàn le shèng zhǐ, fēng tā wèi bīng mǎ dà yuán shuài zhī zhí, lìng diǎn sān qiān rén mǎ, sù xià shān dōng píng zéi miè kòu, bù kě yǒu wù. tóng líng guān bà, qǔ guò jiǎ wèi, bù yī shí pī guà zhěng qí, shàng mǎ jí zǒu, qí zhì jiào jūn chǎng, fēn fù léi gǔ jù jiāng. zhǐ tīng de gǔ xiǎng sān dōng de shí hòu, bīng dào jiāng qí, gè gè míng kuī liàng jiǎ, rén qiáng mǎ zhuàng, hǎo bù lì hài.
顷时颁下圣旨,驾转朝阳,群臣皆散。蔡京回府,与铜头说了一遍。铜头铁罗汉甚喜,急忙披挂整齐,教场候令。却说童伶见了圣旨,封他为兵马大元帅之职,令点三千人马,速下山东平贼灭寇,不可有误。童伶观罢,取过甲胃,不一时披挂整齐,上马即走,骑至教军场,吩咐擂鼓聚将。只听的鼓响三咚的时候,兵到将齐,个个明盔亮甲,人强马壮,好不利害。
yù zhī hòu shì, qiě kàn xià huí.
欲知后事,且看下回。