strong xiǎo shuǐ wān tiān hú yí shū strong
小水湾天狐诒书
chǔn dòng hán líng jù yī xìng, huà tāi shī luǎn mìng xiāng guān.
蠢动含灵俱一性,化胎湿卵命相关。
dé rén jì lì xiū wàng què, què yě zhī ēn bào yù huán.
得人济利休忘却,雀也知恩报玉环。
zhè sì jù shī, dān shuō hàn shí yǒu yī xiù cái, xìng yáng míng bǎo, huá yīn rén shì, nián fāng ruò guàn, tiān zī yǐng yì, xué wèn guò rén. yī rì, zhèng zhí chóng yáng jiā jié, wǎng jiāo wài yóu wán, yīn xíng juàn, zuò yú lín zhōng xiē xī. dàn jiàn shù mù wěng yù, bǎi niǎo yīng míng, shèn shì kě ài. hū wén pū lù de yī shēng, duò xià yì zhī niǎo lái, bù wāi bù xié, zhèng luò zài yáng bǎo miàn qián, kǒu nèi zhī zhī de jiào, què fēi bù qǐ, zài dì shàng luàn pū. yáng bǎo dào:" què bù zuò guài! zhè niǎo wèi hé rú cǐ?" xiàng qián shí qǐ kàn shí, nǎi shì yì zhī huáng què, bù zhī bèi hé rén dǎ shāng, jiào dé hǎo shēng āi chǔ. yáng bǎo xīn zhōng bù rěn, nǎi dào:" jiāng huí qù wèi yǎng hǎo le fàng bà!" zhèng kàn jiān, jiàn yī shào nián, shǒu zhí dàn gōng, cóng bèi hòu zǒu guò lái dào:" xiù cái, zhè huáng què shì wǒ dǎ xià de, wàng qǐ jiàn hái." yáng bǎo dào:" hái yì yì shì, dàn qín niǎo yú rén tǐ zhì suī yì, shēng mìng zé yī, ān rěn qiāng hài! kuàng shā bǎi mìng bù zú gōng jūn yī shàn, yù wàn niǎo bù néng zhì jūn zhī fù, xī bù bié wéi shēng yè? wǒ jīn yuàn shú cǐ què zhī mìng." biàn qù shēn biān qǔ chū qián chāo lái. shào nián dào:" mǒu fēi wéi kǒu fù lì wù, bù guò yóu xì shì jì ěr. jì xiù cái yào cǐ què, jì biàn xiāng sòng." yáng bǎo dào:" jūn chuī qǔ lè, qín niǎo hé gū!" shào nián xiè dào:" mǒu zhī guò yǐ!" suì tóu gōng ér qù.
这四句诗,单说汉时有一秀才,姓杨名宝,华阴人氏,年方弱冠,天资颖异,学问过人。一日,正值重阳佳节,往郊外游玩,因行倦,坐于林中歇息。但见树木蓊郁,百鸟嘤鸣,甚是可爱。忽闻扑碌的一声,堕下一只鸟来,不歪不斜,正落在杨宝面前,口内吱吱的叫,却飞不起,在地上乱扑。杨宝道:“却不作怪!这鸟为何如此?”向前拾起看时,乃是一只黄雀,不知被何人打伤,叫得好生哀楚。杨宝心中不忍,乃道:“将回去喂养好了放罢!”正看间,见一少年,手执弹弓,从背后走过来道:“秀才,这黄雀是我打下的,望乞见还。”杨宝道:“还亦易事,但禽鸟与人体质虽异,生命则一,安忍戕害!况杀百命不足供君一膳,鬻万鸟不能致君之富,奚不别为生业?我今愿赎此雀之命。”便去身边取出钱钞来。少年道:“某非为口腹利物,不过游戏试技耳。既秀才要此雀,既便相送。”杨宝道:“君吹取乐,禽鸟何辜!”少年谢道:“某知过矣!”遂投弓而去。
yáng bǎo jiāng què huí jiā, zhù yú jīn xiāng zhōng, rì cǎi huáng ruǐ sì zhī, jiàn jiàn yǔ yì zhǎng huàn. yù zhì bǎi rì, biàn néng fēi xiáng. shí qù shí lái, yáng bǎo shí fēn zhēn zhòng. hū yī rì, qù ér bù huí. yáng bǎo xīn zhōng zhèng zài qì mèn, zhī jiàn yí gè tóng zǐ dān méi xì yǎn, shēn chuān huáng yī, zǒu rù qí jiā, wàng yáng bǎo biàn bài. yáng bǎo jí máng fú qǐ. tóng zǐ jiāng chū yù huán yī shuāng, dì yǔ yáng bǎo dào:" méng jūn jiù mìng zhī ēn, wú yǐ wéi bào, liáo yǐ wēi wù xiāng fèng. zhǎng cǐ dāng lěi shì wèi sān gōng." yáng bǎo dào:" yǔ qīng sù mèi píng shēng, hé dé yǒu jiù mìng zhī shuō?" tóng zǐ xiào dào:" jūn wàng zhī yé? mǒu jí lín zhōng bèi dàn, jūn jīn xiāng zhōng sì huáng huā ruǐ zhī rén yě." yán qì, huà wéi huáng què ér qù. hòu lái yáng bǎo shēng zǐ zhèn, míng dì cháo wèi tài wèi zhèn zi bǐng, hé dì cháo wèi tài wèi bǐng zi cì, ān dì cháo wèi sī tú cì zi biāo, líng dì cháo wèi sī tú guǒ rán shì shì sān gōng, dé yè xiāng jì, yǒu shī wèi zhèng.
杨宝将雀回家,贮于巾箱中,日采黄と蕊饲之,渐渐羽翼长换。育至百日,便能飞翔。时去时来,杨宝十分珍重。忽一日,去而不回。杨宝心中正在气闷,只见一个童子单眉细眼,身穿黄衣,走入其家,望杨宝便拜。杨宝急忙扶起。童子将出玉环一双,递与杨宝道:“蒙君救命之恩,无以为报,聊以微物相奉。掌此当累世为三公。”杨宝道:“与卿素昧平生,何得有救命之说?”童子笑道:“君忘之耶?某即林中被弹,君巾箱中饲黄花蕊之人也。”言讫,化为黄雀而去。后来杨宝生子震,明帝朝为太尉;震子秉,和帝朝为太尉;秉子赐,安帝朝为司徒;赐子彪,灵帝朝为司徒;果然世世三公,德业相继,有诗为证。
huáng huā sì què fēi tú bào, yī piàn cí bēi lì wù xīn.
黄花饲雀非图报,一片慈悲利物心。
lěi shì zān yīng kàn shèng měi, shǐ zhī rén yì zhí qiān jīn.
累世簪缨看盛美,始知仁义值千金。
shuō huà de, nà huáng què xián huán de gù shì, rén rén xiǎo de, hé bì fèi jiǎng! kàn guān men bù zhī, zhǐ wèi zài xià jīn rì yào shuō gè shào nián, yě yīn dàn le gè yì lèi shàng qǐ, bù néng rú dàn què de nèn bān huǐ wù, gān bǎ gè lǎo dà jiā shì, nòng dé qī diān bā dǎo, zuò le yī chǎng huà bǐng, gù bǎ xián huán zhī shì zuò gè dé shèng tóu huí. quàn liè wèi xū xué yáng bǎo zhè děng hǎo shàn xíng rén, mò xiào nà shào nián zhāo zāi rě huò. zhèng shì:
说话的,那黄雀衔环的故事,人人晓得,何必费讲!看官们不知,只为在下今日要说个少年,也因弹了个异类上起,不能如弹雀的恁般悔悟,乾把个老大家事,弄得七颠八倒,做了一场话柄,故把衔环之事做个得胜头回。劝列位须学杨宝这等好善行仁,莫效那少年招灾惹祸。正是:
dé bì kǒu shí xū bì kǒu, dé fàng shǒu shí xū fàng shǒu.
得闭口时须闭口,得放手时须放手。
ruò néng fàng shǒu hé bì kǒu, bǎi suì ān níng yǒu bā jiǔ.
若能放手和闭口,百岁安宁有八九。
huà shuō táng xuán zōng shí, yǒu yī shǎo xìng wáng míng chén, cháng ān rén shì, lüè zhī shū shǐ, cū tōng wén mò, hǎo yǐn jiǔ, shàn jī jiàn, zǒu mǎ xié dàn, yóu qí suǒ zhǎng. cóng yòu sàng fù, wéi mǔ zài táng, qǔ qī yú shì. tóng bāo xiōng dì wáng zǎi, lǚ lì guò rén, wǔ yì chū zhòng, chōng yǔ lín qīn wèi, wèi yǒu qī shì. jiā pō fù ráo, tóng pú duō rén, yī jiā zhēng an jū lè yè. bù xiǎng ān lù shān bīng luàn, tóng guān shī shǒu. tiān zǐ xī xìng. wáng zǎi suí jià hù cóng, wáng chén liào dào lì bú zhù, qì xià fáng chǎn, shōu shí xì ruǎn, yǐn mǔ qī bì pú, bì nàn jiāng nán. suì jiā yú háng zhōu, dì míng xiǎo shuǐ wān, zhì mǎi tián chǎn, jīng yíng guò rì. hòu lái wén de jīng chéng kè fù, dào lù níng jìng, wáng chén sī xiǎng yào wǎng dū xià xún fǎng qīn zhī, zhěng lǐ jiù yè, wèi guī xiāng zhī jì. gào zhī mǔ qīn, jí rì shōu shí xíng náng, zhǐ dài yí gè jiā rén, huàn zuò wáng fú, bié le mǔ qī, yáo shuǐ lù zhí zhì yáng zhōu mǎ tóu shàng.
话说唐玄宗时,有一少姓王名臣,长安人氏,略知书史,粗通文墨,好饮酒,善击剑,走马挟弹,尤其所长。从幼丧父,惟母在堂,娶妻于氏。同胞兄弟王宰,膂力过人,武艺出众,充羽林亲卫,未有妻室。家颇富饶,童仆多人,一家正安居乐业。不想安禄山兵乱,潼关失守。天子西幸。王宰随驾扈从,王臣料道立不住,弃下房产,收拾细软,引母妻婢仆,避难江南。遂家于杭州,地名小水湾,置买田产,经营过日。后来闻得京城克复,道路宁静,王臣思想要往都下寻访亲知,整理旧业,为归乡之计。告知母亲,即日收拾行囊,止带一个家人,唤做王福,别了母妻,繇水路直至扬州马头上。
nà yáng zhōu suí shí wèi zhī jiāng dū, shì jiāng huái yào chōng, nán běi jīn hóu zhī dì, wǎng lái qiáng lǔ rú má. àn shàng jū mín chóu mì, zuò mǎi zuò mài de, ái jǐ bù kāi, zhēn hǎo gè fán huá qù chù. dāng xià wáng chén shě zhōu dēng lù, gù qiàn jiǎo lì, dǎ bàn zuò jūn guān mú yàng, yí lù yóu shān wán shuǐ, yè sù xiǎo xíng, bù zé yī rì, lái zhì yī suǒ zài, dì míng fán chuān, nǎi hàn shí fán kuài suǒ fēng shí yì zhī chù. zhè dì fāng lí dū chéng yǐ bù duō yuǎn. yīn jīng bīng huǒ zhī hòu, cūn yě bǎi xìng, jù qián bì yuǎn fāng, yí lù jué wú rén yān, xíng rén yì shén xī shǎo. dàn jiàn:
那扬州隋时谓之江都,是江淮要冲,南北襟喉之地,往来樯橹如麻。岸上居民稠密,做买做卖的,挨挤不开,真好个繁华去处。当下王臣舍舟登陆,雇倩脚力,打扮做军官模样,一路游山玩水,夜宿晓行,不则一日,来至一所在,地名樊川,乃汉时樊哙所封食邑之处。这地方离都城已不多远。因经兵火之后,村野百姓,俱潜避远方,一路绝无人烟,行人亦甚稀少。但见:
gāng luán wéi rào, shù mù yīn yì, wēi fēng xiù bá chā qīng xiāo, jùn lǐng cuī wéi héng bì hàn. xié fēi pù bù, pēn wàn zhàng yín tāo dào guà téng luó, yáng qiān tiáo jǐn dài. yún shān mò mò, niǎo dào wēi yí xíng kè shǎo yān lín ǎi ǎi, huāng cūn liáo luò tǔ rén xī. shān huā duō yàn rú hán xiào, yě niǎo wú míng zhǐ luàn tí.
冈峦围绕,树木阴翳,危峰秀拔插青霄,峻岭崔嵬横碧汉。斜飞瀑布,喷万丈银涛;倒挂藤萝,扬千条锦带。云山漠漠,鸟道逶迤行客少;烟林霭霭,荒村寥落土人稀。山花多艳如含笑,野鸟无名只乱啼。
wáng chén tān kàn shān lín jǐng zhì, huǎn pèi ér xíng, bù jué tiān sè jiàn wǎn, tīng jiàn mào lín zhōng, shì yǒu rén shēng. jìn qián kàn shí, yuán lái bú shì rén, què shì liǎng gè yě hú, kào zài yī zhū gǔ shù shàng, shǒu zhí yī cè wén shū, zhǐ diǎn shāng què, ruò yǒu suǒ de, xiāng duì tán xiào. wáng chén dào:" zhè niè chù zuò guài! bù zhī kàn de shì rèn me shū? qiě jiào tā chī wǒ yī dàn." àn zhù sī cūn láo chuò qǐ nà shuǐ mó jiǎo bǎ dàn gōng, tàn shǒu xiàng dài zhōng, mō chū dàn zǐ fàng shàng, qù dé jiào qīn, gōng kāi rú mǎn yuè, dàn qù shì fēi xīng, jiào shēng:" zhe!" nà èr hú zhèng zài dé yì zhī shí, bù fáng lín wài yǒu rén kuī kàn, tīng dé gōng xián xiǎng, fāng cái tái tóu guān kàn, nà dàn zǎo jǐ fēi dào, bù piān bù xié, zhèng zhōng zhí shū zhè hú zuǒ mù. qì xià shū, shī shēng jiào, fù tòng ér táo. nà yí gè hú, què dài jiù dì qù shí, bèi wáng chén yě shì yī dàn, dǎ zhòng zuǒ luán láo fàng xià sì zú, jiào táo mìng. wáng chén zòng mǎ xiàng qián, jiào wáng fú shí qǐ nà shū lái kàn, dōu shì kē dǒu zhī wén, yī zì bù shí. xīn zhōng xiǎng dào:" bù zhī shì shèn yán yǔ zài shàng, bǎ qù màn màn fǎng bó gǔ zhě wèn zhī." suì cáng zài xiù lǐ, bō mǎ chū lín, xún dà dào wàng dū chéng ér lái.
王臣贪看山林景致,缓辔而行,不觉天色渐晚,听见茂林中,似有人声。近前看时,原来不是人,却是两个野狐,靠在一株古树上,手执一册文书,指点商确,若有所得,相对谈笑。王臣道:“这孽畜作怪!不知看的是葚么书?且教他吃我一弹。”按住丝澊癆绰起那水磨角靶弹弓,探手向袋中,摸出弹子放上,觑得较亲,弓开如满月,弹去似飞星,叫声:“著!”那二狐正在得意之时,不防林外有人窥看,听得弓弦响,方才抬头观看,那弹早己飞到,不偏不斜,正中执书这狐左目。弃下书,失声叫,负痛而逃。那一个狐,却待就地去拾,被王臣也是一弹,打中左灤癆放下四足,叫逃命。王臣纵马向前,教王福拾起那书来看,都是蝌蚪之文,一字不识。心中想道:“不知是甚言语在上,把去慢慢访博古者问之。”遂藏在袖里,拨马出林,循大道望都城而来。
nà shí ān lù shān suī sǐ, qí zǐ ān qìng xù yóu qiáng, zéi jiāng shǐ sī míng jiàng ér fù pàn, fān zhèn yòu gè yōng zhòng bīng, jù xù bù chén zhī niàn. kǒng yǒu jiān xì, zhì jīng tàn tīng, gù cǐ mén jìn shí fēn yán jǐn, chū rù pán jié, gāng dào wǎn, chéng mén jiù bì. wáng chén dǐ chéng xià shí, yǐ shì huáng hūn shí hòu. jiàn chéng mén yǐ jiōng, jí tóu lǚ diàn ān xiē. dào diàn mén kǒu, xià mǎ rù lái. zhǔ rén jiā jiàn tā xuán gōng pèi jiàn, jūn guān dǎ bàn, bù zhèng dài màn, shàng qián xiāng yíng dào:" zhǎng guān qǐng zuò." biàn lìng xiǎo èr diǎn bēi chá ér dì shàng. wáng fú jiāng xíng lǐ xiè xià, tuó jìn diàn zhōng. wáng chén dào:" zhǔ rén jiā, yǒu wěn biàn fáng ér, kāi yī jiān yǔ wǒ." dá dào:" shè xià kè fáng jǐn duō, zhǎng guān zhǐ jiǎn zhòng yì de zhù biàn liǎo." jí diǎn gè dēng huǒ, yǐn wáng chén wǎng gè fáng kàn guò, zé le yī jiān jié jìng suǒ zài, jiāng xíng lǐ fàng xià, bǎ shēng kǒu qiān rù hòu biān wèi liào.
那时安禄山虽死,其子安庆绪犹强,贼将史思明降而复叛,藩镇又各拥重兵,俱蓄不臣之念。恐有奸细,至京探听,故此门禁十分严紧,出入盘诘,刚到晚,城门就闭。王臣抵城下时,已是黄昏时候。见城门已扃,即投旅店安歇。到店门口,下马入来。主人家见他悬弓佩剑,军官打扮,不政怠慢,上前相迎道:“长官请坐。”便令小二点杯茶儿递上。王福将行李卸下,驮进店中。王臣道:“主人家,有稳便房儿,开一间与我。”答道:“舍下客房尽多,长官只拣中意的住便了。”即点个灯火,引王臣往各房看过,择了一间洁净所在,将行李放下,把牲口牵入后边喂料。
shōu shí tíng dāng, xiǎo èr jìn lái wèn dào:" gào zhǎng guān, kě chī jiǔ me?" wáng chén dào:" yǒu hǎo jiǔ dǎ liǎng jiǎo, niú ròu qiè yī pán, bàn dāng men zhào yī rú cǐ." xiǎo èr dā yìng chū qù. wáng chén bǎ fáng mén dài zhuǎn, yě zǒu dào wài biān. xiǎo èr pěng zhe jiǔ ròu wèn dào:" zhǎng guān, jiǔ hái sòng dào fáng lǐ qù yǐn, huò jiù zài cǐ jiān?" wáng chén dào:" jiù zài shàng bà." xiǎo èr jiāng jiǔ bǎi zài yī fù zuò tóu shàng, wáng chén zuò xià. wáng fú zài páng zhēn jiǔ. chī guò liǎng èr bēi, zhǔ rén jiā shàng qián wèn dào:" zhǎng guān cóng nǎ zhèn dào cǐ?" wáng chén dào:" zài xià cóng jiāng nán lái." zhǔ rén jiā dào:" zhǎng guān yán yīn, bù xiàng jiāng nán rén wù." wáng chén dào:" shí bù xiāng mán, zài xià yuán shì jīng shī rén shì, yīn ān lù shān zuò luàn, chē jià xìng shǔ, zài xià qiè jiā bì nàn jiāng nán. jīn zhī zéi dǎng píng fù, tiān zǐ hái dōu, xiān lái zhěng lǐ jiù yè, rán hòu yíng jiē jiā xiǎo guī xiāng. yīn kǒng lù tú bù hǎo xíng zǒu, gù cǐ jūn guān dǎ bàn." zhǔ rén jiā dào:" yuán lái shì zì jiā rén! lǎo hàn yī xiàng yě bì zài xiāng cūn, dào cǐ bù shàng yī nián lī." bǐ cǐ yīn shì xiāng rén, fèn wài qīn rè, gè sù liú lí zhī kǔ. zhèng shì:
收拾停当,小二进来问道:“告长官,可吃酒么?”王臣道:“有好酒打两角,牛肉切一盘,伴当们照依如此。”小二答应出去。王臣把房门带转,也走到外边。小二捧著酒肉问道:“长官,酒还送到房里去饮,或就在此间?”王臣道:“就在上罢。”小二将酒摆在一副座头上,王臣坐下。王福在旁斟酒。吃过两二杯,主人家上前问道:“长官从哪镇到此?”王臣道:“在下从江南来。”主人家道:“长官言音,不像江南人物。”王臣道:“实不相瞒,在下原是京师人氏,因安禄山作乱,车驾幸蜀,在下挈家避难江南。今知贼党平复,天子还都,先来整理旧业,然后迎接家小归乡。因恐路途不好行走,故此军官打扮。”主人家道:“原来是自家人!老汉一向也避在乡村,到此不上一年哩。”彼此因是乡人,分外亲热,各诉流离之苦。正是:
jiāng shān fēng jǐng yī rán shì, chéng guō rén mín bàn yǐ fēi.
江山风景依然是,城郭人民半已非。
liǎng xià zhèng shuō de rè nào, hū tīng dé bèi hòu yǒu rén jiào dào:" zhǔ rén jiā, yǒu kòng fáng sù xiē me?." zhǔ rén jiā dā yìng dào:" fáng tóu hái yǒu, bù zhī kè guān yǒu jǐ wèi ān xiē?" dá dào:" zhǐ yǒu wǒ yī rén." zhǔ rén jiā jiàn shì gè dān shēn, yòu méi bāo lǐ, nǎi dào:" ruò zhǐ nǐ yī rén, bù gǎn xiāng liú." nà rén nù dào:" nán dào lài le nǐ fáng qián, bù kěn liú wǒ?" zhǔ rén jiā dào:" kè guān, bú shì zhè bān shuō. zhǐ yīn guō lìng gōng liú shǒu jīng shī, bān bǎng yuǎn jìn lǚ diàn, bù xǔ róng liú miàn shēng dǎi rén. rú yǐn nì cáng liú zhě, chá chū zhòng zhì, kuàng jīn shǐ sī míng yòu luàn, yù jiā jǐn jí. jīn kè guān yòu wú bāo lǐ, yòu bù xiāng rèn, gù yī hǎo liú dé. nà rén dá dào:" yuán lái nǐ bù rèn de wǒ, wǒ jiù shì guō lìng gōng jiā dīng hú èr, yīn yǒu shì wǎng fán chuān qù le zhuǎn huí, gǎn jìn chéng bù jí, jiè nǐ diàn lǐ xiē yī xiāo, gù cǐ méi yǒu bāo lǐ. nǐ ruò yí huò, míng zǎo tóng dào chéng mén shǎng qù, wèn nà guǎn mén de, shuí gè bù rèn de wǒ!" zhè zhǔ rén jiā bèi tā bǎ dà mào ér yī kē, biàn xìn yǐ wéi zhēn, nǎi dào:" lǎo hàn yī shí bù xiǎo de shì guō yé zhǎng guān, mò guài, qǐng lǐ biān fáng lǐ qù zuò." yòu dào:" qiě màn zhe. wǒ dù lǐ è le, yǒu jiǔ fàn tǎo xiē lái chī le, jìn fáng bù chí." yòu dào:" wǒ shì chī zhāi, zhǐ yòng sù jiǔ." zǒu guò lái, xiàng wáng chén zhuō shàng duì miàn zuò xià. xiǎo èr jiāng jiǔ cài fàng xià.
两下正说得热闹,忽听得背后有人叫道:“主人家,有空房宿歇么?。”主人家答应道:“房头还有,不知客官有几位安歇?”答道:“只有我一人。”主人家见是个单身,又没包里,乃道:“若止你一人,不敢相留。”那人怒道:“难道赖了你房钱,不肯留我?”主人家道:“客官,不是这般说。只因郭令公留守京师,颁榜远近旅店,不许容留面生歹人。如隐匿藏留者,查出重治,况今史思明又乱,愈加紧急。今客官又无包里,又不相认,故一好留得。那人答道:“原来你不认得我,我就是郭令公家丁胡二,因有事往樊川去了转回,赶进城不及,借你店里歇一宵,故此没有包里。你若疑惑,明早同到城门上去,问那管门的,谁个不认得我!”这主人家被他把大帽儿一磕,便信以为真,乃道:“老汉一时不晓得是郭爷长官,莫怪,请里边房里去坐。”又道:“且慢著。我肚里饿了,有酒饭讨些来吃了,进房不迟。”又道:“我是吃斋,止用素酒。”走过来,向王臣桌上对面坐下。小二将酒菜放下。
wáng chén jǔ mù kàn shí, zhǐ tā bǎ yì zhī xiù zi zhē zhe zuǒ yǎn, shì jué téng tòng nán rěn zhī zhuàng. nà rén kāi yán dào:" zhǔ rén jiā, wǒ jīn rì zào huà dī, yù zhe liǎng gè máo tuán, diē huài le yǎn. zhǔ rén jiā dào:" yù zhe shèn me?" dá dào:" cóng fán chuān huí lái, jiàn shù lín zhōng liǎng gè yě hú dǎ gǔn xiào jiào, wǒ gǎn shàng qián yào qù ná tā, bù xiǎng bàn shàng yī jiāo, hú yòu zǒu le, fǎn zài dì shàng kē sǔn yǎn jīng." zhǔ rén jiā dào:" guài dào cháng guān bǎ xiù zhē zhe yǎn ér." wáng chén jiē kǒu dào:" wǒ jīn rì zài fán chuān guò, yě yù zhe liǎng gè yě hú." nà rén máng wèn dào:" kě céng ná dào me?" wáng chén dào:" tā zài lín zhōng bǎ cè shū ér guān kàn, bèi wǒ yī dàn, dǎ le zhí shū zhè hú zuǒ yǎn, suì qì shū ér táo. nà yí gè fāng dài qù shí, yòu bèi wǒ yī dàn, dǎ zài hōng, yě wáng mìng ér zǒu, gù cǐ zhǐ qǔ de zhè cè shū, méi yǒu ná dào." nà rén hé zhǔ rén jiā dōu dào:" yě hú huì kàn shū, zhè yě shì qí shì!" nà rén yòu dào:" nà shū shàng dōu shì shèn me shì tǐ? jiè qiú yī guān!" wáng chén dào:" dōu shì yì yàng zhuàn shū, yī zì yě kàn tā bù chū." fàng xià jiǔ bēi, biàn xiàng xiù zhōng qù mō nà cè shū chū lái.
王臣举目看时,只他把一只袖子遮著左眼,似觉疼痛难忍之状。那人开言道:“主人家,我今日造化低,遇著两个毛团,跌坏了眼。主人家道:“遇著甚么?”答道:“从樊川回来,见树林中两个野狐打滚啸叫,我赶上前要去拿他,不想绊上一交,狐又走了,反在地上磕损眼睛。”主人家道:“怪道长官把袖遮著眼儿。”王臣接口道:“我今日在樊川过,也遇著两个野狐。”那人忙问道:“可曾拿到么?”王臣道:“他在林中把册书儿观看,被我一弹,打了执书这狐左眼,遂弃书而逃。那一个方待去拾,又被我一弹,打在灴,也亡命而走,故此只取得这册书,没有拿到。”那人和主人家都道:“野狐会看书,这也是奇事!”那人又道:“那书上都是甚么事体?借求一观!”王臣道:“都是异样篆书,一字也看他不出。”放下酒杯,便向袖中去摸那册书出来。
shuō shí chí, nà shí kuài, shǒu hái wèi dào xiù lǐ shí, bù xiǎng zhǔ rén jiā yí gè sūn ér, nián cái wǔ liù suì, zhèng zǒu chū lái. xiǎo sī jiā yǎn jìng, wàng jiàn nà rén shì gè yě hú, què jiào bù chū míng sè, bēn xiàng qián zhǐ zhù dào:" lǎo diē! zěn me zhè gè dà yě māo zuò zài cǐ? hái bù gǎn tā!" wáng chén tīng le, biàn xǐng wù shì dǎ huài yǎn de zhè hú, jí máng bá jiàn, zhào dǐng mén jiù kǎn. nà hú wàng hòu yī duǒ, jiù dì xià dǎ gè gǔn, lòu chū běn xiàng, wǎng wài luàn pǎo. wáng chén zhàng gē zhuī gǎn le shí shù jiā mén miàn, xiàng gè qiáng lǐ tiào jìn. wáng chén yīn hēi yè zhī jiān, wú mén xún mì, zhǐ de huí zhuǎn. zhǔ rén jiā diǎn gè dēng huǒ, tóng zhe wáng fú yī qí lái yíng zhe dào:" ráo tā xìng mìng bà!" wáng chén dào:" ruò bú shì lìng sūn kàn pò, jī hū bèi zhè niè chù zhuàn le shū qù." zhǔ rén jiā dào lù:" zhè máo tuán yě jiān qiǎo lī! zhǐ pà hái yào shēng jì lái qǔ." wáng chén dào:" jīn hòu yǒu rén bǎ yě hú shì lái yòu wǒ de, dìng rán shì zhè niè xù, biàn huī tā yī jiàn." yī tóu shuō, yǐ dào diàn lǐ. diàn zuǒ diàn yòu zhù sù de kè shāng wén de, dàng zuò yī jiàn yì shì, dōu zǒu chū lái xùn wèn, dào bàn dé kǒu kǔ shé gān.
说时迟,那时快,手还未到袖里时,不想主人家一个孙儿,年才五六岁,正走出来。小厮家眼净,望见那人是个野狐,却叫不出名色,奔向前指住道:“老爹!怎么这个大野猫坐在此?还不赶他!”王臣听了,便省悟是打坏眼的这狐,急忙拔剑,照顶门就砍。那狐望后一躲,就地下打个滚,露出本相,往外乱跑。王臣仗仡追赶了十数家门面,向个墙里跳进。王臣因黑夜之间,无门寻觅,只得回转。主人家点个灯火,同著王福一齐来迎著道:“饶他性命罢!”王臣道:“若不是令孙看破,几乎被这孽畜赚了书去。”主人家道路:“这毛团也奸巧哩!只怕还要生计来取。”王臣道:“今后有人把野狐事来诱我的,定然是这孽蓄,便挥他一剑。”一头说,已到店里。店左店右住宿的客商闻得,当做一件异事,都走出来讯问,到拌得口苦舌乾。
wáng chén chī le yè fàn, dào fáng zhōng ān xī. zì xiǎng yě hú rěn tòng lái duō zhuàn zhè cè shū, bì dìng yǒu xiē miào chù, yù jiā zhēn mì. zhì sān gēng shí fēn, wài biān yī piàn shēng dǎ mén jiào dào:" kuài bǎ shū hái le wǒ! xún xiē hǎo shì chóu nǐ! ruò bù hái shí, hòu lái yǒu xiē shì gù, mò yào ào huǐ." wáng chén tīng dé, qì fèn bù guò, pī yī qǐ shēn, bá jiàn zài shǒu, yòu kǒng jīng dòng zhòng rén, qiāo qiāo de bù chū fáng lái, qù mō nà dà mén shí, zhǔ rén jiā yǐ zì xià le suǒ. xīn zhōng xiǎng dào:" biàn jiào qǐ zhǔ rén kāi mén chū qù, nà máo tuán yǐ zì zǒu le, kǎn tā bù zhe, kōng rě zhòng rén zēng yàn, bù rú bié zhe niǎo qì, lái zhāo què yòu lǐ huì." wáng chén yī xiān jìn fáng shuì le. nà hú hǎn le duō shí fāng qù. hé diàn de rén, ào huǐ hé jí!" wáng chén ruò shì gè jiàn jī de, tīng le zhòng rén yán yǔ, bǎ nà cè shū zhì hái hú jīng, què yě bà le. zhǐ yīn tā shì gè jué jiàng hàn zi, bù yī zhòng rén shuō huà, hòu lái bèi nà hú bǎ tā gè jiā yè nòng dé qī líng bā luò. zhèng shì:
王臣吃了夜饭,到房中安息。自想野狐忍痛来掇赚这册书,必定有些妙处,愈加珍秘。至三更时分,外边一片声打门叫道:“快把书还了我!寻些好事酬你!若不还时,后来有些事故,莫要懊悔。”王臣听得,气忿不过,披衣起身,拔剑在手,又恐惊动众人,悄悄的步出房来,去摸那大门时,主人家已自下了锁。心中想道:“便叫起主人开门出去,那毛团已自走了,砍他不著,空惹众人憎厌,不如别著鸟气,来朝却又理会。”王臣依先进房睡了。那狐喊了多时方去。合店的人,懊悔何及!”王臣若是个见机的,听了众人言语,把那册书掷还狐精,却也罢了。只因他是个倔强汉子,不依众人说话,后来被那狐把他个家业弄得七零八落。正是:
bù tīng hǎo rén yán, bì yǒu qī huáng lèi.
不听好人言,必有凄惶泪。
dāng xià wáng chén chī le zǎo fàn, suàn hái fáng qián, shōu shí xíng lǐ, shàng mǎ jìn chéng. yí lù guān kàn, zhī jiàn wū yǔ cán huǐ, rén mín xī shǎo, jiē shì lěng luò, dà fēi xī rì guāng jǐng. lái dào jiù jū dì miàn kàn shí, zhǐ yǒu yī piàn wǎ lì zhī chǎng. wáng chén jiàn shèng qī cǎn, wú chǔ jū zhù, zhǐ de xún gè yù suǒ ān dùn le xíng lǐ, rán hòu qù fǎng qīn zú, kòu yě cún bù duō jǐ jiā. xiāng jiàn zhī jiān, gè sù xiàng lái zōng jī, shuō dào nà shāng xīn zhī chù, bù jué pū sù sù lèi zhū pāo sǎ. wáng chén yòu yán:" jīn yù guī xiāng, bù xiǎng wū yǔ jù yǐ dàng jǐn, méi gè zhù shēn zhī chù." qīn qī dào:" zì bīng luàn yǐ lái, bù zhī duō shǎo rén jiā, fù nán zǐ běi, bèi lǔ bèi shā, shòu wú xiàn cǎn huò. jiù shì wǒ men yí gè gè dōu cóng dāo jiān shàng tuō guò lái de, fēi róng yì dé yǒu jīn rì. xiàng nǐ jiā tài píng wú shì, zhǐ qù le zhù zhái, yǐ shì wú liàng zhī fú le. kuàng jiān nǐ de tián chǎn, kuī wǒ men zhào guǎn, yī rán jù zài. ruò yǒu niàn guī xiāng, zhěng lǐ qǐ lái, hái kě chéng gè fù jiā." wáng chén xiè le zhòng rén, suì mǎi le yī suǒ fáng wū, zhì bèi rì yòng jiā huo wù jiàn, jiāng tián yuán zhú yī jīng lǐ tíng tuǒ.
当下王臣吃了早饭,算还房钱,收拾行李,上马进城。一路观看,只见屋宇残毁,人民稀少,街市冷落,大非昔日光景。来到旧居地面看时,只有一片瓦砾之场。王臣见胜凄惨,无处居住,只得寻个寓所安顿了行李,然后去访亲族,叩也存不多几家。相见之间,各诉向来踪迹,说到那伤心之处,不觉扑簌簌泪珠抛洒。王臣又言:“今欲归乡,不想屋宇俱已荡尽,没个住身之处。”亲戚道:“自兵乱已来,不知多少人家,父南子北,被掳被杀,受无限惨祸。就是我们一个个都从刀尖上脱过来的,非容易得有今日。像你家太平无事,止去了住宅,已是无量之福了。况兼你的田产,亏我们照管,依然俱在。若有念归乡,整理起来,还可成个富家。”王臣谢了众人,遂买了一所房屋,制备日用家伙物件,将田园逐一经理停妥。
yuē guò liǎng yuè, wáng chén zhèng zǒu chū mén, zhī jiàn yī rén cóng dōng ér lái, mǎn shēn chuān zhe tóng yō jiān shàng bèi gè bāo lǐ, xíng jī rú fēi, jiàn jiàn zhì jìn. wáng chén jǔ mù guān kàn, chī le yī jīng. zhè rén bú shì bié gè, nǎi shì jiā rén wáng liú ér. wáng chén jí hū dào:" wáng liú ér, nǐ cóng nǎ lǐ lái? què zhè bān dǎ bàn?" wáng liú ér jiàn jiào, nǎi dào:" yuán lái guān rén zhù zài zhè lǐ, jiào wǒ xún dé gè fā hūn!" wáng chén dào:" nǐ qiě zhù! wèi hé nèn bān zhuāng shù?" wáng liú ér dào:" yǒu shū zài cǐ, guān rén kàn jiù zhī dào." zhì lǐ biān fàng xià bāo lǐ, dǎ kāi qǔ chū shū xìn, dì yǔ jiā zhǔ. wáng chén jiē lái chāi kāi kàn shí, què shì mǔ qīn shǒu bǐ. shàng xiě dào:
约过两月,王臣正走出门,只见一人从东而来,满身穿著氃唷肩上背个包里,行屐如飞,渐渐至近。王臣举目观看,吃了一惊。这人不是别个,乃是家人王留儿。王臣急呼道:“王留儿,你从哪里来?却这般打扮?”王留儿见叫,乃道:“原来官人住在这里,教我寻得个发昏!”王臣道:“你且住!为何恁般妆束?”王留儿道:“有书在此,官人看就知道。”至里边放下包里,打开取出书信,递与家主。王臣接来拆开看时,却是母亲手笔。上写道:
cóng rǔ bié hòu, jí wén shǐ míng fù luàn, rì xī yōu lǜ, suì zhān zhòng jí, yī dǎo wú xiào, dàn xī bì dēng guǐ jí yǐ. nián yú liù zhì, yǐ bù wéi yāo, dì hèn shuāi nián zhí cǐ luàn lí, kè sǐ yuǎn xiāng, yòu bù dé rǔ xiōng dì sòng wǒ zhī zhōng, shēn wèi tòng xīn ěr. dàn wú běn jiā qín, bù yuàn zàng yú wài dì, ér yòu lǜ zéi shì fāng chì, kǒng jīng chéng fù rú qián fān bù shǒu, yòu bù kě jū. zhōng rì sī zhī, mò kǔ jǐn qì dū xià pò cán zhī yè, yǐ zī sāng shì. yíng wú gǔ rù tǔ zhī hòu, yuán fǎn jiāng dōng. cǐ dì tián tǔ fēng fù, fēng sú chún hòu, kuàng xī kāi chuàng shén nán, jué bù kě qīng fèi. qí gān gē níng jìng, xú tú guī xiāng kě yě. tǎng wéi wú yán, zì lí luó wǎng, diān fù zōng sì, suī jí quán xià, shì bù xiāng jiàn. rǔ qí zhì zhī!
从汝别后,即闻史明复乱,日夕忧虑,遂沾重疾,医祷无效,旦夕必登鬼籍矣。年逾六秩,已不为夭,第恨衰年值此乱离,客死远乡,又不得汝兄弟送我之终,深为痛心耳。但吾本家秦,不愿葬于外地,而又虑贼势方炽,恐京城复如前番不守,又不可居。终日思之,莫苦尽弃都下破残之业,以资丧事。迎吾骨入土之后,原返江东。此地田土丰阜,风俗醇厚,况昔开创甚难,决不可轻废。俟干戈宁静,徐图归乡可也。倘违吾言,自罹罗网,颠覆宗祀,虽及泉下,誓不相见。汝其志之!
wáng chén kàn bì, kū dào zài dì dào:" zhǐ wàng zhì cǐ chóng zhěng jiā yè, tóng guī gù xiāng, bù xiǎng mǔ qīn fǎn wèi wǒ ér yōu sǐ, zǎo zhī rú cǐ, biàn bù lái de yě bà! huǐ zhī hé jí!" kū le yī huí, yòu wèn wáng liú ér dào:" mǔ qīn lín zhōng, kě hái yǒu bié huà?" wáng liú ér dào:" bìng wú bié huà, zhǐ dīng zhǔ shuō: cǐ chù chǎn yè xiàng yǐ huāng fèi, zǒng rán huī fù, jīn shǐ sī míng zuò fǎn, jīng chéng bì dìng yǒu biàn, duàn bù kě shǒu, jiào guān rén zuò sù yī qiè chǔ zhì, bèi bàn sāng zàng zhī shì, yíng jiù zàng hòu, yuán wǎng háng zhōu bì luàn. ruò bù zūn yī, sǐ bù míng mù." wáng chén dào:" mǔ qīn yí mìng, qǐ gǎn wéi nì! kuàng jiāng dōng zhēn sì kě jū, cháng ān zhàn zhēng wèi xī, qì zhī shèn wéi yǒu lǐ." jí máng zhì bàn shang, bǎi shè líng zuò, yī miàn káng rén wǎng fén shàng shōu shí, yī miàn yāng rén jiāng tián zhái biàn mài.
王臣看毕,哭倒在地道:“指望至此重整家业,同归故乡,不想母亲反为我而忧死,早知如此,便不来得也罢!悔之何及!”哭了一回,又问王留儿道:“母亲临终,可还有别话?”王留儿道:“并无别话,止叮嘱说:此处产业向已荒废,总然恢复,今史思明作反,京城必定有变,断不可守,教官人作速一切处置,备办丧葬之事,迎柩葬后,原往杭州避乱。若不遵依,死不瞑目。”王臣道:“母亲遗命,岂敢违逆!况江东真似可居,长安战争未息,弃之甚为有理。”急忙制办裳,摆设灵座,一面扛人往坟上收拾,一面央人将田宅变卖。
wáng liú ér zhù le liǎng rì, duì wáng chén dào:" guān rén xiū zhù fén mù qǐ lái, shàng yǒu zhěng yuè yán chí, jiā zhōng bì rán xuán wàng, děng xiǎo rén xiān huí, yǐ ān qí xīn." wáng chén dào:" cǐ yán zhèng hé wǒ yì." jí biàn xiě xià jiā shū, qǔ chū pán chán, dǎ fā tā xiān huí. wáng liú ér lín chū mén, yòu dào:" xiǎo rén suī qù, guān rén yě xū zuò sù chǔ zhì kuài huí." wáng chén dào:" wǒ hèn bù de zhè shí jiù fēi dào jiā, hé xiāo dīng zhǔ!" wáng liú ér chū mén, yáng yáng ér qù.
王留儿住了两日,对王臣道:“官人修筑坟墓起来,尚有整月延迟,家中必然悬望,等小人先回,以安其心。”王臣道:“此言正合我意。”即便写下家书,取出盘缠,打发他先回。王留儿临出门,又道:“小人虽去,官人也须作速处置快回。”王臣道:“我恨不得这时就飞到家,何消叮嘱!”王留儿出门,洋洋而去。
qiě shuō wáng chén zhèi xiē qīn qī xiǎo de, dōu lái diào yàn, quàn tā bù gāi bǎ tián chǎn qīng fèi, bù chén yīn shì mǔ mìng, zhí yì bù tīng zhòng rén yán yǔ, xīn máng yì jí, shàng hǎo tián chǎn, dōu zhǐ mài dé gè bàn jià. pán huán èr shí yú rì, fén shàng kāi zhù xué, zhū shì sè sè jù yǐ tíng tuǒ, rán hòu dǎ dié xíng zhuāng, dài lǐng pú cóng lí le cháng ān, xīng yè wàng jiāng dōng gǎn lái, yíng líng chē ān zàng. kě lián:
且说王臣这些亲戚晓得,都来吊唁,劝他不该把田产轻废,不臣因是母命,执意不听众人言语,心忙意急,上好田产,都只卖得个半价。盘桓二十余日,坟上开筑穴,诸事色色俱已停妥,然后打叠行装,带领仆从离了长安,星夜望江东赶来,迎灵车安葬。可怜:
zhàng jiàn cháng ān huǐ làng yóu, guī xīn yī piàn shuǐ dōng liú.
仗剑长安悔浪游,归心一片水东流。
běi táng kōng zuò bān yī mèng, lèi sǎ bái yún tiān jìn tóu.
北堂空作斑衣梦,泪洒白云天尽头。
huà fēn liǎng tóu, qiě shuō wáng chén mǔ qī zài jiā, zhēn gè wén de shǐ sī míng yòu fǎn, rì yè yōu wáng chén, ào huǐ fàng tā chū mén. guò le liǎng sān yuè, yī rì, hū jiàn jiā rén lái bào, wáng fú cóng jīng shī xìn huí le. gū xí wén yán, jí jiào huàn jìn. wáng fú shàng qián kòu tóu, jiāng shū dì shàng, què jiàn wáng fú zuǒ yǎn sǔn huài. wú xiá xiáng wèn, jiāng shū chāi kāi guān kàn. shàng xiě dào:
话分两头,且说王臣母妻在家,真个闻得史思明又反,日夜忧王臣,懊悔放他出门。过了两三月,一日,忽见家人来报,王福从京师信回了。姑媳闻言,即教唤进。王福上前叩头,将书递上,却见王福左眼损坏。无暇详问,将书拆开观看。上写道:
zì lí xī xià, yí lù tuō bì cū ān. zhì dōu zhā hé jiù yè, xìng de yī háo bù fèi, yǐ jīng lǐ rú xī yǐ. gèng xǐ de yù gù zhī hú bā pàn guān, yǐn zhì yuán chéng xiàng mén xià, pō méng qīng, fú chí yī guān yōu jì, gào shēn yǐ lǐng, xiàn qī shén pò, tè qiǎn wáng fú yíng mǔ tóng zhī rèn suǒ. shū zhì, jí jiāng jiāng dōng tián chǎn jǐn huò, huǒ sù rù jīng, wù jì wēi zhí, yǒu wù rèn qī. xiāng jiàn zài ěr, shū bù duō zhuì. nán chén bǎi bài.
自离膝下,一路托庇粗安。至都查核旧业,幸得一毫不废,已经理如昔矣。更喜得遇故知胡八判官,引至元丞相门下,颇蒙青,扶持一官幽蓟,诰身已领,限期甚迫,特遣王福迎母同之任所。书至,即将江东田产尽货,火速入京,勿计微值,有误任期。相见在迩,书不多赘。男臣百拜。
gū xí kàn bà shū zhōng zhī yì, bù shèng huān xǐ, fāng wèn dào:" wáng fú, wéi shèn sǔn le yī mù?" wáng fú dào:" bú yào shuō qǐ! zài shēng kǒu shàng dǎ kē shuì, bù xiǎng diē xià lái, kē sǔn le zhè yǎn." yòu wèn:" jīng shī jìn lái guāng jǐng, bǐ jiù rì hé rú? qīn qī men kě dōu zài me?" wáng fú dào:" mǎn chéng cán huǐ guò bàn, yǔ qián dà bù xiāng tóng le, qīn qī men shā de shā, lǔ de lǔ, táo de táo, zǒng lái cún bù duō jǐ jiā. shàng hái yǒu qiǎng qù jiā sī de, shāo huài wū yǔ de, zhàn qù tián chǎn de. wéi yǒu wǒ jiā tián yuán wū zhái, yī háo bù dòng." gū xí wén shuō, yù jiā huān yuè, nǎi dào:" jiā yè yòu bù céng fèi, què yòu dé le guān zhí, cǐ jiē tiān dì zǔ zōng bǎo yòu zhī fāng, gǎn xiè bù jìn! dào lín qǐ shēn, xū zuò chǎng hǎo shì bào dá, zài qí cǐ qù qián chéng yuǎn dà, fú lù yǒng zhǎng." yòu wèn dào:" nà hú bā pàn guān shì shuí?" wáng fú dào:" zhè shì guān rén de gù jiāo." wáng mā mā dào:" xiàng lái cóng bú jiàn shuō qǐ yǒu xìng hú zuò guān de lái wǎng." xí fù dào:" huò zhě jìn rì xiāng jiāo de, yě wèi kě zhī." wáng fú jiē kǒu dào:" zhèng shì jìn rì xiāng shí de." dāng xià wèn le yī huí, wáng mā mā dào:" wáng fú, nǐ lù shàng xīn kǔ le, qiě qù chī xiē jiǔ fàn, xiē xī zé gè." dào le cì rì. wáng fú shuō dào:" nǎi nǎi zhè lǐ shōu shí qǐ lái, yě de hǎo jǐ rì. guān rén zài jīng, què yòu wú rén fú shì. dài xiǎo rén xiān huí fù, dǎ dié tíng dāng, hòu nǎi nǎi yí dào, jí biàn qǐ shēn wǎng rèn hé rú?" wáng mā mā dào:" cǐ yán shèn shì yǒu lǐ." xiě qǐ shū xìn, fù xiē pán chán yín liǎng, dǎ fā xiān xíng.
姑媳看罢书中之意,不胜欢喜,方问道:“王福,为甚损了一目?”王福道:“不要说起!在牲口上打瞌睡,不想跌下来,磕损了这眼。”又问:“京师近来光景,比旧日何如?亲戚们可都在么?”王福道:“满城残毁过半,与前大不相同了,亲戚们杀的杀,掳的掳,逃的逃,总来存不多几家。尚还有抢去家私的,烧坏屋宇的,占去田产的。惟有我家田园屋宅,一毫不动。”姑媳闻说,愈加欢悦,乃道:“家业又不曾废,却又得了官职,此皆天地祖宗保佑之方,感谢不尽!到临起身,须做场好事报答,再祈此去前程远大,福禄永长。”又问道:“那胡八判官是谁?”王福道:“这是官人的故交。”王妈妈道:“向来从不见说起有姓胡做官的来往。”媳妇道:“或者近日相交的,也未可知。”王福接口道:“正是近日相识的。”当下问了一回,王妈妈道:“王福,你路上辛苦了,且去吃些酒饭,歇息则个。”到了次日。王福说道:“奶奶这里收拾起来,也得好几日。官人在京,却又无人服侍。待小人先回覆,打叠停当,候奶奶一到,即便起身往任何如?”王妈妈道:“此言甚是有理。”写起书信,付些盘缠银两,打发先行。
wáng fú qù hòu, wáng mā mā jiāng yī yīng tián dì yǔ shě, shí wù qì mǐn, jǐn xíng biàn mài, zhǐ liú xì ruǎn dōng xī, yīn kǒng wù le ér zi rèn qī, bù zé shàn jià, bàn sòng yú rén. yòu yán qǐng sēng rén zuò le yī chǎng hǎo shì, rán hòu gù xià yì zhī guān chuán, zé rì qǐ chéng. yǒu jǐ gè píng rì xiāng wǎng de lín jiā nǚ juàn, jù lái xiāng sòng, dēng zhōu ér bié, lí le háng zhōu, yóu jiā hé sū zhōu cháng rùn zhōu yí lù, chū le dà jiāng, wàng qián jìn fā. nèi xiē nú pú, yīn jiā zhǔ jiā zhǔ dé le guān, yí gè gè shǒu wǔ zú dǎo, hǎo bù xīng tóu!
王福去后,王妈妈将一应田地宇舍,什物器皿,尽行变卖,止留细软东西,因恐误了儿子任期,不择善价,半送与人。又延请僧人做了一场好事,然后雇下一只官船,择日起程。有几个平日相往的邻家女眷,俱来相送,登舟而别,离了杭州,由嘉禾、苏州、常、润州一路,出了大江,望前进发。那些奴仆,因家主家主得了官,一个个手舞足蹈,好不兴头!
bì luàn nán chí shí kě āi, shéi zhī fù guì bī rén lái.
避乱南驰实可哀,谁知富贵逼人来。
jǔ jiā shǒu é huān shēng fèi, zhǐ rì cháng ān zhòu jǐn huí.
举家手额欢声沸,指日长安昼锦回。
qiě shuō wáng chén zì lí dū xià, jiān chéng ér jìn. bù zé yī rì, yǐ dào yáng zhōu mǎ tóu shàng, bǎ xíng lǐ bān zài kè diàn shàng, dǎ fā shēng kǒu qù le. chī le fàn, jiào wáng fú xiàng hé xià gù mì chuán zhī, zì jǐ zuò zài kè diàn mén shǒu, shǒu zhe xíng náng, guān kàn wǎng lái chuán zhī. zhī jiàn yì zhī guān chuán sù liú ér shàng, chuán tóu zhàn zhe sì wǔ gè rén, xǐ xiào gē chàng, shèn shì dé yì. jiàn jiàn zhì jìn, dǎ yī kàn shí, bú shì bié gè, dōu shì zì jǐ jiā rén. wáng chén xīn zhōng jīng yì dào:" tā men bù zài jiā zhōng fú yì, rú hé què zài zhè zhǐ guān chuán shàng?" yòu xiǎng dào:" xiǎng bì mǔ qīn wáng hòu, yòu guī tā rén le." zhèng yí yà jiān, cāng mén lián ér qǐ chù, yí gè nǚ zǐ shū tóu ér wàng. wáng chén zǐ xì guān kàn, yòu shì fáng zhōng shì bì, lián chēng:" qí guài!" gāng yù xún wèn, nà chuán shàng jiā rén què yě kàn jiàn, qí dào:" guān rén rú hé yě zài zhè lǐ? què yòu nèn bān fú sè?" máng jiào shāo zi lǒng chuán. zǎo jīng dòng cāng zhōng wáng mā mā gū xí, xiān lián guān kàn.
且说王臣自离都下,兼程而进。不则一日,已到扬州马头上,把行李搬在客店上,打发牲口去了。吃了饭,教王福向河下雇觅船只,自己坐在客店门首,守著行囊,观看往来船只。只见一只官船溯流而上,船头站著四五个人,喜笑歌唱,甚是得意。渐渐至近,打一看时,不是别个,都是自己家人。王臣心中惊异道:“他们不在家中服役,如何却在这只官船上?”又想道:“想必母亲亡后,又归他人了。”正疑讶间,舱门帘儿启处,一个女子舒头而望。王臣仔细观看,又是房中侍婢,连称:“奇怪!”刚欲询问,那船上家人却也看见,齐道:“官人如何也在这里?却又恁般服色?”忙教稍子拢船。早惊动舱中王妈妈姑媳,掀帘观看。
wáng chén wàng jiàn mǔ qīn shàng zài, jí jiāng tóng cáo, dǎ kāi bāo guǒ, huàn le yī fú jīn zé. chuán shàng jiā rén dēng àn xiāng yíng. wáng chén jiào jiāng xíng lǐ qí bān xià chuán, zì jǐ shàng chuán lái jiàn mǔ qīn. yī yǎn qù zhe wáng liú ér zài chuán tóu shàng, bù wèn qíng yáo, jiū zhù biàn dǎ. wáng mā mā zǒu chū shuō dào:" tā yòu wú zuì guò, rú hé bǎ tā lái dǎ?" wáng chén jiàn mǔ qīn chū lái, fàng shǒu shàng qián bài dào:" dōu shì zhè gǒu cái jiāng mǔ qīn shū xìn zhì jīng, wù chuán xiōng xìn, xiàn ér yú bù xiào!" gū xí jù jīng yà dào:" tā rì rì zài jiā, hé cháng yǒu shū chà dào jīng zhōng!" wáng chén dào:" yī yuè qián, yíng mǔ qīn shū lái, shū zhōng xiě de rú cǐ rú cǐ, zhè bān zhè bān. zhù le liǎng rì, qiǎn tā xiān huí, ān wèi jiā zhōng, rán hòu jiāng tián chǎn chǔ zhì le, xīng yè gǎn lái, zěn shuō bù céng dào jīng?" hé jiā dà jīng dào:" yǒu zhè děng yì shì! nǎ lǐ yì bān yòu yǒu gè wáng liú ér?" lián wáng liú ér dào xiào qǐ lái dào:" mò shuō xiǎo rén dào jīng, jiù shì zhè gè mèng yě bù céng zuò." wáng mā mā dào:" nǐ qiě qǔ shū lái kàn, kě xiàng wǒ de zì jī?" wáng chén dào:" bù xiàng mǔ qīn zì jī, wǒ rú hé kěn xìn?" biàn dǎ kāi xíng lǐ, qǔ chū shū lái kàn shí, nǎi shì yī fú sù zhǐ, nǎ yǒu yí gè zì yǐng, bǎ wáng chén jīng dé mù zhēng kǒu dāi, zhǐ guǎn jiāng zhè zhǐ lái fān kàn. wáng mā mā dào:" shū zài nǎ lǐ? bǎ lái wǒ kàn." wáng chén dào:" què bù zuò guài! shū shàng xiě zhe xǔ duō yán yǔ, rú hé jìng biàn zuò yī fú bái zhǐ?" wáng mā mā bù xìn dào:" yān yǒu cǐ lǐ! zì cóng nǐ chū mén zhī hòu, bìng wú shū xìn wǎng lái. zhí zhì qián rì, nǐ chà wáng fú jiāng shū jiē wǒ, fāng yǒu yī xìn, lìng tā xiān lái fù nǐ. rú hé yǒu gè jiǎ wáng liú ér jiāng jiǎ shū hōng nǐ? rú jīn què yòu shuō biàn le bái zhǐ! zhè shì nǎ lǐ xué lái zhèi xiē guǐ huà!"
王臣望见母亲尚在,急将氃嘈,打开包裹,换了衣服巾帻。船上家人登岸相迎。王臣教将行李齐搬下船,自己上船来见母亲。一眼觑著王留儿在船头上,不问情繇,揪住便打。王妈妈走出说道:“他又无罪过,如何把他来打?”王臣见母亲出来,放手上前拜道:“都是这狗才将母亲书信至京,误传凶信,陷儿于不孝!”姑媳俱惊讶道:“他日日在家,何尝有书差到京中!”王臣道:“一月前,濴母亲书来,书中写的如此如此,这般这般。住了两日,遣他先回,安慰家中,然后将田产处置了,星夜赶来,怎说不曾到京?”合家大惊道:“有这等异事!哪里一般又有个王留儿?”连王留儿到笑起来道:“莫说小人到京,就是这个梦也不曾做。”王妈妈道:“你且取书来看,可像我的字迹?”王臣道:“不像母亲字迹,我如何肯信?”便打开行李,取出书来看时,乃是一幅素纸,哪有一个字影,把王臣惊得目睁口呆,只管将这纸来翻看。王妈妈道:“书在哪里?把来我看。”王臣道:“却不作怪!书上写著许多言语,如何竟变做一幅白纸?”王妈妈不信道:“焉有此理!自从你出门之后,并无书信往来。直至前日,你差王福将书接我,方有一信,令他先来覆你。如何有个假王留儿将假书哄你?如今却又说变了白纸!这是哪里学来这些鬼话!”
wáng chén tīng shuō wáng fú céng huí jiā zhè huà, yě shén jīng hài, nǎi dào:" wáng fú zài jīng, yǔ ér yī qí qǐ shēn dào cǐ, jǐ céng jiào tā jiāng shū lái jiē mǔ qīn?" gū xí dōu dào:" ya! zhè huà yù jiā shuō de hùn zhàng le! yī yuè qián wáng fú sòng shū dào jiā, shū shàng shuō dōu zhōng chǎn yè jù zài. yòu yù shèn me hú bā pàn guān yǐn zài wù chéng xiàng mén xià, dé le guān zhí, jiào jiāng jiāng dōng tián zhái, jìn jiē mài le, huǒ sù rù jīng, tóng wǎng rèn shàng, gù cǐ qì le jiā yè, gù qiàn chuán zhī rù jīng. zěn shuō wáng fú méi yǒu huí lái?" wáng chén dà ào dào:" zhè shì yī fà qí guài! hé céng yǒu shèn hú bā pàn guān yǐn dào yuán chéng xiàng mén le, xuǎn shén guān zhí, yǒu shū yíng jiē mǔ qīn?" wáng mā mā dào:" nán dào wáng fú yě shì jiǎ de?" kuài jiào lái wèn. wáng chén dào:" tā qù huàn chuán le, shǎo kè jiù lái."
王臣听说王福曾回家这话,也甚惊骇,乃道:“王福在京,与儿一齐起身到此,几曾教他将书来接母亲?”姑媳都道:“呀!这话愈加说得混账了!一月前王福送书到家,书上说都中产业俱在。又遇甚么胡八判官引在兀丞相门下,得了官职,教将江东田宅,尽皆卖了,火速入京,同往任上,故此弃了家业,雇倩船只入京。怎说王福没有回来?”王臣大骜道:“这事一发奇怪!何曾有甚胡八判官引到元丞相门了,选甚官职,有书迎接母亲?”王妈妈道:“难道王福也是假的?”快叫来问。王臣道:“他去唤船了,少刻就来。”
zhòng jiā rén dōu dào chuán tóu shàng yī wàng, zhī jiàn wáng fú yuǎn yuǎn pǎo lái, què yě chuān zhe xiōng fú. zhòng rén bǎ shǒu luàn zhāo. wáng fú rèn de shì zì jiā rén, yě dào chà yì, shuō:" men rú hé dōu zài zhè lǐ?" zǒu jìn chuán biān, zhòng rén kàn shí, yǔ qián rì de wáng fú bù tóng le. qián rì zuǒ mù yǐ shì sǔn huài, rú jīn zhè wáng fú liǎng zhǐ dà yǎn dī liū liū, qià rú tóng yì bān. zhòng rén qí wèn dào:" wáng fú, nǐ qián rì huí jiā, yǎn yǐ xiā le, rú jīn zěn yòu hǎo hǎo dì?" wáng fú xiàng zhòng rén pēn yī kǒu xián dào:" cuì! nǐ men de yǎn biàn xiā le! wǒ hé céng huí jiā? què yòu zhòu wǒ yǎn xiā!" zhòng rén xiào dào:" zhè shì zhēn gè yǒu xiē gǔ guài. nǎi nǎi zài cāng zhōng huàn nǐ, qiě chú xià shēn shàng tóng yō kuài qù xiāng jiàn." wáng fú jiàn shuō, dāi le yī dāi dào:" nǎi nǎi hái zài?" zhòng rén dào:" nǎ lǐ qù le, bù zài?" wáng fú bù xìn, yě bù tuō tóng yō jìng zhuàng rù cāng lái. wáng chén kàn jiàn, hè dào:" zhè gǒu cái, nǎi nǎi zài zhè lǐ, hái bù huàn le yī fú lái jiàn?" wáng fú huāng máng tuì chū chuán tóu, tuō xià, jìn cāng kòu tóu. wáng mā mā cā mó lǎo yǎn, nǐ xì kàn shí, lián chēng:" guài zāi! guài zāi! qián rì wáng fú huí jiā, zuǒ mù yǐ sǔn, jīn què yòu wú yàng, liào rán qián rì bú shì tā le." jí qù kāi le nà fēng shū lái kàn shí, yě shì yī zhāng bái zhǐ, bìng wú yì diǎn mò jī. nà shí hé jiā huáng huò, zhèng bù zhī jiǎ wáng liú ér wáng fú shì shèn biàn de? yòu bù zhī yǒu hé yuán gù, què hǒng piàn liǎng tóu bǎ jiā yè pò huǐ? hái kǒng hòu lái shàng yǒu biàn gù, jīng yí bù dìng.
众家人都到船头上一望,只见王福远远跑来,却也穿著凶服。众人把手乱招。王福认得是自家人,也道诧异,说:“们如何都在这里?”走近船边,众人看时,与前日的王福不同了。前日左目已是损坏,如今这王福两只大眼滴溜溜,恰如铜一般。众人齐问道:“王福,你前日回家,眼已瞎了,如今怎又好好地?”王福向众人喷一口涎道:“啐!你们的眼便瞎了!我何曾回家?却又咒我眼瞎!”众人笑道:“这事真个有些古怪。奶奶在舱中唤你,且除下身上氃唷快去相见。”王福见说,呆了一呆道:“奶奶还在?”众人道:“哪里去了,不在?”王福不信,也不脱氃唷迳撞入舱来。王臣看见,喝道:“这狗才,奶奶在这里,还不换了衣服来见?”王福慌忙退出船头,脱下,进舱叩头。王妈妈擦磨老眼,你细看时,连称:“怪哉!怪哉!前日王福回家,左目已损,今却又无恙,料然前日不是他了。”急去开了那封书来看时,也是一张白纸,并无一点墨迹。那时合家惶惑,正不知假王留儿、王福是甚变的?又不知有何缘故,却哄骗两头把家业破毁?还恐后来尚有变故,惊疑不定。
wáng chén chén sī níng xiǎng le bàn rì, hū xiǎng dào jiǎ wáng fú zuǒ yǎn shì xiā de, huǎng rán ér wù, nǎi dào:" shì le! shì le! yuán lái què shì zhè niè chù biàn lái nòng wǒ." wáng mā mā jí wèn shì shèn dōng xī. wáng chén nǎi jiāng fán chuān dǎ hú dé shū, kè diàn biàn rén yí piàn, hé yè jiān dǎ mén zhī shì shuō chū, yòu dào:" dāng shí wǒ zhī dào zhè niè chù bù guò biàn rén lái piàn cǐ shū, dào bù dī fáng tā yǒu nèn bān zéi zhì." zhòng rén wén yán, jìn jiē yáo dào zé shé dào:" zhè yāo hú què yě jiān jiǎo lì hài lī! gé zhe jǐ duō lù, què huì fǎng zhe zì jī rén xíng, bǎ liǎng biān rén dōu nòng dé rú shuǎ xì yì bān, zǎo zhī rú hé cǐ, bǎ nà shū hái le tā qù yě bà." wáng chén dào:" pǒ nài zhè niè chù wú lǐ! rú qǐ yuè fā bù gāi hái tā le! ruò zài chán zhàng, bǎ nà huò zhǒng tóu yī huǒ ér fén zhī." yú shì dào:" shì yǐ rú cǐ, mò yào xián jiǎng le, qiě shāng liáng zhèng wù. rú jīn zhù zài zhè lǐ, bù shàng bù xià, hái shì zěn shēng jì jiào?" wáng chén dào:" jīng zhōng chǎn yè jù yǐ mài jǐn, qù yě méi gè zhe luò. kuàng jiān lù tú yòu yuǎn. bù rú qiě guī jiāng dōng." wáng mā mā dào:" jiāng dōng tián zhái yě yī háo wú cún, què zhù zài hé chǔ?" wáng chén dào:" quán lìn yī suǒ zhù xià, zài zuò qū chǔ." dāng xià bō zhuǎn chuán tóu, yuán wàng jiāng dōng ér huí. nèi xiē jiā rén qǐ chū xiàng huǒ yì bān rè, dào cǐ shí huà zuò bīng yì bān lěng, yóu rú duàn xiàn ǒu xì, shǒu zú dǎn ruǎn, lián huà dōu wú le. zhèng shì chéng xìng ér lái, bài xìng ér fǎn.
王臣沉思凝想了半日,忽想到假王福左眼是瞎的,恍然而悟,乃道:“是了!是了!原来却是这孽畜变来弄我。”王妈妈急问是甚东西。王臣乃将樊川打狐得书,客店变人诒骗,和夜间打门之事说出,又道:“当时我只道这孽畜不过变人来骗此书,到不提防他有恁般贼智。”众人闻言,尽皆摇道咋舌道:“这妖狐却也奸狡利害哩!隔著几多路,却会仿著字迹人形,把两边人都弄得如耍戏一般,早知如何此,把那书还了他去也罢。”王臣道:“叵耐这孽畜无礼!如乞越发不该还他了!若再缠账,把那祸种头一火而焚之。”于氏道:“事已如此,莫要闲讲了,且商量正务。如今住在这里,不上不下,还是怎生计较?”王臣道:“京中产业俱已卖尽,去也没个著落。况兼路途又远。不如且归江东。”王妈妈道:“江东田宅也一毫无存,却住在何处?”王臣道:“权赁一所住下,再作区处。”当下拨转船头,原望江东而回。那些家人起初像火一般热,到此时化做冰一般冷,犹如断线偶戏,手足掸软,连话都无了。正是乘兴而来,败兴而返。
dào le háng zhōu, wáng chén tóng jiā rén xiān shàng àn, zài jiù jū zuǒ jìn lìn le yī suǒ fáng wū, zhì bàn rì yòng jiā huo, gè sè tíng dāng, rán hòu fā qǐ xíng lǐ, yíng mǔ qī jìn wū. jì diǎn náng tuó, shí wú qí bàn, yòu nǎo yòu qì. mén yě bù chū, zài jiā nà mèn. zhèi xiē lín jiā jiàn mā mā qù ér fù huí, qí lái xún wèn. wáng chén dào zhī qí xiáng, zhòng rén jù yǐ wéi yì shì, hù xiāng chuán shuō. suì rǎng biàn le bàn gè háng chéng.
到了杭州,王臣同家人先上岸,在旧居左近赁了一所房屋,制办日用家伙,各色停当,然后发起行李,迎母妻进屋。计点囊橐,十无其半,又恼又气。门也不出,在家纳闷。这些邻家见妈妈去而复回,齐来询问。王臣道知其详,众人俱以为异事,互相传说。遂嚷遍了半个杭城。
yī rì, wáng chén zhèng zài táng zhōng, dū shuài jiā rén shōu shí, zhī jiàn wài biān yī rén zǒu jiāng rù lái, wēi yí jì chǔ, fú shì zhěng qí. zěn jiàn de? dàn jiàn:
一日,王臣正在堂中,督率家人收拾,只见外边一人走将入来,威仪济楚,服饰整齐。怎见得?但见:
tóu dài yī dǐng hēi shā táng jīn, shēn chuān yī lǐng lǜ luó dào páo. bì yù huán zhèng zhuì jīn biān, zǐ sī tà jīn wéi páo shàng. wà shì liǎng duī bái xuě, rú yī duǒ hóng yún. táng táng xiàng mào, shēng chéng chū shì zhī zī luò luò jīn huái, yǎng jiù líng yún zhī qì. ruò fēi tiān shàng shén xiān, dìng shì rén jiān guān zǎi.
头戴一顶黑纱唐巾,身穿一领绿罗道袍。碧玉环正缀巾边,紫丝濌金围袍上。袜似两堆白雪,如一朵红云。堂堂相貌,生成出世之姿;落落襟怀,养就凌云之气。若非天上神仙,定是人间官宰。
nà rén zǒu rù táng zhōng, wáng chén zǐ xì dǎ yī kàn shí, bú shì bié rén, zhèng shì tóng bāo xiōng dì wáng zǎi. dāng xià wáng zǎi xiàng qián zuō yī dào:" dà gē bié lái wú yàng?" wáng chén hái le gè lǐ, nǎi dào:" xián dì, kuī nǐ xún dào zhè lǐ!" wáng zǎi dào:" xiōng dì dào jīng huí jiù jū shí, jiàn yǐ huà wéi bái dì. zhī dào lí yú bīng huǒ, shèn shì bēi tòng, jí qù fǎng wèn qīn gù, fāng zhī hé jiā xiàng yǐ bì nàn jiāng dōng. jìn rì dà gē zhì jīng, zhěng lǐ jiù yè, yīn dé mǔ qīn xiōng wèn, gāng shǐ lí jīng. xiōng dì wén le zhè xìn, suì xīng yè gǎn lái. shì cái fǎng dào jiù jū, lín jiā shuō xīn qiān yú cǐ, mǔ qīn què yě wú yàng, gù cǐ yòu dào zhōu zhōng huàn le yī fú cái lái. mǔ qīn rú jīn zài nǎ lǐ? wèi hé fǎn qiān zài zhè děng pò wū lǐ biān?" wáng chén dào:" yī yán nán jìn! dài jiàn guò le mǔ qīn, yǔ nǐ xì shuō." yǐn rù hòu biān, zǎo yǒu jiā rén bào zhī wáng mā mā. wáng mā mā wén de cì ér guī jiā, hǎo shēng huān xǐ, jí máng chū lái, qià hǎo yù jiàn. wáng zǎi dào shēn xià bài, bài bì qǐ shēn. wáng mā mā dào:" ér, wǒ rì yè guà xīn, yī xiàng hǎo me?" wáng zǎi dào:" duō xiè mǔ qīn jì niàn. dài ér jiàn guò le sǎo sǎo, shǎo tíng xì xì shuō yǔ mǔ qīn zhī dào." dāng xià wáng chén hún jiā bìng yī jiā bì pú, dōu lái jiàn guò.
那人走入堂中,王臣仔细打一看时,不是别人,正是同胞兄弟王宰。当下王宰向前作揖道:“大哥别来无恙?”王臣还了个礼,乃道:“贤弟,亏你寻到这里!”王宰道:“兄弟到京回旧居时,见已化为白地。只道罹于兵火,甚是悲痛,即去访问亲故,方知合家向已避难江东。近日大哥至京,整理旧业,因得母亲凶问,刚始离京。兄弟闻了这信,遂星夜赶来。适才访到旧居,邻家说新迁于此,母亲却也无恙,故此又到舟中换了衣服才来。母亲如今在哪里?为何反迁在这等破屋里边?”王臣道:“一言难尽!待见过了母亲,与你细说。”引入后边,早有家人报知王妈妈。王妈妈闻得次儿归家,好生欢喜,即忙出来,恰好遇见。王宰倒身下拜,拜毕起身。王妈妈道:“儿,我日夜挂心,一向好么?”王宰道:“多谢母亲记念。待儿见过了嫂嫂,少停细细说与母亲知道。”当下王臣浑家并一家婢仆,都来见过。
wáng zǎi chě wáng chén wǎng wài jiù zǒu, wáng mā mā yě suí chū lái, zhì táng zhōng zuò xià, wèn dào:" dà gē, nǐ qiě xiān shuō, yīn shén nòng dé nèn bān mú yàng?" wáng chén nǎi jiāng fán chuān dǎ hú qǐ, zhí zhì liǎng biān duō zhuàn, biàn mài chǎn yè, qián hòu shì xì shuō yī biàn. wáng zǎi tīng le shuō:" yuán lái yǒu zhè gè yuán gù, yǐ zhì rú cǐ! zhè què shì nǐ zì qǔ, fēi gàn yě hú zhī zuì. nà hú zì zài lín zhōng kàn shū, nǐ shì guān dào héng lù, liǎng bù fáng ài, rú hé què qù dǎ tā, yòu duó qí shū? jí zhì kè diàn zhōng, tā rěn zhe téng tòng, lái zhuàn nǐ shū, xiǎng shì wàn bù dé yǐ ér rán. nǐ bù hái tā bà le, zěn dì yòu qǐ è niàn, bá jiàn zhǎn zhú? jí zhì yè jiān hǎo yán kǔ qiú, nǐ yòu zhí yì bù kěn, kuàng qiě bù shí zhè zì, zhōng yú wú yòng, yào tā zé shèn! jīn fǎn chī tā zhuō nòng de zhè bān guāng jǐng, dōu shì zì qǔ qí huò." wáng mā mā dào:" wǒ yě shì zhè bān shuō. yào tā hé yòng! rú jīn fǎn shòu qí lèi!" wáng chén bèi xiōng dì shǔ luò yī fān, hēi rán bù yǔ, xīn xià hǎo bù nài fán. wáng zǎi dào:" zhè shū yǒu jǐ duō dà? hái shì shèn me zì tǐ?" wáng chén dào:" báo báo de yī cè, yě bù zhī shèn me zì tǐ, yī zì yě shí bù chū." wáng zǎi dào:" nǐ qiě bǎ wǒ kàn kàn." wáng mā mā cóng páng chèn dào:" zhèng shì. nǐ qù bǎ lái yǔ xiōng dì kàn kàn, huò zhě shí de zhè zì yě bù kě zhī." wáng zǎi dào:" zhè zì liào yě nán shí, zhǐ dāng yǎn jiàn xī qí wù bà le." dāng shí wáng chén xiàng lǐ biān jū chū. dào táng zhōng, dì yǔ wáng zǎi.
王宰扯王臣往外就走,王妈妈也随出来,至堂中坐下,问道:“大哥,你且先说,因甚弄得恁般模样?”王臣乃将樊川打狐起,直至两边掇赚,变卖产业,前后事细说一遍。王宰听了说:“原来有这个缘故,以致如此!这却是你自取,非干野狐之罪。那狐自在林中看书,你是官道行路,两不妨碍,如何却去打他,又夺其书?及至客店中,他忍著疼痛,来赚你书,想是万不得已而然。你不还他罢了,怎地又起恶念,拔剑斩逐?及至夜间好言苦求,你又执意不肯,况且不识这字,终于无用,要他则甚!今反吃他捉弄得这般光景,都是自取其祸。”王妈妈道:“我也是这般说。要他何用!如今反受其累!”王臣被兄弟数落一番,嘿然不语,心下好不耐烦。王宰道:“这书有几多大?还是甚么字体?”王臣道:“薄薄的一册,也不知甚么字体,一字也识不出。”王宰道:“你且把我看看。”王妈妈从旁衬道:“正是。你去把来与兄弟看看,或者识得这字也不可知。”王宰道:“这字料也难识,只当眼见希奇物罢了。”当时王臣向里边居出。到堂中,递与王宰。
wáng zǎi jiē guò shǒu, cóng qián zhí jiē zhì hòu, kàn le yī kàn, nǎi dào:" zhè zì kùn rán xī jiàn!" biàn lì qǐ shēn, zǒu zài táng zhōng, xiàng wáng chén dào:" qián rì wáng liú ér jiù shì wǒ. jīn rì tiān shū yǐ hái, bù lái chán nǐ le, qǐng fàng xīn!" yī tóu shuō, yī tóu wǎng wài jiù bēn. wáng chén dà nù, jí gǎn shàng qián, dà hè dào:" niè chù dà dǎn, nǎ lǐ zǒu?" yī bǎ chě zhù yī shang, zǒu de shì fā, chě de lì měng, zhǐ tīng dé guā lǎ yī xiǎng, chě xià yī fú yī shang. nà yāo hú suǒ xìng bǎ shēn yī dǒu, xiè xià yī fú, jiàn chū běn xiàng, xiàng mén wài luàn pǎo, fēng tuán yě sì qù le.
王宰接过手,从前直揭至后,看了一看,乃道:“这字困然稀见!”便立起身,走在堂中,向王臣道:“前日王留儿就是我。今日天书已还,不来缠你了,请放心!”一头说,一头往外就奔。王臣大怒,急赶上前,大喝道:“孽畜大胆,哪里走?”一把扯住衣裳,走的势发,扯的力猛,只听得聒喇一响,扯下一幅衣裳。那妖狐索性把身一抖,卸下衣服,见出本相,向门外乱跑,风团也似去了。
wáng chén tóng jiā rén yī qí gǎn dào jiē shàng, sì gù guān kàn, bìng wú zōng yǐng. wáng chén yī lái bèi tā pò dàng le jiā, èr lái yòu bèi tā shǔ luò zhè chǎng, sān lái bù fèn de zhè shū, yǎo yá qiè chǐ, dōng zhāng xī wàng xún mì. zhī jiàn yí gè xiā dào rén, zhàn zài duì miàn yán xià. wáng chén wèn dào:" kě jiàn yí gè yě hú cóng nǎ lǐ qù le?" xiā dào rén bǎ shǒu zhǐ dào:" xiàng dōng biān qù le." wáng chén tóng jiā rén jí wàng dōng ér gǎn. xíng bù shàng wǔ liù jiā mén miàn, bèi hòu xiā dào rén jiào dào:" wáng chén, qián rì wáng fú biàn shì wǒ, lìng dì yě zài zhè lǐ." zhòng rén wén de, fù zhuǎn shēn lái. liǎng yě hú zhí zhuó shū ér zài qián xì yuè. zhòng rén fèn yǒng qián lái zhuī bǔ, èr hú fàng xià sì tí, fēi yě sì qù le. wáng chén gāng bēn dào zì jǐ mén shǒu, wáng mā mā jiào dào:" qù le zhè bài jiā huò tāi, yǐ shì ān wěn le, yòu gǎn tā zé shèn! hái bù jìn lái?" wáng chén rěn zhe yī dǔ zi qì, zhǐ de yī le mǔ qīn, huàn zhuǎn jiā rén jìn lái, zhú jiàn jiǎn qǐ yī fú guān kàn, jù suí shǒu ér biàn. nǐ dào dōu shì shèn me dōng xī?
王臣同家人一齐赶到街上,四顾观看,并无踪影。王臣一来被他破荡了家,二来又被他数落这场,三来不忿得这书,咬牙切齿,东张西望寻觅。只见一个瞎道人,站在对面檐下。王臣问道:“可见一个野狐从哪里去了?”瞎道人把手指道:“向东边去了。”王臣同家人急望东而赶。行不上五六家门面,背后瞎道人叫道:“王臣,前日王福便是我,令弟也在这里。”众人闻得,复转身来。两野狐执著书儿在前戏跃。众人奋勇前来追捕,二狐放下四蹄,飞也似去了。王臣刚奔到自己门首,王妈妈叫道:“去了这败家祸胎,已是安稳了,又赶他则甚!还不进来?”王臣忍著一肚子气,只得依了母亲,唤转家人进来,逐件检起衣服观看,俱随手而变。你道都是甚么东西?
pò bā jiāo, huà wéi luó fú làn hé yè, biàn zuò shā jīn. bì yù huán, liǔ zhī quān jiù zǐ sī yē dé jiāo bù sǎn liào lóu nüè zī dāo jiàn lián jiǎo xiān shàn
破芭蕉,化为罗服;烂荷叶,变做纱巾。碧玉环,柳枝圈就;紫丝潱德艽瓿伞B尥喽虐姿刂剑臁×狡纤善ぁ*
zhòng rén kàn le, jìn jiē hài yì dào:" yāo hú shén tōng zhè bān guǎng dà, èr guān rén bù zhī zài hé chǔ, què biàn de nèn bān sī xiàng?" wáng chén xīn zhōng zhuǎn xiǎng zhuǎn nǎo, qì chū yī chǎng bìng lái, wò chuáng bù qǐ. wáng mā mā qǐng yī tiáo zhì, zì bù bì shuō.
众人看了,尽皆骇异道:“妖狐神通这般广大,二官人不知在何处,却变得恁般厮像?”王臣心中转想转恼,气出一场病来,卧床不起。王妈妈请医调治,自不必说。
guò le shù rì, jiā rén men zhèng zài táng zhōng, zhī jiàn zǒu jìn yí ge rén lái, kàn shí, què wáng zǎi, yě shì shā jīn luó fú, yǔ yuè yāo hú yì bān dǎ bàn. zhòng jiā rén zhī dào yòu shì jiǎ de, yī qí luàn hǎn dào:" yāo hú yòu lái le!" gè qù xún gùn mì bàng, yōng shàng qián luàn dǎ. wáng zǎi hè dào:" zhèi xiē pō nán nǚ, wèi zhè děng wú lǐ! hái bù qù bào zhī nǎi nǎi!" zhòng rén něi gè cǎi tā, yī wèi luàn dǎ. wáng zǎi zhǐ è bú zhù, rě nǎo xìng zi, duó guò yī gēn bàng lái, dǎ dé zhòng rén sì fēn wǔ luò, bù gǎn jìn qián, dōu shǎn zài lǐ biān mén páng, zhǐ zhe mà dào:" nǐ zhè niè xù! shū yǐ ná qù le, yòu lái zuò shén?" wáng zǎi bù jiě qí yì, xīn xià dà nù, zhí dǎ rù qù. zhòng rén wǎng nèi luàn pǎo. zǎo jīng dòng wáng mā mā, tīng dé wài biān xuān rǎng, jí zǒu chū lái, zhuàng jiàn zhòng rén, wèn dào:" wèi hé zhè děng huāng luàn?" zhòng rén dào:" yāo hú yòu biàn zuò èr guān rén mú yàng, dǎ jìn lái yě." wáng mā mā jīng dào:" yǒu zhè děng shì!"
过了数日,家人们正在堂中,只见走进一个人来,看时,却王宰,也是纱巾罗服,与刖妖狐一般打扮。众家人只道又是假的,一齐乱喊道:“妖狐又来了!”各去寻棍觅棒,拥上前乱打。王宰喝道:“这些泼男女,为这等无礼!还不去报知奶奶!”众人哪个采他,一味乱打。王宰止遏不住,惹恼性子,夺过一根棒来,打得众人四分五落,不敢近前,都闪在里边门旁,指著骂道:“你这孽蓄!书已拿去了,又来做甚?”王宰不解其意,心下大怒,直打入去。众人往内乱跑。早惊动王妈妈,听得外边喧嚷,急走出来,撞见众人,问道:“为何这等慌乱?”众人道:“妖狐又变做二官人模样,打进来也。”王妈妈惊道:“有这等事!”
yán hái wèi bì, wáng zǎi yǐ zài miàn qián, kàn jiàn mǔ qīn, jí piē xià bàng zi, shàng qián kòu bài dào:" mǔ qīn, wéi shèn zhèi xiē pō nán nǚ jiàng ér jiào zuò hú niè chù, zhí gùn luàn dǎ?" wáng mā mā dào:" nǐ zhēn gè shì hái ér fǒu?" wáng zǎi dào:" ér shì mǔ qīn shēng de, yǒu shèn me jiǎ!" zhèng shuō jiān, wài miàn qī bā gè rén, káng tái pù chéng xíng lǐ jìn lái, zhòng jiā rén fāng zhī shì zhēn, shàng qián kòu tóu xiè zuì. wáng zǎi wèn qí yuán gù, wáng mā mā nǎi jiāng yāo hú qián hòu shì xì shuō, yòu dào:" rǔ xiōng wèi cǐ qì chéng bìng zhèng, shàng wèi néng yù." wáng zǎi wén yán, yì shén jīng hài dào:" nèn yàng shuō qǐ lái, ér zài shǔ zhōng, wáng fú céng yíng shū zhì, yě shì zhè hú jiǎ de le!" wáng mā mā dào:" nǐ qiě shuō shū shàng zěn xiě?" wáng zǎi dào:" ér shì suí jià rù shǔ, fēn lì yú jiàn nán jié dù yán zhèng bù xià, dé méng bá wèi pí jiàng. gù shàng huáng hái jīng, ér bù xiāng cóng guī guó. liǎng yuè qián, hū jiàn wáng fú yíng gē ge shū lái, shuō: xiàng bì nàn jiāng dōng, bù xìng mǔ qīn yǒu biàn, jiào ér sù lái jì yì, fú jiù guī xiāng. wáng fú shuō yào zhì jīng dǎ sǎo yíng mù, cì rì xiān xíng. ér wèi cǐ cí le běn guān, bǎ xǔ duō dōng xī dōu qì xià le, qīng zhuāng jiān chéng zǎn lái, cái fǎng zhì jiù jū, lín jiā zhǐ yǐn zhì cǐ, zhī mǔ qīn wú yàng, fù dào zhōu zhōng yì fú lái jiàn, zhèng yào wèn gē wéi shèn bǎ zhè yàng xiōng xìn hōng wǒ, bù xiǎng què yǒu cǐ yì shì!" jí qù xíng lǐ zhōng kāi chū nà fēng shū lái kàn shí, yě shì yī fú bái zhǐ. hé jiā yòu hǎo xiào, yòu hǎo nǎo. wáng zǎi tóng mǔ zhì nèi jiàn guò sǎo zi, xǐng shì wáng chén, dào qí suǒ yǐ. wáng chén yòu qì dé gè fā hūn. wáng mā mā dào:" zhè hú suī rán bèi lǎn, yě kuī tā zhì shǔ zhōng zhuàn nǐ huí lái, shǐ wǒ mǔ zǐ xiāng huì, jiāng gōng zhé zuì, mò yuàn tā bà!" wáng chén bìng le liǎng ge yuè, fāng cái quán kě, suì rù jí yú háng zhōu. suǒ yǐ zhì jīn wú yuè jiān chēng guǎi zǐ wèi yě hú jīng, yǒu suǒ běn yě.
言还未毕,王宰已在面前,看见母亲,即撇下棒子,上前叩拜道:“母亲,为甚这些泼男女将儿叫做狐孽畜,执棍乱打?”王妈妈道:“你真个是孩儿否?”王宰道:“儿是母亲生的,有甚么假!”正说间,外面七八个人,扛抬铺程行李进来,众家人方知是真,上前叩头谢罪。王宰问其缘故,王妈妈乃将妖狐前后事细说,又道:“汝兄为此气成病症,尚未能愈。”王宰闻言,亦甚惊骇道:“恁样说起来,儿在蜀中,王福曾濴书至,也是这狐假的了!”王妈妈道:“你且说书上怎写?”王宰道:“儿是随驾入蜀,分隶于剑南节度严正部下,得蒙拔为裨将。故上皇还京,儿不相从归国。两月前,忽见王福濴哥哥书来,说:向避难江东,不幸母亲有变,教儿速来计议,扶柩归乡。王福说要至京打扫茔墓,次日先行。儿为此辞了本官,把许多东西都弃下了,轻装兼程趱来,才访至旧居,邻家指引至此,知母亲无恙,复到舟中易服来见,正要问哥为甚把这样凶信哄我,不想却有此异事!”即去行李中开出那封书来看时,也是一幅白纸。合家又好笑,又好恼。王宰同母至内见过嫂子,省视王臣,道其所以。王臣又气得个发昏。王妈妈道:“这狐虽然惫懒,也亏他至蜀中赚你回来,使我母子相会,将功折罪,莫怨他罢!”王臣病了两个月,方才痊可,遂入籍于杭州。所以至今吴越间称拐子为野狐精,有所本也。
shé xíng hǔ zǒu gè wèi qún, hú yǒu tiān shū hú zì zhēn.
蛇行虎走各为群,狐有天书狐自珍。
jiā pò yè huāng shū yòu qù, lìng rén qiān zǎi xiào wáng chén.
家破业荒书又去,令人千载笑王臣。