cháng qìng zhōng, péi dù wèi běi bù liú shǒu, yǒu bù jiàng zhào xìng zhě, bìng rè qiě shén. qí zi zhǔ yào yú shì, jì zhì yào yú dǐng zhōng, gòu huǒ, zhào jiàn yī huáng yī rén zì mén lái, zhǐ yú yào dǐng bàng, qiè yī náng, zhōng yǒu yào xiè, qí sè jié yuē, rú mài fěn zhuàng, yǐ ér zhì xiè yú dǐng zhōng ér qù. zhào gào qí zi, zǐ yuē:" qǐ fēi guǐ hū shì yù zhòng wú fù zhī jí yě." suì qù yào. zhào jiàn xiàng zhě huáng yī rén zài zhì, yòu zhì yào xiè yú dǐng zhōng. zhào è zhī, yì mìng qì qù. fù yī rì zhòu qǐn, qí zi yòu zhǔ yào, yào shú ér zhào wù, suì jìn yǐ yǐn zhī. hòu shù rì guǒ zú.
长庆中,裴度为北部留守,有部将赵姓者,病热且甚。其子煮药于室,既置药于鼎中,构火,赵见一黄衣人自门来,止于药鼎傍,挈一囊,中有药屑,其色洁曰,如麦粉状,已而致屑于鼎中而去。赵告其子,子曰:“岂非鬼乎是欲重吾父之疾也。”遂去药。赵见向者黄衣人再至,又致药屑于鼎中。赵恶之,亦命弃去。复一日昼寝,其子又煮药,药熟而赵寤,遂进以饮之。后数日果卒。