táng chéng xiàng wáng yá, dà hé jiǔ nián zhǎng bāng fù, yòu zhǔ bù yán tiě. qí zi zhòng xiáng cháng yī rì bì shǔ yú shān tíng, hū jiàn jiā tóng shù shí jiē wú shǒu, bèi xuè lái zhòng xiáng qián. jǐn shí qǐng, fāng bù jiàn. zhòng xiáng jīng yì qiě shén, jí jù bái zhī, yuàn jiě qù quán wèi. yá bù tīng. shì suì dōng shí yī yuè, guǒ yǒu zhèng zhù zhī huò.
唐丞相王涯,大和九年掌邦賦,又主簿鹽鐵。其子仲翔嘗一日避暑於山亭,忽見家僮數十皆無首,被血來仲翔前。僅食頃,方不見。仲翔驚異且甚,即具白之,願解去權位。涯不聽。是歲冬十一月,果有鄭注之禍。