yī shì yè qí xuān zhī shù, chēng yuē guó shǒu dì shī xí qīng wū zhī shū, hào yuē kān yú.
醫士業岐軒之術,稱曰國手;地師習青烏之書,號曰堪輿。
lú yī biǎn què, gǔ zhī míng yī zhèng qián cuī bái, gǔ zhī míng huà.
盧醫扁鵲,古之名醫;鄭虔崔白,古之名畫。
jìn guō pú dé qīng náng jīng, gù shàn bǔ shì dì lǐ sūn sī miǎo dé lóng gōng fāng, néng yī hǔ kǒu lóng lín.
晉郭璞得《青囊經》,故善卜筮地理;孫思邈得龍宮方,能醫虎口龍鱗。
shàn bo zhě, shì jūn píng zhān yǐn zhī liú shàn xiāng zhě, jí táng jǔ zi qīng zhī yà.
善卜者,是君平、詹尹之流;善相者,即唐舉、子卿之亞。
tuī mìng zhī shì jí xīng shì, huì tú zhī shì yuē dān qīng.
推命之士即星士,繪圖之士曰丹青。
dà fēng jiàn, xiàng shì zhī chēng dà gōng shī, mù jiàng zhī yù.
大風鑒,相士之稱;大工師,木匠之譽。
ruò wáng liáng, ruò zào fù, jiē shàn yù zhī rén dōng fāng shuò, chún yú kūn, xì huá jī zhī bèi.
若王良,若造父,皆善御之人;東方朔,淳于髡,系滑稽之輩。
chēng shàn bǔ guà zhě, yuē jīn zhī guǐ gǔ chēng shàn jì guài zhě, yuē gǔ zhī dǒng hú.
稱善卜卦者,曰今之鬼谷;稱善記怪者,曰古之董狐。
chēng zōu rì zhī rén yuē tài shǐ, chēng shū suàn zhī rén yuē zhǎng wén.
稱諏日之人曰太史,稱書算之人曰掌文。
zhì tóu zhě, hē zhì hū lú shàn shè zhě, chuān yáng guàn shī.
擲骰者,喝雉呼盧;善射者,穿楊貫虱。
chū pú zhī xì, nǎi yún shuāng lù jú zhōng zhī lè, shì shuō wéi qí.
樗蒱之戲,乃雲雙陸;橘中之樂,是說圍棋。
chén píng zuò kuǐ lěi, jiě hàn gāo bái dēng zhī wéi kǒng míng zào mù niú, fǔ liú bèi yùn liáng zhī jì.
陳平作傀儡,解漢高白登之圍;孔明造木牛,輔劉備運糧之計。
gōng shū zi xuē mù yuān, fēi tiān zhì sān rì ér bù xià zhāng sēng yáo huà bì lóng, diǎn jīng zé léi diàn ér fēi téng.
公輸子削木鳶,飛天至三日而不下;張僧繇畫壁龍,點睛則雷電而飛騰。
rán qí jì shì wú yì yú rén, ér bǎi yì zé yǒu jì yú yòng.
然奇技似無益於人,而百藝則有濟於用。