jīng nián lǚ shí hóng chén shì, yā zuò shēng gē xuān zuì ěr. shān lín qīng mèng jìng huāng mí, yǎn dǐ shī rén néng yǒu jǐ.
经年旅食红尘市,压座笙歌喧醉耳。山林清梦竟荒迷,眼底诗人能有几。
shuò fēng chuī hán chéng sù wù, wén dào xī hú méi bàn tǔ. gòng jūn piāo bó zài tiān yá, què tàn liú nián àn zhōng dù.
朔风吹寒澄宿雾,闻道西湖梅半吐。共君漂泊在天涯,却叹流年暗中度。
shū huā lěng ruǐ huí yáng chūn, qīng bō dàn yuè chuán huā shén. jūn mìng dé jù gèng qí jué, duì huā rú duì bīng yù rén.
疏花冷蕊回阳春,清波淡月传花神。君命得句更奇绝,对花如对冰玉人。
lǎo wǒ jiàn méi xīn yù xǐng, céng xiàng hú biān nòng xiāng yǐng. bù chóu xuě hòu bái mó hu, zài yuē gū shān fǎng hé jìng.
老我见梅心愈醒,曾向湖边弄香影。不愁雪后白模糊,再约孤山访和靖。