liǔ tiáo yī yè qīn cháo shuāng, yóu zǐ tíng zhōu cù jiǔ shāng. hé láng xiá gǔ ào qīng nǚ, diǎn diāo lán rù shào nián chǎng.
柳条一夜侵朝霜,游子停舟促酒觞。何郎侠骨傲青女,典貂阑入少年场。
gǔ jī yǎo tiǎo fù róng yǔ, yǎn dǐ méi qián jiē yǒu yǔ. huǎn pāi wú gē sān liǎng shēng, yàn jiào hán biāo qióng qì yǔ.
谷姬窈窕复容与,眼底眉前皆有语。缓拍吴歌三两声,雁叫寒飙蛩泣雨。
zuò zhōng wén zhī kǎi yǐ kāng, yù wèn bù gǎn xīn cuī cáng. míng cháo jiě pèi féng jiāo fǔ, shǐ zhī xiū xué huà méi zhǎng.
坐中闻之慨以慷,欲问不敢心摧藏。明朝解佩逢交甫,始知羞学画眉长。
gèng yǒu xiǎo fàn lái fēng qián, huáng gǔ hé bù suí fān piān. wáng sūn shàn shǎng tú shàn jù, jiǎ ér jiě dù bù jiě lián.
更有小范来风前,黄鹄何不遂翻翩。王孙善赏徒善句,贾儿解妒不解怜。
lǜ zhū sì duò xiáng fēng lǎo, tóng què gū sū jǐn huāng cǎo. jiā rén hé dì bù kān bēi, gǔ lái zhuàng shì kōng huái bào.
绿珠巳堕翔风老,铜雀姑苏尽荒草。佳人何地不堪悲,古来壮士空怀抱。
wǒ běn tiān dì bù píng rén, cháng gàn dú bà bèi shāng shén. shì jiān wàn shì duō rú cǐ, hé kuàng qū qū xiāng fěn shēn.
我本天地不平人,长干读罢倍伤神。世间万事多如此,何况区区香粉身。