tiān shān wěi, wàn liǔ hóng, tiān shān gēn, wàn běn cōng, tiān shān zhī kǒu wàn shù sōng
天山尾,萬柳紅,天山根,萬本蔥,天山之口萬樹松。
yuán qì bù zhuó wǔ dīng shǒu, gǔ chūn pán jié shān dāng zhōng
元氣不斫五丁手,古春蟠結山當中。
zhōng jiān záo kōng chù, bú jiàn cǎo yǔ mù
中間鑿空處,不見草與木。
tiān mì cāng jīng xiè yuán yóu, qí dào fēng jiān cì tiān fù
天秘蒼精泄元由,奇到峰尖刺天腹。
hū pò tiān mó gāo sì liú, shén yáo yǐ qián wú cǐ lǜ
忽破天膜膏四流,神堯以前無此綠。
sōng yé fēng yé liǎng bù jiàng, sōng shēn gāo yǔ fēng tóu áng
松耶峰耶兩不降,松身高與峰頭昂。
wǒ lái dàn yǒu sōng tǐng lì, jī xuě biàn yā wú shān guāng
我來但有松挺立,積雪遍壓無山光。
xuě yì qī sōng bù jiào qǐ, sōng shì dāng kōng jué yī yǐ
雪意欺松不教起,松勢當空絕依倚。
qì duó tiān shān yǐ shàng tiān, tiān fǔ jiē sōng yì wèi yǐ
氣奪天山以上天,天俯接松意未已。
sāi shuǐ qiǎn shēn fú shā wō, shān dǐ luàn liú chéng sāi hé
塞水淺深伏沙窩,山底亂流成塞河。
huāng táng shén wù shān zhī xià, mǎn shān zhòu bì fān céng bō
荒唐神物山之下,滿山皺碧翻層波。
sōng miàn fēng tóu shū xiàng bèi, mǎ lì sōng fēng xiāng jìn tuì
松面峰頭倏向背,馬力松風相進退。
wàn lǐ nán tiān shù hǎi rén, zhí dào tiān xī fàn sōng hǎi
萬里南天樹海人,直到天西泛松海。
lí qí jí chēng xī běi qīng, shān shí cū ěr sōng qí jīng
離奇藉撐西北傾,山石粗耳松其精。
gòu zhě pí xiàng sōng qiè xiào, qīng xiàng xiàng wǒ qiú cháng shēng
購者皮相松竊笑,卿相向我求長生。
wǒ fǔ sōng shēn dé shí lǐ, jié jiāo jié xīn yǒu zhōng shǐ
我撫松身得石理,結交結心有終始。
xuě xiāo xuě mǎn zì nián nián, záo jǐn tiān shān sōng bù sǐ
雪消雪滿自年年,鑿盡天山松不死。