shí rì huà shuǐ wǔ rì shí, wáng zǎi shǐ kěn liú zhēn jī. zì cóng shǎo líng wèi cǐ yán, cí rén sòng zhī cháng zé zé.
十日画水五日石,王宰始肯留真迹。自从少陵为此言,词人诵之常啧啧。
wú guān lǐ lǎo shí liáng tú, huī háo luò zhǐ chéng qǐng kè. yì hān xìng jìn hé lín lí, bǐ mò xiāo xián shū zì dé.
吾观李老《石梁图》,挥毫落纸成顷刻。意酣兴尽何淋漓,笔墨萧闲殊自得。
nǎi zhī lùn huà dāng lùn rén, bù zài cóng róng yǔ cù pò. qí rén dú shū fēng liú shì, xià bǐ zì ráo yān xiá sè.
乃知论画当论人,不在从容与促迫。其人读书风流士,下笔自饶烟霞色。
jiǎ shǐ xiōng cáng yì diǎn chén, zhōng nián cāo bǐ yì hé yì? wú cháng chí cǐ lùn huà shī, bù yì yú jīn nǎi dé zhī.
假使胸藏一点尘,终年操笔亦何益?吾尝持此论画师,不意于今乃得之。
shí liáng guà zài qiū tiān shàng, wàn rèn wēi fēng jī yī sī. piān tǎn nà zǐ hé wéi zhě, què xiàng liáng jiān zú dǎo chuí.
石梁挂在秋天上,万仞危峰积一丝。偏袒衲子何为者,却向梁间足倒垂。
shān biān shí liū xiōng qián xiè, rì pàn qiū yún dǐng shàng fēi. zì lián chì chéng zú wèi dào, hé yuán cǐ rì dēng qí yá.
山边石溜胸前泻,日畔秋云顶上飞。自怜赤城足未到,何缘此日登其崖。
sōng fēng sù sù sǒng máo fà, jiàn shuǐ líng líng qīng xīn pí. bā láng quàn wǒ zhēn cǐ huà, shì jiān qí wù yuán wú jià.
松风谡谡竦毛发,涧水泠泠清心脾。八郎劝我珍此画,世间奇物原无价。
yuè xià fēng qián shì yī kàn, quán shēng shí sè jǐ jīng chà. wǒ shī hàn màn bù zú cún, jīn shí huà shī shuí xǐ wén.
月下风前试一看,泉声石色几惊诧。我诗汗漫不足存,今时画师谁喜闻。
shān jiān zé pàn yǒu zhī jǐ, liú dài tā nián zǐ xì lùn.
山间泽畔有知己,留待他年子细论。