mò fēng yī yè qū yún qǐ, lóng qì méng méng wàn shān lǐ
墨風一夜驅雲起,龍氣濛濛萬山里。
xuān chuāng rú wén pù bù shēng, tiān xià qí guān níng yǒu cǐ? fēn fēn zhòng shǐ huà gé bēi, jiē jūn kàng gǔ sēn xióng qí
軒窗如聞瀑布聲,天下奇觀寧有此?紛紛眾史畫格卑,嗟君抗古森雄奇。
xià zhuī xī lú shàng běi yuàn, zhōng jiān zhí niè huáng dà chī
下追西廬上北苑,中間直躡黃大痴。
tián xiōng lěi kuài huà qiū hè, yì zào táo yuán fù gēng záo
填胸磊塊化丘壑,臆造桃源付耕鑿。
hú chén bú dào huà lǐ tiān, rú cǐ jiāng shān shū bù è
胡塵不到畫裡天,如此江山殊不惡。
píng shēng huà shān bù huà rén, sì hǎi wú rén kān xiě zhēn
平生畫山不畫人,四海無人堪寫真。
cǐ tú hū zhe rén zhě liǎng, cǎo lú duì yǔ kōng shān chūn
此圖忽著人者兩,草廬對語空山春。
kǒu dú jūn shī mù jūn huà, zhòng mù chá yā qún shí guài
口讀君詩目君畫,眾木槎枒群石怪。
dòng yáo gǔ bì chóu yù fēi, hài shì yún zhōng hū lóng guà
動搖古壁愁欲飛,駭視雲中忽龍掛。
qǐ wéi chéng shì shēng shān lín, fēng yún cǎn dàn kāi xiōng jīn
豈惟城市生山林,風雲慘澹開胸襟。
kě lián zhī xiàng huà tú jiàn, gū fù cāng shēng lín yǔ xīn
可憐祗向畫圖見,孤負蒼生霖雨心。