xī jiāng hán téng zhuó qīng bīng, dǎo chéng chǔ qīn qǐ shuāng léng. zhū mén dǐng shí xiào fú gù, zhǐ yǒu huì zhàng mián shān sēng.
西江寒藤濯清冰,捣成楮衾起霜棱。朱门鼎食笑弗顾,只有蕙帐眠山僧。
jīng zhì bù shù zhān tǎn hòu, jié jìng wèi bì líng jǐn néng. yù dōng qì qīng shén yù yù, nuǎn lǎo tǐ qīng mèng téng téng.
精致不数毡毯厚,洁净未必绫锦能。禦冬气清神煜煜,煖老体轻梦腾腾。
yōu rén wán zhī xǐ yù wǔ, kě yǔ yǐn shuǐ tóng qū gōng. jiāng xià wú shuāng zhī cǐ yì, yòu jiàn hán lái qí bù bèi.
幽人玩之喜欲舞,可与饮水同曲肱。江夏无双知此意,又见寒来祇布被。
wú shān kè shè jiǔ qióng chóu, dì chéng guì jiā shuí gù shì. jí hū dà ér kāi qiè xiāng, qǔ yǐ zèng wú zhēn yǎ yí.
吴山客舍久穷愁,帝城贵家谁顾视。急呼大儿开箧箱,取以赠吾真雅遗。
fú shì chuáng jiān shí zì sī, zhǎn zhuǎn zhěn biān chéng yǒu kuì. dāng rú cǐ qīn jiān qiě bái, shēn wài qīng féi jiē qì zhì.
拂拭床间时自思,展转枕边诚有愧。当如此衾坚且白,身外轻肥皆弃置。