kāi mù bú jiàn lù, cháng rú yè zhōng xíng
开目不见路,常如夜中行。
zuì jiàn bù zì miǎn, zhōng tú yǔ shuí zhēng
最贱不自勉,中涂与谁争。
péng wèi shā suǒ wēi, hái xiàng shā shàng shēng
蓬为沙所危,还向沙上生。
yī nián qiū bù shú, ān dé biàn fèi gēng
一年秋不熟,安得便废耕。
yán zi mìng wèi dá, yì yù shí rén qīng
颜子命未达,亦遇时人轻。