zhì bǎo wèi wèi dài suǒ qí, yùn líng shì pú jīng shān chuí
至宝未为代所奇,韫灵示璞荆山陲。
dú shǐ hóng guāng tiān zǐ shí, bù jiāng qīng yùn shì rén zhī
独使虹光天子识,不将清韵世人知。
shì rén suǒ guì wéi yàn shí, měi yù duì zhī chéng wǎ lì
世人所贵惟燕石,美玉对之成瓦砾。
kōng shān mái zhào fán jǐ nián, gǔ sè cāng hén wǎn zì rán
空山埋照凡几年,古色苍痕宛自然。
zhòng xī mì mì àn yún shù, yī piàn yíng yíng guāng shí quán
重溪幂幂暗云树,一片荧荧光石泉。
měi rén zhī jiàn míng qiě chè, yù zhǐ tí xié tàn qí jué
美人之鉴明且彻,玉指提携叹奇绝。
shì láo xiāng xiù fú méi tái, bù jué qīng xīn jiǎo bīng xuě
试劳香袖拂莓苔,不觉清心皎冰雪。
lián chéng měi jià xìng féng shí, mìng dài liáng gōng qǐ jiàn yí
连城美价幸逢时,命代良工岂见遗。
shì zuò guī zhāng lǐ tiān dì, hé rú ruǎn fZ zài jiē chí
试作珪璋礼天地,何如瓀fZ在阶墀。