chán xīn gāo wò shì shū yōng, shī kè jīng guò bù yàn zhòng
禅心高卧似疏慵,诗客经过不厌重。
téng zhàng jǐ xié liàng qì xuě, yù biān céng bǎ shù sōng fēng
藤杖几携量碛雪,玉鞭曾把数嵩峰。
yè mián gǔ xiàng dāng chéng yuè, qiū zhí qīng cáo rù shěng zhōng
夜眠古巷当城月,秋直清曹入省钟。
yǔ záo gù shān guī wèi dé, hé shēng àn lǎo liǎng sān sōng
禹凿故山归未得,河声暗老两三松。