mǒu shēng wú tā shì hào, yǐ fù guì lì dá zhī shì wéi shèn kě xiū, dà bù huò yǐ, fú yóu chén sú. rán xiōng zhōng gěng gěng zhě, wèi cháng bù yù qí zhǎng jīng kuà huáng hè yǔ chì sōng qīng qín bèi xiāng yǔ zì suī yáo dàng yú wú hé yǒu zhī xiāng yě. sú shì bù zú yǐ yǔ dà fāng, rú yú fāng jiān chì yàn wàng jiǔ wàn lǐ fú yáo zhī yì jú jú rán xiào zhī, è zhī tiān yùn wú jī, tiān nián yì mài, shǔ gān chóng bì biàn huà yú chén āi fèn rǎng zhōng, zhōng wèi zào wù suǒ yòu, zhì yú shēng ér bù zháo, sǐ ér bù wáng, kuàng bǎi qiān wàn suì ér líng rán dú cún zhě wéi wǒ ěr! shì yǐ kāng bǐ tiān dì chú huàn rén wù, yǔ fū qún dòng bìng zuò bìng zhǐ, céng wú yǒu jiè rán zhī lèi, zú yǐ hùn wú xiōng cì zhě ruò shì, zú yǐ wéi tiān xià dá rén yǐ. suī rán, zhì dào yǎo míng shēn bù kě cè, xiān jiè fú shěn, huǐ lìn jí zhī. mǒu zì yín yuán mén xià tīng jiào huì zhī yú, qí xīn sǎ rán yǐ chéng qí shén, liáo rán yǐ qīng qí ěr mù, jiǎo rán yǐ míng dá. jí huán dǔ zhī shì cóng róng shī jū, zhēn zhī bā huāng zhī xì rú yī jiè, ér wú jīng shén sì dá, bìng liú shàng jì, yú zhì yáng zhī mén xià, jí yú zhì yīn zhī yuán yě. jīn sān shì zhī shū suī yǐ guàn chuān, suī yǐ wěn qì, ér dú yú tiān dì zhī shù suǒ bù xíng, guǐ shén zhī líng suǒ bù zhī, rì yuè xīng chén zhī yùn suǒ bù néng wéi, shàng wèi yǒu shì rán zhě. shì yǐ bù dàn jī sǎng tóu dì, guī mìng yú xià, zhí fú wàng cè rán chuí mǐn, shī yī bǐ zhī jì, shì bìng qǐ chèn, shǐ wén suǒ wèi wén, bù shèng hòu xìng. rú shàng yǐn mì tiān jī, qiān yán suì yuè, mǒu kǒng jīn rì zhī shì, lái rì fù bù zhǐ, cōng cōng bǎi nián hòu, wěi shēn xū mù jīng jí mǎng rán, hú tù xué qí zhōng, qiáo rén mù shù zhǐ ér xiào zhī yuē: gōng děng yǐ xiān rén zì jū, rú hé zhì cǐ hū! jiāng bì wèi shī mén xiū.
某生无他嗜好,以富贵利达之事为甚可羞,大不获已,浮遊尘俗。然胸中耿耿者,未尝不欲骑长鲸跨黄鹤与赤松青琴辈相与恣睢遥荡于无何有之乡也。俗士不足以语大方,如榆枋间斥鷃望九万里扶摇之翼局局然笑之,恶知天运无积,天年易迈,鼠肝虫臂变化于尘埃粪壤中,终为造物所囿,至于生而不着,死而不亡,旷百千万岁而灵然独存者唯我尔!是以糠秕天地刍豢人物,与夫群动并作并止,曾无有介然之累,足以溷吾胸次者若是,足以为天下达人矣。虽然,至道杳冥深不可测,纤芥弗审,悔吝及之。某自夤缘门下听教诲之余,其心洒然以澄其神,漻然以清其耳目,皦然以明达。及环堵之室从容尸居,真知八荒之细如一芥,而吾精神四达,并流上际,于至阳之门下,及于至阴之原也。今三氏之书虽已贯穿,虽已吻契,而独于天地之数所不行,鬼神之灵所不知,日月星辰之运所不能为,尚未有释然者。是以不惮稽颡投地,皈命于下,执伏望恻然垂悯,施一匕之剂,释病起疢,使闻所未闻,不胜厚幸。如尚隐秘天机,迁延岁月,某恐今日之逝,来日复不止,匆匆百年后,委身墟墓荆棘莽然,狐兔穴其中,樵人牧竖指而笑之曰:公等以仙人自居,如何至此乎!将必为师门羞。