jìn yáng dōng nán èr shí lǐ, yǒu tái dài miào, zài fén shuǐ páng. yuán hé zhōng, wáng è zhèn hé dōng shí, yǒu lǐ mín dǎng guó qīng zhě, shàn jiàn wū. yī xī, mèng hēi yī rén zhì mén, wèi guó qīng yuē:" tái dài shén zhào rǔ." suí zhī ér qù, chū dōu mén, xíng èr shí lǐ, zhì tái dài shén miào. miào mén wài yǒu lì zú shù shí, bèi jiǎ zhí bīng, luó liè zuǒ yòu. guó qīng kǒng jì bù gǎn jìn, shǐ zhě yuē:" zi wú jù." yǐ ér rù yè, jiàn yǒu bīng shì bǎi yú rén, chuán dǎo shén yán. jì zài bài, tái dài shén zhào guó qīng shēng jiē yuē:" wú miào yǔ huī lòu, fēng rì piāo sǔn, měi tiān yù, jí wú zhī yī jū jǐ xí zhān shī, qiě ěr wèi wú sāi qí xià xì, wú shǐ yǒu fēng yǔ zhī kǔ." guó qīng yuē:" jǐn shòu mìng." yú shì bó tú dēng miào shě, jǐn bǔ qí lòu. jì bì, shén zhào hēi yī zhě, sòng guó qīng hái. chū miào mén, xī běi ér qù. wèi xíng shí lǐ, hū wén chuán hū zhī shēng, shǐ zhě yǔ guó qīng jù nì yú dào zuǒ. é jiàn bǎi yú qí, zì běi ér nán, zhí bīng shè pì zhě shù shí. yǒu yī rén jù guān miǎn, zǐ yī jīn pèi, yù bái mǎ, yí zhuàng kuí wěi, diàn hòu zhě zuì zhòng. shǐ zhě yuē:" mó jī shān shén yě. yǐ míng rì huì shí yú lǐ shì zhī mén, jīn xī gù xiān yè wú jūn yú miào ěr." guó qīng yǔ shǐ zhě jù rù chéng mén, hū jué mù zì wēi cǎn, yǐ shǒu sāo zhī, jì rán ér wù. míng rì, wǎng tái dài miào zhōng, jiàn jǐ shàng yǒu wū huài xiè yǔ zhī jī. shì qí wū, guǒ yǒu bǔ qì zhī chù. jí guī, xíng wèi liù qī lǐ, wén dào xī cūn bǎo zhōng yǒu xiāo gǔ shēng, yīn wǎng yè yān. jiàn shè yán, yǒu wū zhě hū wǔ, nǎi jiào shén yě. guó qīng xùn zhī, yuē:" cǐ lǐ shì zhī jū yě. lǐ cún gǔ cháng wèi yá jiāng, wǎng nián fàn sī tú zuì qí màn fǎ, yǐ yǒu jūn gōng, gù yòu qí sǐ, bìn yú yàn mén jùn. yàn mén yǒu mó jī shān shén, cún gǔ cháng dǎo qí miào, yuàn dé shēng huán. jìn zhě yǐ shè huò guī, cún gǔ wèi mó jī shān shén suǒ yòu, yú shì jiào zhī." guǒ yǔ guó qīng mèng tóng yě.
晋阳东南二十里,有台骀庙,在汾水旁。元和中,王锷镇河东时,有里民党国清者,善建屋。一夕,梦黑衣人至门,谓国清曰:“台骀神召汝。”随之而去,出都门,行二十里,至台骀神庙。庙门外有吏卒数十,被甲执兵,罗列左右。国清恐悸不敢进,使者曰:“子无惧。”已而入谒,见有兵士百余人,传导甚严。既再拜,台骀神召国清升阶曰:“吾庙宇隳漏,风日飘损,每天雨,即吾之衣裾几席沾湿,且尔为吾塞其罅隙,无使有风雨之苦。”国清曰:“谨受命。”于是搏涂登庙舍,尽补其漏。既毕,神召黑衣者,送国清还。出庙门,西北而去。未行十里,忽闻传呼之声,使者与国清俱匿于道左。俄见百余骑,自北而南,执兵设辟者数十。有一人具冠冕,紫衣金佩,御白马,仪状魁伟,殿后者最众。使者曰:“磨笄山神也。以明日会食于李氏之门,今夕故先谒吾君于庙耳。”国清与使者俱入城门,忽觉目眦微惨,以手搔之,悸然而寤。明日,往台骀庙中,见几上有屋坏泄雨之迹。视其屋,果有补葺之处。及归,行未六七里,闻道西村堡中有箫鼓声,因往谒焉。见设筵,有巫者呼舞,乃醮神也。国清讯之,曰:“此李氏之居也。李存古尝为衙将,往年范司徒罪其慢法,以有军功,故宥其死,摈于雁门郡。雁门有磨笄山神,存古常祷其庙,愿得生还。近者以赦获归,存古谓磨笄山神所祐,于是醮之。”果与国清梦同也。