strong shuō suān huà jiǔ bǎo yǎo wén jiǎng yū tán fǔ rú jué zì strong
說酸話酒保咬文 講迂談腐儒嚼字
huà shuō sān rén lái zhì guān qián, xǔ duō bīng yì shàng lái, wèn míng lái lì, gè gè shēn shàng sōu jiǎn yī biàn, cái fàng jìn qù, lín zhī yáng dào: guān shàng zhè xiē qiú tú jìng bǎ ǎn men dāng zuò zéi rén, xì xì pán chá. kě xī ǎn wèi de zháo niè kōng cǎo, ruò chī le niè kōng cǎo, ǎn jiù cuān jìn chéng qù, kàn tā zěn yàng! sān rén lái dào dà jiē, kàn nà guó rén dōu shì tóu dài rú jīn, shēn chuān qīng shān, yě yǒu chuān zhe lán shān de, nèi xiē zuò mǎi mài de, yě shì rú jiā dǎ bàn, sī sī wén wén, bìng wú shāng lǚ xí qì. suǒ mài zhī wù, chú jiā cháng rì yòng wài, dà yuē mài qīng méi jī cài de jū duō, qí yú bù guò zhǐ mò bǐ yàn, yǎn jìng yá zhàng, shū fāng jiǔ sì ér yǐ. táng áo dào: cǐ dì shù mín, wú lùn pín fù, dōu shì rú zhě dǎ bàn, què yě yì yàng. hǎo zài cǐ dì yǔ yán yì dǒng, wǒ men hé bù qù wèn wèn fēng sú? zǒu guò nào shì, zhǐ tīng nèi xiē jū mín rén jiā, jiē lián sān, mò bù shū shēng lǎng lǎng. mén shǒu dū shù zhe jīn zì biǎn é: yě yǒu xiě zhe xián liáng fāng zhèng de, yě yǒu xiě zhe xiào tì lì tián de, yě yǒu cōng míng zhèng zhí de, yě yǒu dé xíng qí rú de, yě yǒu tōng jīng xiào lián de, yě yǒu hǎo shàn bù juàn de qí yú liǎng zì biǎn é, rú xiū rén hǎo yì xún lǐ dǔ xìn zhī lèi, bù yī ér zú. shàng miàn dōu yǒu xìng míng nián yuè. zhǐ jiàn páng biān yī jiā mén shǒu tiē zhe yī zhāng hóng zhǐ, shàng xiě jīng shū wén guǎn sì zì. mén shàng yǒu fù duì lián, xiě de shì:
話說三人來至關前,許多兵役上來,問明來歷,個個身上搜檢一遍,才放進去,林之洋道:「關上這些囚徒竟把俺們當作賊人,細細盤查。可惜俺未得着躡空草,若吃了躡空草,俺就攛進城去,看他怎樣!」三人來到大街,看那國人都是頭戴儒巾,身穿青衫,也有穿著藍衫的,那些做買賣的,也是儒家打扮,斯斯文文,並無商旅習氣。所賣之物,除家常日用外,大約賣青梅、齏菜的居多,其餘不過紙墨筆硯,眼鏡牙杖,書坊酒肆而已。唐敖道:「此地庶民,無論貧富,都是儒者打扮,卻也異樣。好在此地語言易懂,我們何不去問問風俗?」走過鬧市,只聽那些居民人家,接連三,莫不書聲朗朗。門首都豎著金字匾額:也有寫著「賢良方正」的,也有寫著「孝悌力田」的,也有「聰明正直」的,也有「德行耆儒」的,也有「通經孝廉」的,也有「好善不倦」的;其餘兩字匾額,如「休仁」、「好義」、「循禮」、「篤信」之類,不一而足。上面都有姓名、年月。只見旁邊一家門首貼著一張紅紙,上寫「經書文館」四字。門上有副對聯,寫的是:
yōu yóu dào dé zhī chǎng, xiū xī piān zhāng zhī yòu.
優遊道德之場,休息篇章之囿。
zhèng miàn xuán zhe wǔ zhǎo pán lóng jīn zì biǎn é, shì jiào yù rén cái sì gè dà zì. lǐ miàn shū shēng zhèn ěr.
正面懸著五爪盤龍金字匾額,是「教育人才」四個大字。裡面書聲震耳。
lín zhī yáng zhǐ zhe bāo fú dào: ǎn yào jìn qù fā gè lì shì, èr wèi kě kěn yī tóng zǒu zǒu? táng áo dào: jiù xiōng ráo le wǒ bà! wǒ hái liú zhe jǐ gè wǎn shēng màn màn yòng lī! qián zài bái mín guó jiàn mài jǐ gè, zhì jīn hái jué wěi qū. jīn dào cǐ dì, kàn zhè guāng jǐng, gù fēi jiàn mài, dàn fēi qí rén, yě jué wěi qū. lín zhī yáng dào: dāng rì mèi fū rú zài hóng hóng tíng tíng gēn qián chēng le wǎn shēng, xīn zhōng kě wěi qū? táng áo dào: xiǎo dì ruò zài liǎng wèi cái nǚ gēn qián chēng le wǎn shēng, bù dàn háo bù wěi qū, bìng qiě xīn yuè chéng fú. sú yǔ shuō de: xué wèn wú dà xiǎo, néng zhě wèi zūn. tā de xué wèn jì gāo, yī qiè shàng yāo qiú jiào, rú hé bú shì wǎn shēng? qǐ zài nián jì? ruò lǎo dà wú zhī, rú bái mín zhī lèi, tā zài wǒ yǎn qián chēng wǎn shēng, wǒ hái bú yào lī, èr wèi cái nǚ rú cǐ tōng pǐn, jiù xiōng què zhí chēng qí míng, wèi miǎn táng tū. lín zhī yáng dào: dāng rì nǐ men shòu le hēi nǚ xǔ duō chǐ xiào, hái yǒu wèn dào yú máng de huà, bǐ shí tā men suī xì xiū rǔ jiǔ gōng, yǔ mèi fū wú shè, dàn bù bǎ nǐ fàng zài yǎn lǐ, suí zuǐ luàn shuō, yě shén kuáng wàng jīn rì tí qǐ, nǐ bù hèn tā yě bà le, wèi shén fǎn yào jìng tā? táng áo dào: fán shì wú lùn dà xiǎo, rú néng chù chù xū xīn, bù lùn zǒu dào hé chù, duàn wú shòu rǔ zhī yú. wǒ men qián zài hēi chǐ, ruò yī qiè qiān xùn, tā yòu cóng hé chǐ xiào?
林之洋指著包袱道:「俺要進去發個利市,二位可肯一同走走?」唐敖道:「舅兄饒了我罷!我還留著幾個『晚生』慢慢用哩!前在白民國賤賣幾個,至今還覺委屈。今到此地,看這光景,固非賤賣,但非其人,也覺委屈。」林之洋道:「當日妹夫如在紅紅、亭亭跟前稱了晚生,心中可委屈?」唐敖道:「小弟若在兩位才女跟前稱了晚生,不但毫不委屈,並且心悅誠服。俗語說的:『學問無大小,能者為尊。』他的學問既高,一切尚要求教,如何不是晚生?豈在年紀?若老大無知,如白民之類,他在我眼前稱晚生,我還不要哩,二位才女如此通品,舅兄卻直稱其名,未免唐突。」林之洋道:「當日你們受了黑女許多恥笑,還有『問道於盲』的話,彼時他們雖系羞辱九公,與妹夫無涉,但不把你放在眼裡,隨嘴亂說,也甚狂妄;今日提起,你不恨他也罷了,為甚反要敬他?」唐敖道:「凡事無論大小,如能處處虛心,不論走到何處,斷無受辱之虞。我們前在黑齒,若一切謙遜,他又從何恥笑?
jīn bù zì jǐ zhuī huǐ, ruò zài yuàn rén, nà gèng bú shì le. duō jiǔ gōng dào: nà jǐ rì lǎo fū fèng péi táng xiōng yóu wán, měi měi yóu dào shān shuǐ qīng xiù huò yōu pì chù, táng xiōng jiù yǒu qì jué fán chén yào qù qiú xiān zhī yì. cǐ suī yī shí yǒu gǎn ér fā, ruò jù gāng cái zhè fān yán tán, mò zuò xiān xián zhōng shù zhī dào, tǎng zhū shì rú cǐ, jiù shì chéng fó zuò zǔ de gēn jī. táng xiōng xué wèn dù liàng, lǎo fū wàn wàn bù jí, jiāng lái zhū shì jìng yào tāo jiào le. lín zhī yáng dào: liǎng gè hēi nǚ cái xué gāo, mèi fū kěn chēng wǎn shēng, nà jūn zǐ guó wú jiā dì xiōng gēn qián, mèi fū yě kěn chēng wǎn shēng me? táng áo dào: nà wú shì dì xiōng xué wèn suī bù shēn zhì, jù tā suǒ yán, mò bù jǐn qíng jǐn lǐ, chún shì shèng xián rén yì zhī dào. cǐ děng rén mò jiǎng wǎn shēng, jiù shì zài tā gēn qián fù jí dān náng bài tā wèi shī, yě zhǎng xǔ duō jiàn shí.
今不自己追悔,若再怨人,那更不是了。」多九公道:「那幾日老夫奉陪唐兄遊玩,每每游到山水清秀或幽僻處,唐兄就有棄絕凡塵要去求仙之意。此雖一時有感而發,若據剛才這番言談,莫作先賢忠恕之道,倘諸事如此,就是成佛作祖的根基。唐兄學問度量,老夫萬萬不及,將來諸事竟要叨教了。」林之洋道:「兩個黑女才學高,妹夫肯稱晚生,那君子國吳家弟兄跟前,妹夫也肯稱晚生麼?」唐敖道:「那吳氏弟兄學問雖不深知,據他所言,莫不盡情盡理,純是聖賢仁義之道。此等人莫講晚生,就是在他跟前負笈擔囊拜他為師,也長許多見識。」
lín zhī yáng dào: ǎn men zhǐ gù luàn jiǎng, mò bèi zhè xiē zǒu lù rén tīng jiàn. nǐ men jiù zài zuǒ jìn zǒu zǒu, ǎn qù qù jiù lái.
林之洋道:「俺們只顧亂講,莫被這些走路人聽見。你們就在左近走走,俺去去就來。
shuō bà, xiàng xué guǎn qù le. èr rén réng jiù xián bù, zhǐ jiàn yǒu liǎng jiā mén shǒu shù zhe liǎng kuài hēi biǎn é, yī xiě gǎi guò zì xīn, yī xiě tóng xīn xiàng shàn, shàng miàn yě yǒu xìng míng nián yuè. táng áo dào: jiǔ gōng: nǐ dào cǐ biǎn hé rú? duō jiǔ gōng dào: jù zhè zì miàn, cǐ rén bì shì zuò shén bù fǎ zhī shì, suǒ yǐ tì tā shù zhè zhāo pái. zǐ xì kàn lái, jīn zì biǎn é bù jì qí shù, zhì yú chǒu biǎn què zhī cǐ liǎng kuài. kě jiàn cǐ dì xiàng shàn de duō, wéi fǎ de shǎo. yě bù kuì shū shì èr zì.
」說罷,向學館去了。二人仍舊閒步,只見有兩家門首豎著兩塊黑匾額,一寫「改過自新」,一寫「同心向善」,上面也有姓名、年月。唐敖道:「九公:你道此匾何如?」多九公道:「據這字面,此人必是做甚不法之事,所以替他豎這招牌。仔細看來,金字匾額不計其數,至於丑匾卻只此兩塊。可見此地向善的多,違法的少。也不愧』淑士『二字。」
èr rén xìn bù yòu dào nào shì, guān wán xǔ jiǔ. zhǐ jiàn lín zhī yáng tí zhe kōng bāo fú, xiào xī xī gǎn lái. táng áo dào: yuán lái jiù xiōng bǎ huò wù dōu mài le. lín zhī yáng dào: ǎn suī mài le, jiù zhǐ péi le xǔ duō běn qián. duō jiǔ gōng dào: zhè què wèi hé? lín zhī yáng dào: ǎn jìn le shū guǎn, lǐ miàn shì xiē shēng yì, kàn le huò wù, dōu yào zhēng mǎi. shuí zhī zhè xiē qióng suān, yī qián rú mìng, zǒng yào tān tú pián yí, bù kěn shí fèn chū jià. jí zhì ǎn bù mài yào zǒu, tā yòu liàn liàn bù shě, bù fàng ǎn chū lái. bān tán duō shí, xǔ duō huò wù gòng zǒng còu qǐ lái, bù guò zēng jià yī wén. ǎn yīn nèi xiē qióng suān yòu bù tiān jià, yòu bù fàng zǒu, tā nà liàn liàn bù shě shén qíng, lìng rén kàn zhe kě lián ǎn běn xīn cí miàn ruǎn, yòu xiǎng qǐ jūn zǐ guó jiāo yì guāng jǐng, ǎn yào xué tā yàng zi, zhǐ hǎo chī xiē kuī mài le. duō jiǔ gōng dào: lín xiōng mài huò jì bù dé lì, wèi hé mǎn miàn xiào róng? zhè xiào bì dìng yǒu yīn. lín zhī yáng dào: ǎn shēng píng cóng bù tán wén, jīn rì cái tán yī jù, jiù bèi zhòng rén chēng zàn, yí lù xiǎng lái, zhe shí kuài huó, bù jué hǎo xiào.
二人信步又到鬧市,觀玩許久。只見林之洋提著空包袱,笑嘻嘻趕來。唐敖道:「原來舅兄把貨物都賣了。」林之洋道:「俺雖賣了,就只賠了許多本錢。」多九公道:「這卻為何?」林之洋道:「俺進了書館,裡面是些生意,看了貨物,都要爭買。誰知這些窮酸,一錢如命,總要貪圖便宜,不肯十分出價。及至俺不賣要走,他又戀戀不捨,不放俺出來。扳談多時,許多貨物共總湊起來,不過增價一文。俺因那些窮酸又不添價,又不放走,他那戀戀不捨神情,令人看着可憐;俺本心慈面軟,又想起君子國交易光景,俺要學他樣子,只好吃些虧賣了。」多九公道:「林兄賣貨既不得利,為何滿面笑容?這笑必定有因。」林之洋道:「俺生平從不談文,今日才談一句,就被眾人稱讚,一路想來,著實快活,不覺好笑。
gāng cái nèi xiē shēng tóng tóng ǎn jiǎng jià, yīn ǎn bù dài rú jīn, wèn ǎn xiàng lái kě céng dú shū, ǎn xiǎng mèi fū cháng shuō, fán shì zǒng yào qiān gōng, dàn ǎn fù zhōng běn wú yī wù, ruò zài qiān gōng, tā men gèng kàn bù qǐ le. yīn cǐ ǎn jiù shuō dào: ǎn shì tiān cháo rén, yòu nián shí jié, jīng shǐ zǐ jí, zhū zi bǎi jiā, nà yàng bù céng dú guò! jiù shì ǎn men běn cháo táng shī, yě bù zhī dú guò duō shǎo! ǎn zhǐ gù shuō dà huà, tā men yīn ǎn dú guò shī, jiù yào jiào ǎn zuò shī, kǎo ǎn de xué wèn. ǎn tīng zhè huó, dào xià yī shēn lěng hàn. ǎn xiǎng ǎn lín zhī yáng yòu bú shì xiù cái, shēng píng yòu wèi zuò shén dǎi shì, wèi shén yào shòu kǎo de mó nán? jiù shì zuò shén dǎi shì, yě zuì bù zhì cǐ.
剛才那些生童同俺講價,因俺不戴儒巾,問俺向來可曾讀書,俺想妹夫常說,凡事總要謙恭,但俺腹中本無一物,若再謙恭,他們更看不起了。因此俺就說道:『俺是天朝人,幼年時節,經史子集,諸子百家,那樣不曾讀過!就是俺們本朝唐詩,也不知讀過多少!』俺只顧說大話,他們因俺讀過詩,就要教俺做詩,考俺的學問。俺聽這活,倒嚇一身冷汗。俺想俺林之洋又不是秀才,生平又未做甚歹事,為甚要受考的魔難?就是做甚歹事,也罪不至此。
ǎn sī cǔn duō shí, zhǐ de tuī cí ǎn yào zǎn lù, bù néng dān gē, zài sān zhī wú. piān piān zhè xiē kè bù guǐ zhí yì bù kěn, wù yào tīng tīng kǒu qì, cái kěn fàng zǒu. ǎn bèi tā men bī lēi bù guò, hū rán xiǎng qǐ sù rì tīng dé rén shuō, sōu suǒ kū cháng, jiù kě zuò shī, ǎn yīn jí lì sōu suǒ. nài fù zhōng zhǐ yǒu shèng fàn de kū cháng, bìng wú shèng shī de kū cháng, suǒ yǐ sōu tā bù chū. hòu lái ǎn jiàn yǒu liǎng gè xiǎo xué shēng zài nà lǐ duì duì zi: xiān shēng chū de shì yún zhōng yàn, yī gè duì shuǐ shàng ōu, yī gè duì shuǐ dǐ yú. ǎn chèn shì shuō dào: jīn rì piān piān shī sī bù zài jiā, bù zhī shén shí cái lái hǎo zài shī sī suī bù zài jiā, duì sī què zài jiā. nǐ men yào tīng kǒu qì, ǎn duì zhè gè yún zhōng yàn bà. tā men dōu dào: rú cǐ shén hǎo. bù zhī duì gè shén me?
俺思忖多時,只得推辭俺要趲路,不能耽擱,再三支吾。偏偏這些刻簿鬼執意不肯,務要聽聽口氣,才肯放走。俺被他們逼勒不過,忽然想起素日聽得人說,搜索枯腸,就可做詩,俺因極力搜索。奈腹中只有盛飯的枯腸,並無盛詩的枯腸,所以搜他不出。後來俺見有兩個小學生在那裡對對子:先生出的是『雲中雁』,一個對『水上鷗』,一個對『水底魚』。俺趁勢說道:『今日偏偏「詩思」不在家,不知甚時才來;好在「詩思」雖不在家,「對思」卻在家。你們要聽口氣,俺對這個「雲中雁」罷。』他們都道:『如此甚好。不知對個甚麼?
ǎn dào: niǎo qiāng dǎ. tā men tīng le, dōu fā lèng bù dǒng, qiú ǎn xià gè zhù jiě. ǎn dào: nán wèi nǐ men hái shì shēng tóng, lián zhè yì sī yě bù dǒng? nǐ men zhǐ zhī yún zhōng yàn ná nà shuǐ shàng ōu shuǐ dǐ yú lái duì, qǐng jiào: zhè xiē zì miàn yǔ nà yún zhōng yàn yǒu shèn zhǎo gé? ǎn duì de zhè gè niǎo qiāng dǎ, què cóng yún zhōng yàn shēng chū de. tā men yòu wèn:
』俺道:『鳥槍打。』他們聽了,都發愣不懂,求俺下個註解。俺道:『難為你們還是生童,連這意思也不懂?你們只知「雲中雁」拿那「水上鷗」、「水底魚」來對,請教:這些字面與那「雲中雁」有甚爪葛?俺對的這個「鳥槍打」,卻從雲中雁生出的。』他們又問:
zhè sān zì wèi hé cóng yún zhōng yàn shēng fā de? dào yào qǐng jiào. ǎn dào: yī tái tóu kàn jiàn yún zhōng yàn, suí jí jiù yòng niǎo qiāng dǎ, rú hé bù cóng yún zhōng yàn shēng chū de? tā men tīng le, zhè cái míng bái, dōu dào: guǒ rán yòng yì shén qí, wú guài tā shuō zhū zi bǎi jiā dōu dú guò, jù zhè yì sī, zhǐ pà hái cóng zhuāng zi jiàn dàn ér qiú xiāo zhì tào chū lái de. ǎn tīng zhè huà, měng rán xiǎng qǐ jiǔ gōng cháng tóng mèi fū tán lùn zhuāng zi lǎo zi, yuē lüè bì shì yī bù dà shū, ǎn jiù shuō dào: bù xiǎng ǎn de yòng yì zài zhè shū shàng, jìng bèi nǐ men cāi chū. kě jiàn nǐ men xué wèn yě shì bù fán de, xìng kuī ǎn yòng zhuāng zi ruò yòng lǎo zi shǎo zǐ, zhǐ pà yě mán bù guò le. shuí zhī tā men tīng le, yòu dōu wèn dào: xiàng lái zhǐ yǒu lǎo zi, bìng wèi tīng jiàn yǒu shèn shǎo zǐ. bù zhī zhè bù shǎo zǐ hé shí chū de? nèi zhōng zài zhe shén me? ǎn bèi tā men zhè yàng yī wèn, dào wèn zhù le. ǎn zhǐ dāng jì yǒu lǎo zi, yí dìng gāi yǒu shǎo zǐ píng shí yīn tīng nǐ men tán jiǎng qián hàn shū hòu hàn shū, yòu shì shèn me wén zi wǔ zi, suǒ yǐ ǎn tán lǎo zi suí kǒu dài chū yī bù shǎo zǐ, yǐ wèi duō shuō yī shū, gèng jué hǎo tīng nǎ zhī gāng bǎ duì zi fū yǎn jiāo juàn, què yòu nào chū chà tóu. hòu lái tā men zài sān zhuī wèn, dìng yào bǎ zhè shǎo zǐ shuō míng, cái kěn fàng zǒu. ǎn xiǎng lái yī xiǎng, dēng shí dé yī tuō shēn zhǔ yì, yīn xiàng tā men dào: zhè bù shǎo zǐ nǎi shèng cháo tài píng zhī shì chū de, shì ǎn tiān cháo dú shū rén zuò de, zhè rén jiù shì lǎo zi hòu yì. lǎo zi zuò de shì dào dé jīng, jiǎng de dōu shì yuán xū ào miào tā zhè shǎo zǐ suī yǐ yóu xì wèi shì, què àn yù quàn shàn zhī yì, bù wài fēng rén zhī zhǐ, shàng miàn zài zhe zhū zi bǎi jiā, rén wù huā niǎo, shū huà qín qí, yī bo xīng xiàng, yīn yùn suàn fǎ, wú yī bù bèi hái yǒu gè yàng dēng mí, zhū bān jiǔ lìng, yǐ jí shuāng lù mǎ diào shè hú cù qiú dòu cǎo tóu hú, gè zhǒng bǎi xì zhī lèi, jiàn jiàn dōu kě jiě dé shuì mó, yě kě lìng rén pēn fàn. zhè shū ǎn men dài zhe xǔ duō, rú bù xián wū mù, ǎn jiù huí qù qǔ lái. tā men tīng le, gè gè huān xǐ, dōu yào guān kàn, jiāng wù jià fù ǎn, cuī ǎn shàng chuán qǔ shū, ǎn cái táo le huí lái.
『這三字為何從「雲中雁」生發的?倒要請教。』俺道:『一抬頭看見雲中雁,隨即就用鳥槍打,如何不從雲中雁生出的?』他們聽了,這才明白,都道:『果然用意甚奇,無怪他說諸子百家都讀過,據這意思,只怕還從《莊子》「見彈而求鴞炙」套出來的。』俺聽這話,猛然想起九公常同妹夫談論『莊子、老子』,約略必是一部大書,俺就說道:『不想俺的用意在這書上,竟被你們猜出。可見你們學問也是不凡的,幸虧俺用「莊子」;若用「老子、少子」,只怕也瞞不過了。』誰知他們聽了,又都問道:『向來只有《老子》,並未聽見有甚「少子」。不知這部「少子」何時出的?內中載著甚麼?』俺被他們這樣一問,倒問住了。俺只當既有『老子』,一定該有『少子』;平時因聽你們談講『前漢書、後漢書,』又是甚麼『文子、武子』,所以俺談『老子』隨口帶出一部『少子』,以為多說一書,更覺好聽;那知剛把對子敷衍交卷,卻又鬧出岔頭。後來他們再三追問,定要把這『少子』說明,才肯放走。俺想來一想,登時得一脫身主意,因向他們道:『這部「少子」乃聖朝太平之世出的,是俺天朝讀書人做的,這人就是老子後裔。老子做的是《道德經》,講的都是元虛奧妙;他這「少子」雖以遊戲為事,卻暗寓勸善之意,不外「風人之旨」,上面載著諸子百家,人物花鳥,書畫琴棋,醫卜星相,音韻算法,無一不備;還有各樣燈謎,諸般酒令,以及雙陸、馬吊、射鵠、蹴球、鬥草、投壺,各種百戲之類,件件都可解得睡魔,也可令人噴飯。這書俺們帶著許多,如不嫌污目,俺就回去取來。』他們聽了,個個歡喜,都要觀看,將物價付俺,催俺上船取書,俺才逃了回來。」
táng áo xiào dào: jiù xiōng zhè gè niǎo qiāng dǎ xìng ér yù jiàn zhè xiē shēng tóng ruò jiào bié rén tīng jiàn, zhǐ pà zuǐ yào dǎ zhǒng lī! lín zhī yáng dào: ǎn zuǐ suī wèi zhǒng, tán le xǔ duō wén, zuǐ lǐ zhe shí fā kě. gāng cái ǎn tóng shēng tóng tǎo chá chī, tā men nà lǐ suī rán yǒu chá, bìng wú chá yè, nèi zhōng zhǐ yǒu shù yè liǎng piàn. dào le duō shí, zhǐ de qiǎn qiǎn bàn bēi, ǎn hē le yī kǒu, zhì jīn hái jué fā kě. zhè què zěn hǎo? duō jiǔ gōng dào: lǎo fū kǒu lǐ yě jué fā gān, qià xǐ miàn qián yǒu gè jiǔ lóu, wǒ men hé bù qián qù gū yǐn sān bēi, jiù biàn wèn wèn fēng sú? lín zhī yáng yī wén cǐ yán, kǒu zhōng bù jué chuí xián dào jiǔ gōng zhēn shì hǎo rén, shuō chū huà lái mò bù duì rén xīn lù!
唐敖笑道:「舅兄這個『鳥槍打』幸而遇見這些生童;若教別人聽見,只怕嘴要打腫哩!」林之洋道:「俺嘴雖未腫,談了許多文,嘴裡著實發渴。剛才俺同生童討茶吃,他們那裡雖然有茶,並無茶葉,內中只有樹葉兩片。倒了多時,只得淺淺半杯,俺喝了一口,至今還覺發渴。這卻怎好?」多九公道:「老夫口裡也覺發乾,恰喜面前有個酒樓,我們何不前去沽飲三杯,就便問問風俗?』林之洋一聞此言,口中不覺垂涎道「九公真是好人,說出話來莫不對人心路!」
sān rén jìn le jiǔ lóu, jiù zài lóu xià jiǎn gè zhuō ér zuò le. páng biān zǒu guò yī gè jiǔ bǎo, yě shì rú jīn sù fú, ér shàng dài zhe yǎn jìng, shǒu zhōng ná zhe zhé shàn, sī sī wén wén, zǒu lái xiàng zhe sān rén dǎ gōng péi xiào dào: sān wèi xiān shēng guāng gù zhě, mò fēi yǐn jiǔ hū? yì yòng cài hū? gǎn qǐng míng yǐ jiào wǒ. lín zhī yáng dào: nǐ shì jiǔ bǎo, nǐ liǎn shàng dài zhe yǎn jìng, yǐ jué bù pèi nǐ hái mǎn zuǐ tōng wén, zhè shì shèn yì? gāng cái ǎn tóng nèi xiē shēng tóng jiǎng huà, dào bù jiàn tā yǒu shèn tōng wén, shuí zhī jiǔ bǎo dào tōng qǐ wén lái, zhēn shì zhěng píng bù yáo bàn píng yáo! nǐ kě xiǎo dé ǎn zuì hóu jí, nài bù guàn tóng nǐ tōng wén, yǒu jiǔ yǒu cài, zhǐ guǎn kuài kuài ná lái! jiǔ bǎo péi xiào dào: qǐng jiào xiān shēng:
三人進了酒樓,就在樓下檢個桌兒坐了。旁邊走過一個酒保,也是儒巾素服,而上戴著眼鏡,手中拿著摺扇,斯斯文文,走來向著三人打躬陪笑道:「三位先生光顧者,莫非飲酒乎?抑用菜乎?敢請明以教我。」林之洋道:「你是酒保,你臉上戴著眼鏡,已覺不配;你還滿嘴通文,這是甚意?剛才俺同那些生童講話,倒不見他有甚通文,誰知酒保倒通起文來,真是『整瓶不搖半瓶搖』!你可曉得俺最喉急,耐不慣同你通文,有酒有菜,只管快快拿來!」酒保陪笑道:「請教先生:
jiǔ yào yī hú hū, liǎng hú hū? cài yào yī dié hū, liǎng dié hū? lín zhī yáng bǎ shǒu cháo zhuō shàng yī pāi dào: shén me hū bù hū de! nǐ zhǐ guǎn qǔ lái jiù shì le! nǐ zài zhī hū zhě yě de, ǎn xiān gěi nǐ yī quán! xià de jiǔ bǎo lián máng shuō dào: xiǎo zi bù gǎn! xiǎo zi gǎi guò! suí jí zǒu qù qǔ le yī hú jiǔ, liǎng dié xià jiǔ zhī wù, yī dié qīng méi, yī dié jī cài, sān gè jiǔ bēi, měi rén miàn qián gōng gōng jìng jìng zhēn le yī bēi, tuì le xià qù.
酒要一壺乎,兩壺乎?菜要一碟乎,兩碟乎?」林之洋把手朝桌上一拍道:「甚麼『乎』不『乎』的!你只管取來就是了!你再『之乎者也』的,俺先給你一拳!」嚇的酒保連忙說道:「小子不敢!小子改過!」隨即走去取了一壺酒,兩碟下酒之物,一碟青梅,一碟齏菜,三個酒杯,每人面前恭恭敬敬斟了一杯,退了下去。
lín zhī yáng sù rì yǐ jiǔ wèi mìng, jiàn le jiǔ, xīn huā dū kāi, wàng zhe èr rén shuō shēng: qǐng le! jǔ qǐ bēi lái, yī yǐn ér jǐn. nà jiǔ fāng cái xià yàn, bù jué jǐn zhòu shuāng méi, kǒu shuǐ zhí liú, pěng zhe xià bā hǎn dào: jiǔ bǎo, cuò le! bǎ cù ná lái le! zhǐ jiàn páng biān zuò ér yǒu gè tuó bèi lǎo zhě, shēn chuān rú fú, miàn dài yǎn jìng, shǒu zhōng ná zhe tī yá zhàng, zuò zài nà lǐ, sī sī wén wén, zì zhēn zì yǐn. yī miàn yáo zhe shēn zi, yī miàn kǒu zhōng yín é, suǒ yín wú fēi zhī hū zhě yě zhī lèi. zhèng yín de gāo xìng, hū suǒ lín zhī yáng shuō jiǔ bǎo cuò ná cù lái, huāng máng zhù le yín é, lián lián yáo shǒu dào: wú xiōng jì yǐ yǐn yǐ, qǐ kě yán hū, nǐ ruò yán zhě, lěi jí wǒ yě. wǒ shén pà zāi, gù ěr kěn yān. xiōng yé, xiōng yé! qiè mò yǔ zhī! táng duō èr rén tīng jiàn zhè jǐ gè xū zì, bù jué hún shēn fā má, àn àn xiào gè bù liǎo. lín zhī yáng dào: yòu shì yī gè tōng wén de! ǎn mán yuàn jiǔ bǎo ná cù suàn jiǔ, yǔ nǐ hé gān? wèi shén lèi nǐ? dào yào qǐng jiào. lǎo zhě tīng bà, suí jiāng yòu shǒu shí zhǐ zhōng zhǐ, fàng zài bí kǒng shàng cā le liǎng cā, dào: xiān shēng tīng zhě: jīn yǐ jiǔ cù lùn zhī, jiǔ jià jiàn zhī, cù jià guì zhī. yīn hé jiàn zhī? wèi shén guì zhī?
林之洋素日以酒為命,見了酒,心花都開,望著二人說聲:「請了!」舉起杯來,一飲而盡。那酒方才下咽,不覺緊皺雙眉,口水直流,捧著下巴喊道:「酒保,錯了!把醋拿來了!」只見旁邊座兒有個駝背老者,身穿儒服,面戴眼鏡,手中拿著剔牙杖,坐在那裡,斯斯文文,自斟自飲。一面搖著身子,一面口中吟哦,所吟無非『之乎者也』之類。正吟的高興,忽所林之洋說酒保錯拿醋來,慌忙住了吟哦,連連搖手道:「吾兄既已飲矣,豈可言乎,你若言者,累及我也。我甚怕哉,故爾懇焉。兄耶,兄耶!切莫語之!」唐、多二人聽見這幾個虛字,不覺渾身發麻,暗暗笑個不了。林之洋道:「又是一個通文的!俺埋怨酒保拿醋算酒,與你何干?為甚累你?倒要請教。」老者聽罷,隨將右手食指、中指,放在鼻孔上擦了兩擦,道:「先生聽者:今以酒醋論之,酒價賤之,醋價貴之。因何賤之?為甚貴之?
zhēn suǒ fēn zhī, zài qí wèi zhī. jiǔ mèi dàn zhī, gù ér jiàn zhī cù wèi hòu zhī, suǒ yǐ guì zhī. rén jiē mǎi zhī, shuí bù zhī zhī.
真所分之,在其味之。酒昧淡之,故而賤之;醋味厚之,所以貴之。人皆買之,誰不知之。
tā jīn cuò zhī, bì wú xīn zhī. xiān shēng de zhī, lè hé rú zhī! dì jì yǐn zhī, bù gāi yán zhī. bù dú yán zhī, ér wèi wù zhī.
他今錯之,必無心之。先生得之,樂何如之!第既飲之,不該言之。不獨言之,而謂誤之。
tā ruò wén zhī, qǐ wú yǔ zhī? gǒu rú yǔ zhī, jià bì zēng zhī. xiān shēng zēng zhī, nǎi zì tǎo zhī nǐ zì zēng zhī, shuí lái guǎn zhī.
他若聞之,豈無語之?苟如語之,價必增之。先生增之,乃自討之;你自增之,誰來管之。
dàn nǐ yǐn zhī, jí wǒ yǐn zhī yǐn jì lèi zhī, zēng yīng tóng zhī. xiàng nǐ tǎo zhī, bì wǒ tǎo zhī nǐ jì zēng zhī, wǒ ān miǎn zhī?
但你飲之,即我飲之;飲既類之,增應同之。向你討之,必我討之;你既增之,我安免之?
gǒu yì zēng zhī, qǐ fēi lèi zhī? jì yào lèi zhī, nǐ tì yǔ zhī. nǐ bù yǔ zhī, tā ān kěn zhī? jì bù kěn zhī, bì xún wǒ zhī.
苟亦增之,豈非累之?既要累之,你替與之。你不與之,他安肯之?既不肯之,必尋我之。
wǒ zòng biàn zhī, tā qǐ tīng zhī? tā bù tīng zhī, shì bì nào zhī. tǎng nào jí zhī, wǒ wéi pǎo zhī pǎo zhī, pǎo zhī, kàn nǐ zěn me le zhī! táng duō èr rén tīng le, wéi yǒu fā xiào. lín zhī yáng dào: nǐ zhè jǐ gè zhī zì, jǐn shì yī pài suān wén, jù jù fàn ǎn míng zì, bǎ ǎn míng zì yě nòng suān le. suí nǐ jiǎng qù, ǎn yě bù dǒng. dàn ǎn kǒu zhōng wèi gǔ suān qì. rú hé shì hǎo!
我縱辨之,他豈聽之?他不聽之,勢必鬧之。倘鬧急之,我惟跑之;跑之,跑之,看你怎麼了之!」唐、多二人聽了,惟有發笑。林之洋道:「你這幾個『之』字,儘是一派酸文,句句犯俺名字,把俺名字也弄酸了。隨你講去,俺也不懂。但俺口中位股酸氣。如何是好!」
zhuō shàng wàng le yī wàng, zhǐ yǒu liǎng dié qīng méi jī cài. kàn bà, kǒu nèi gèng jué fā suān. yīn dà shēng jiào dào: jiǔ bǎo! kuài bǎ xià jiǔ duō ná liǎng yàng lái! jiǔ bǎo dá yīng, yòu qǔ sì gè dié zǐ fàng zài zhuō shàng: yī dié yán dòu, yī dié qīng dòu, yī dié dòu yá, yī dié dòu bàn. lín zhī yáng dào: zhè jǐ yàng ǎn chī bù guàn, zài tiān jǐ yàng lái. jiǔ bǎo dá yīng, yòu tiān sì yàng: yī dié dòu fǔ gān, yī dié dòu fǔ pí, yī dié jiàng dòu fǔ. yī dié zāo dòu fǔ. lín zhī yáng dào: ǎn men bìng bù chī sù, wèi shén zhǐ guǎn ná zhè sù cài? hái yǒu shèn me, kuài qù qǔ lái! jiǔ bǎo péi xiào dào: cǐ shù yáo yě, yǐ xiān shēng shì zhī, gù bù kān rù mù yǐ, rán yǐ bì dì lùn zhī, suī wáng gōng zhī zūn, qí suǒ xiǎng zhě yì bù guò rú sī shù yàng ěr. xiān shēng bǐ zhī, wú nǎi guò hū? zhǐ cǐ ér yǐ, qǐ yǒu tā zāi! duō jiǔ gōng dào: xià jiǔ cài yè yǐ gòu le, kě yǒu shèn me hǎo jiǔ? jiǔ bǎo dào: shì jiǔ yě, fēi yī lèi yě, ér yǒu sān děng zhī fēn yān: shàng děng zhě, qí wèi nóng cì děng zhě, qí wèi dàn xià děng zhě, yòu qí dàn yě. xiān shēng wèn zhī, dé wú xǐ qí dàn zhě hū? táng áo dào: wǒ men liàng zhǎi, chī bù guàn nóng de, nǐ bǎ dàn de huàn yī hú lái. jiǔ bǎo dēng shí bǎ jiǔ huàn le. sān rén cháng le yī cháng, suī jué wēi suān, hái kě chī dé. lín zhī yáng dào: guài bù dé yǒu rén píng lùn jiǔ wèi, dōu shuō suān wèi shàng, kǔ cì zhī. yuán lái zhè huà chū zài shū shì guó de. zhǐ jiàn wài miàn zǒu jìn yī gè lǎo zhě, rú jīn dàn fú, jǔ zhǐ dà yá, yě zài lóu xià jiǎn gè zuò ér zuò le.
桌上望了一望,只有兩碟青梅、齏菜。看罷,口內更覺發酸。因大聲叫道:「酒保!快把下酒多拿兩樣來!」酒保答應,又取四個碟子放在桌上:一碟鹽豆,一碟青豆,一碟豆芽,一碟豆瓣。林之洋道:「這幾樣俺吃不慣,再添幾樣來。」酒保答應,又添四樣:一碟豆腐乾,一碟豆腐皮,一碟醬豆腐。一碟糟豆腐。林之洋道:「俺們並不吃素,為甚只管拿這素菜?還有甚麼,快去取來!」酒保陪笑道:「此數餚也,以先生視之,固不堪入目矣,然以敝地論之,雖王公之尊,其所享者亦不過如斯數樣耳。先生鄙之,無乃過乎?止此而已,豈有他哉!」多九公道:「下酒菜業已夠了,可有甚麼好酒?」酒保道:「是酒也,非一類也,而有三等之分焉:上等者,其味噥;次等者,其味淡;下等者,又其淡也。先生問之,得無喜其淡者乎?」唐敖道:「我們量窄,吃不慣噥的,你把淡的換一壺來。」酒保登時把酒換了。三人嘗了一嘗,雖覺微酸,還可吃得。林之洋道:「怪不得有人評論酒味,都說酸為上,苦次之。原來這話出在淑士國的。」只見外面走進一個老者,儒巾淡服,舉止大雅,也在樓下檢個座兒坐了。
wèi zhī rú hé, xià huí fēn jiě.
未知如何,下回分解。