tōng shū qiān piān yǐ shàng, wàn juǎn yǐ xià, hóng chàng yǎ xián, shěn dìng wén dú, ér yǐ jiào shòu wèi rén shī zhě, tōng rén yě. zhù qí yì zhǐ, sǔn yì qí wén jù, ér yǐ shàng shū zòu jì, huò xìng lùn lì shuō jié lián piān zhāng zhě, wén rén hóng rú yě. hǎo xué qín lì, bó wén qiáng shí, shì jiān duō yǒu zhe shū biǎo wén, lùn shuō gǔ jīn, wàn bù nài yī. rán zé zhe shū biǎo wén, bó tōng suǒ néng yòng zhī zhě yě. rù shān jiàn mù, zhǎng duǎn wú suǒ bù zhī rù yě jiàn cǎo, dà xiǎo wú suǒ bù shí. rán ér bù néng fá mù yǐ zuò shì wū, cǎi cǎo yǐ hé fāng yào, cǐ zhī cǎo mù suǒ bù néng yòng yě. fū tōng rén lǎn jiàn guǎng bó, bù néng duō yǐ lùn shuō, cǐ wèi nì shēng shū zhǔ rén, kǒng zǐ suǒ wèi sòng shī sān bǎi, shòu zhī yǐ zhèng bù dá zhě yě, yǔ bǐ cǎo mù bù néng fá cǎi, yī shí yě. kǒng zǐ dé shǐ jì yǐ zuò chūn qiū, jí qí lì yì chuàng yì, bāo biǎn shǎng zhū, bù fù yīn shǐ jì zhě, miǎo sī zì chū yú xiōng zhōng yě. fán guì tōng zhě, guì qí néng yòng zhī yě, jí tú sòng dú, dú shī fěng shù suī qiān piān yǐ shàng, yīng wǔ néng yán zhī lèi yě. yǎn chuán shū zhī yì, chū gāo yú zhī cí, fēi chù tǎng zhī cái, bù néng rèn yě. fū tōng lǎn zhě, shì jiān bǐ yǒu zhe wén zhě, lì shì xī rán. jìn shì liú zi zhèng fù zǐ yáng zi yún huán jūn shān, qí yóu wén wǔ zhōu gōng bìng chū yī shí yě qí yú zhí yǒu, wǎng wǎng ér rán, pì zhū yù bù kě duō de, yǐ qí zhēn yě. gù fū néng shuō yī jīng zhě wèi rú shēng, bó lǎn gǔ jīn zhě wèi tōng rén, cǎi duō chuán shū yǐ shàng shū zòu jì zhě wèi wén rén, néng jīng sī zhe wén lián jié piān zhāng zhě wèi hóng rú. gù rú shēng guò sú rén, tōng rén shèng rú shēng, wén rén yú tōng rén, hóng rú chāo wén rén. gù fū hóng rú, suǒ wèi chāo ér yòu chāo zhě yě. yǐ chāo zhī qí, tuì yǔ rú shēng xiàng liào, wén xuān zhī bǐ yú bì chē, jǐn xiù zhī fāng yú yūn páo yě, qí xiāng guò, yuǎn yǐ. rú yǔ sú rén xiāng liào, tài shān zhī diān zhì, zhǎng dí zhī xiàng zhí, bù zú yǐ yù. gù fū qiū shān yǐ tǔ shí wèi tǐ, qí yǒu tóng tiě, shān zhī qí yě. tóng tiě jì qí, huò chū jīn yù. rán hóng rú, shì zhī jīn yù yě, qí ér yòu qí yǐ. qí ér yòu qí, cái xiāng chāo chéng, jiē yǒu pǐn chà.
通書千篇以上,萬卷以下,弘暢雅閒,審定文讀,而以教授為人師者,通人也。杼其義旨,損益其文句,而以上書奏記,或興論立說、結連篇章者,文人鴻儒也。好學勤力,博聞強識,世間多有;著書表文,論說古今,萬不耐一。然則著書表文,博通所能用之者也。入山見木,長短無所不知;入野見草,大小無所不識。然而不能伐木以作室屋,采草以和方藥,此知草木所不能用也。夫通人覽見廣博,不能掇以論說,此為匿生書主人,孔子所謂「誦《詩》三百,授之以政不達」者也,與彼草木不能伐采,一實也。孔子得《史記》以作《春秋》,及其立義創意,褒貶賞誅,不復因《史記》者,眇思自出於胸中也。凡貴通者,貴其能用之也,即徒誦讀,讀詩諷術雖千篇以上,鸚鵡能言之類也。衍傳書之意,出膏腴之辭,非俶儻之才,不能任也。夫通覽者,世間比有;著文者,歷世希然。近世劉子政父子、揚子云、桓君山,其猶文、武、周公並出一時也;其餘直有,往往而然,譬珠玉不可多得,以其珍也。故夫能說一經者為儒生,博覽古今者為通人,采掇傳書以上書奏記者為文人,能精思著文連結篇章者為鴻儒。故儒生過俗人,通人勝儒生,文人逾通人,鴻儒超文人。故夫鴻儒,所謂超而又超者也。以超之奇,退與儒生相料,文軒之比於敝車,錦繡之方於縕袍也,其相過,遠矣。如與俗人相料,太山之巔墆,長狄之項跖,不足以喻。故夫丘山以土石為體,其有銅鐵,山之奇也。銅鐵既奇,或出金玉。然鴻儒,世之金玉也,奇而又奇矣。奇而又奇,才相超乘,皆有品差。
rú shēng shuō míng yú rú mén, guò sú rén yuǎn yě. huò bù néng shuō yī jīng, jiào huì hòu shēng. huò dài tú jù zhòng, shuō lùn dòng yì, chēng wèi jīng míng. huò bù néng chéng dú, zhì yī shuō. huò néng chén dé shī, zòu pián yí, yán yīng jīng chuán, wén rú xīng yuè. qí gāo dì ruò gǔ zi yún táng zǐ gāo zhě, shuō shū yú dú zòu zhī shàng, bù néng lián jié piān zhāng. huò chōu liè gǔ jīn, jì zhe xíng shì, ruò sī mǎ zi zhǎng liú zi zhèng zhī tú, lèi jī piān dì, wén yǐ wàn shù, qí guò zi yún zǐ gāo yuǎn yǐ. rán ér yīn chéng jì qián, wú xiōng zhōng zhī zào. ruò fú lù jiǎ dǒng zhòng shū, lùn shuō shì shì, yóu yì ér chū, bù jiǎ qǔ yú wài, rán ér qiǎn lù yì jiàn, guān dú zhī zhě, yóu yuē chuán jì. yáng chéng zi zhǎng zuò lè jīng, yáng zi yún zuò tài xuán jīng, zào yú miǎo sī, jí yǎo míng zhī shēn, fēi shù jǐ zhī cái, bù néng chéng yě. kǒng zǐ zuò chūn qiū, èr zi zuò liǎng jīng, suǒ wèi zhuō ěr dǎo kǒng zǐ zhī jī, hóng mào cān èr shèng zhī cái zhě yě. wáng gōng wèn yú huán jūn shān yǐ yáng zi yún. jūn shān duì yuē: hàn xìng yǐ lái, wèi yǒu cǐ rén. jūn shān chà cái, kě wèi dé gāo xià zhī shí yǐ. cǎi yù zhě xīn xiàn yú yù, zuān guī néng zhī shén yú guī. néng chà zhòng rú zhī cái, lèi qí gāo xià, xián yú suǒ lèi. yòu zuò xīn lùn, lùn shì jiān shì, biàn zhào rán fǒu, xū wàng zhī yán, wěi shì zhī cí, mò bù zhèng dìng. bǐ zi zhǎng zi yún lùn shuō zhī tú, jūn shān wèi jiǎ. zì jūn shān yǐ lái, jiē wèi hóng miǎo zhī cái, gù yǒu jiā lìng zhī wén. bǐ néng zhe wén, zé xīn néng móu lùn, wén yóu xiōng zhōng ér chū, xīn yǐ wén wèi biǎo. guān jiàn qí wén, qí wěi chù tǎng, kě wèi dé lùn yě. yóu cǐ yán zhī, fán wén zhī rén, rén zhī jié yě.
儒生說名於儒門,過俗人遠也。或不能說一經,教誨後生。或帶徒聚眾,說論洞溢,稱為經明。或不能成牘,治一說。或能陳得失,奏便宜,言應經傳,文如星月。其高第若穀子雲、唐子高者,說書於牘奏之上,不能連結篇章。或抽列古今,紀著行事,若司馬子長、劉子政之徒,累積篇第,文以萬數,其過子云、子高遠矣。然而因成紀前,無胸中之造。若夫陸賈、董仲舒,論說世事,由意而出,不假取於外,然而淺露易見,觀讀之者,猶曰傳記。陽成子長作《樂經》,揚子云作《太玄經》,造於〔眇〕思,極窅冥之深,非庶幾之才,不能成也。孔子作《春秋》,二子作兩經,所謂卓爾蹈孔子之跡,鴻茂參貳聖之才者也。王公問於桓君山以揚子云。君山對曰:「漢興以來,未有此人。」君山差才,可謂得高下之實矣。采玉者心羨於玉,鑽龜能知神於龜。能差眾儒之才,累其高下,賢於所累。又作《新論》,論世間事,辯照然否,虛妄之言,偽飾之辭,莫不證定。彼子長、子云論說之徒,君山為甲。自君山以來,皆為鴻眇之才,故有嘉令之文。筆能著文,則心能謀論,文由胸中而出,心以文為表。觀見其文,奇偉俶儻,可謂得論也。由此言之,繁文之人,人之傑也。
yǒu gēn zhū yú xià, yǒu róng yè yú shàng yǒu shí hé yú nèi, yǒu pí ké yú wài. wén mò cí shuō, shì zhī róng yè pí ké yě. shí chéng zài xiōng yì, wén mò zhe zhú bó, wài nèi biǎo lǐ, zì xiāng fù chēng. yì fèn ér bǐ zòng, gù wén jiàn ér shí lù yě. rén zhī yǒu wén yě, yóu qín zhī yǒu máo yě. máo yǒu wǔ sè, jiē shēng yú tǐ. gǒu yǒu wén wú shí, shì zé wǔ sè zhī qín, máo wàng shēng yě. xuǎn shì yǐ shè, xīn píng tǐ zhèng, zhí gōng shǐ shěn gù, rán hòu shè zhòng. lùn shuō zhī chū, yóu gōng shǐ zhī fā yě lùn zhī yīng lǐ, yóu shǐ zhī zhōng de. fū shè yǐ shǐ zhōng xiào qiǎo, lùn yǐ wén mò yàn qí. qí qiǎo jù fā yú xīn, qí shí yī yě. wén yǒu shēn zhǐ jù lüè, jūn chén zhì shù, shēn bù de xíng, kǒu bù néng xiè, biǎo zhe qíng xīn, yǐ míng jǐ zhī bì néng wèi zhī yě. kǒng zǐ zuò chūn qiū, yǐ shì wáng yì. rán zé kǒng zǐ zhī chūn qiū, sù wáng zhī yè yě zhū zi zhī chuán shū, sù xiāng zhī shì yě. guān chūn qiū yǐ jiàn wáng yì, dú zhū zi yǐ dǔ xiāng zhǐ. gù yuē: chén píng gē ròu, chéng xiàng zhī duān jiàn shū sūn áo jué qī sī, lìng yǐn zhī zhào zhe. guān dú chuán shū zhī wén, zhì dào zhèng wù, fēi tú gē ròu jué shuǐ zhī zhàn yě. zú bù qiáng zé jī bù yuǎn, fēng bù xiān, zé gē bù shēn. lián jié piān zhāng, bì dà cái zhì hóng yì zhī jùn yě.
有根株於下,有榮葉於上;有實核於內,有皮殼於外。文墨辭說,士之榮葉、皮殼也。實誠在胸臆,文墨著竹帛,外內表里,自相副稱。意奮而筆縱,故文見而實露也。人之有文也,猶禽之有毛也。毛有五色,皆生於體。苟有文無實,是則五色之禽,毛妄生也。選士以射,心平體正,執弓矢審固,然後射中。論說之出,猶弓矢之發也;論之應理,猶矢之中的。夫射以矢中效巧,論以文墨驗奇。奇巧俱發於心,其實一也。文有深指巨略,君臣治術,身不得行,口不能〔泄〕,表著情心,以明己之必能為之也。孔子作《春秋》,以示王意。然則孔子之《春秋》,素王之業也;諸子之傳書,素相之事也。觀《春秋》以見王意,讀諸子以睹相指。故曰:陳平割肉,丞相之端見;叔孫敖決期思,令〔尹〕之兆著。觀讀傳書之文,治道政務,非徒割肉決水之占也。足不強則跡不遠,鋒不銛,則割不深。連結篇章,必大才智鴻懿之俊也。
huò yuē: zhe shū zhī rén, bó lǎn duō wén, xué wèn xí shú, zé néng tuī lèi xìng wén. wén yóu wài ér xìng, wèi bì shí cái xué wén xiāng fù yě. qiě qiǎn yì yú huá yè zhī yán, wú gēn hé zhī shēn, bù jiàn dà dào tǐ yào, gù lì gōng zhě xī. ān wēi zhī jì, wén rén bù yǔ, wú néng jiàn gōng zhī yàn, tú néng bǐ shuō zhī xiào yě. yuē: cǐ bù rán. zhōu shì zhe shū zhī rén jiē quán móu zhī chén, hàn shì zhí yán zhī shì jiē tōng lǎn zhī lì, qǐ wèi wén fēi huá yè zhī shēng, gēn hé tuī zhī yě? xīn sī wèi móu, jí zhā wèi wén, qíng jiàn yú cí, yì yàn yú yán. shāng yāng xiāng qín, zhì gōng yú bà, zuò gēng zhàn zhī shū. yú qīng wèi zhào, jué jì dìng shuō, xíng tuì zuò chūn qiū zhī sī, qǐ chéng zhōng zhī yì. gēng zhàn zhī shū, qín táng shàng zhī jì yě. lù jiǎ xiāo lǚ shì zhī móu, yǔ xīn yǔ tóng yī yì. huán jūn shān yì cháo cuò zhī cè, yǔ xīn lùn gòng yī sī. guān gǔ yǒng zhī chén shuō, táng lín zhī yí yán, liú xiàng zhī qiè yì, yǐ zhī wèi běn, bǐ mò zhī wén, jiāng ér sòng zhī, qǐ tú diāo wén shì cí, gǒu wèi huá yè zhī yán zāi? jīng chéng yóu zhōng, gù qí wén yǔ gǎn dòng rén shēn. shì gù lǔ lián fēi shū, yàn jiāng zì shā zōu yáng shàng shū, liáng xiào kāi láo. shū shū wén yì, duó yú gān xīn, fēi tú bó lǎn zhě suǒ néng zào, xí shú zhě suǒ néng wèi yě. fū hóng rú xī yǒu, ér wén rén bǐ rán, jiāng xiāng zhǎng lì, ān kě bù guì? qǐ tú yòng qí cái lì, yóu wén yú dié dú zāi? zhōu jùn yǒu yōu, néng zhì zhāng shàng zòu, jiě lǐ jié fán, shǐ zhōu jùn lián shì, yǒu rú táng zǐ gāo gǔ zi yún zhī lì, chū shēn jǐn sī, jié bǐ dú zhī lì, fán yōu shì yǒu bù jiě zhě zāi?
或曰:著書之人,博覽多聞,學問習熟,則能推類興文。文由外而興,未必實才學文相副也。且淺意於華葉之言,無根核之深,不見大道體要,故立功者希。安危之際,文人不與,無能建功之驗,徒能筆說之效也。曰:此不然。周世著書之人皆權謀之臣,漢世直言之士皆通覽之吏,豈謂文非華葉之生,根核推之也?心思為謀,集扎為文,情見於辭,意驗於言。商鞅相秦,致功於霸,作《耕戰》之書。虞卿為趙,決計定說,行退作春秋之思,起城中之議。《耕戰》之書,秦堂上之計也。陸賈消呂氏之謀,與《新語》同一意。桓君山易晁錯之策,與《新論》共一思。觀谷永之陳說,唐林之宜言,劉向之切議,以知為本,筆墨之文,將而送之,豈徒雕文飾辭,苟為華葉之言哉?精誠由中,故其文語感動人深。是故魯連飛書,燕將自殺;鄒陽上疏,梁孝開牢。書疏文義,奪於肝心,非徒博覽者所能造,習熟者所能為也。夫鴻儒希有,而文人比然,將相長吏,安可不貴?豈徒用其才力,游文於牒牘哉?州郡有憂,能治章上奏,解理結煩,使州郡連事,有如唐子高、穀子雲之吏,出身盡思,竭筆牘之力,煩憂適有不解者哉?
gǔ xī zhī yuǎn, sì fāng pì nì, wén mò zhī shì, nán dé jì lù, qiě jìn zì yǐ huì jī yán zhī, zhōu zhǎng shēng zhě, wén shì zhī xióng yě, zài zhōu, wèi cì shǐ rèn ān jǔ zòu zài jùn, wèi tài shǒu mèng guān shàng shū, shì jiě yōu chú, zhōu jùn wú shì, èr jiāng yǐ quán. zhǎng shēng zhī shēn bù zūn xiǎn, fēi qí cái zhī shǎo gōng lì báo yě, èr jiāng huái sú rén zhī jié, bù néng guì yě. shǐ zāo qián shì yàn zhāo, zé zhǎng shēng yǐ méng zōu yǎn zhī chǒng yǐ. zhǎng shēng sǐ hòu, zhōu jùn zāo yōu, wú jǔ zòu zhī lì, yǐ gù shì jié bù jiě, zhēng yì xiāng shǔ, wén guǐ bù zūn, bǐ shū bù xù yě. qǐ wú yōu shàng zhī lì zāi? nǎi qí zhōng wén bǐ bù zú lèi yě. zhǎng shēng zhī cái, fēi tú ruì yú dié dú yě, zuò dòng lì shí piān, shàng zì huáng dì, xià zhì hàn cháo, fēng máng máo fà zhī shì, mò bù jì zài, yǔ tài lì gōng biǎo jì xiāng sì lèi yě. shàng tōng xià dá, gù yuē dòng lì. rán zé zhǎng shēng fēi tú wén rén, suǒ wèi hóng rú zhě yě. qián shì yǒu yán fū zǐ, hòu yǒu wú jūn gāo, mò yǒu zhōu zhǎng shēng. bái zhì gòng yú yuè, chàng cǎo xiàn yú wǎn, yōng zhōu chū yù, jīng yáng shēng jīn. zhēn wù chǎn yú sì yuǎn yōu liáo zhī dì, wèi kě yán wú qí rén yě. kǒng zǐ yuē: wén wáng jì méi, wén bù zài zī hū! wén wáng zhī wén zài kǒng zǐ, kǒng zǐ zhī wén zài zhòng shū. zhòng shū jì sǐ, qǐ zài zhǎng shēng zhī tú yǔ? hé yán zhī zhuō shū, wén zhī měi lì yě! táng lēi sòng yù, yì chǔ wén rén yě, zhú bó bù jì zhě, qū yuán zài qí shàng yě. huì jī wén cái, qǐ dú zhōu zhǎng shēng zāi? suǒ yǐ wèi lùn liè zhě, zhǎng shēng yóu yú chū yě. jiǔ zhōu duō shān, ér huá dài wèi yuè, sì fāng duō chuān, ér jiāng hé wèi dú zhě, huá dài gāo ér jiāng hé dà yě. zhǎng shēng, zhōu jùn gāo dà zhě yě. tóng xìng zhī bó xián, shě ér yù tā zú zhī mèng, wèi wèi de yě. zhǎng shēng shuō wén cí zhī bó, wén rén zhī suǒ gòng zōng, dú jì lù zhī, chūn qiū jì yuán yú lǔ zhī yì yě. sú hào gāo gǔ ér chēng suǒ wén, qián rén zhī yè, cài guǒ gān tián hòu rén xīn zào, mì lào xīn kǔ. zhǎng shēng jiā zài huì jī, shēng zài jīn shì, wén zhāng suī qí, lùn zhě yóu wèi zhì yú qián rén. tiān bǐng yuán qì, rén shòu yuán jīng, qǐ wèi gǔ jīn zhě chà shā zāi? yōu zhě wèi gāo, míng zhě wèi shàng, shí shì zhī rén, jiàn rán fǒu zhī fēn zhě, dǔ fēi què qián, tuì zhì yú hòu, jiàn shì, tuī jīn jìn zhì yú gǔ, xīn míng zhī zhāo, bù huò yú sú yě.
古昔之遠,四方辟匿,文墨之士,難得紀錄,且近自以會稽言之,周長生者,文士之雄也,在州,為刺史任安舉奏;在郡,為太守孟觀上書,事解憂除,州郡無事,二將以全。長生之身不尊顯,非其才知少、功力薄也,二將懷俗人之節,不能貴也。使遭前世燕昭,則長生已蒙鄒衍之寵矣。長生死後,州郡遭憂,無舉奏之吏,以故事結不解,征詣相屬,文軌不尊,筆疏不續也。豈無憂上之吏哉?乃其中文筆不足類也。長生之才,非徒銳於牒牘也,作《洞歷》十篇,上自黃帝,下至漢朝,鋒芒毛髮之事,莫不紀載,與太吏公《表》、《紀》相似類也。上通下達,故曰《洞歷》。然則長生非徒文人,所謂鴻儒者也。前世有嚴夫子,後有吳君〔高〕,末有周長生。白雉貢於越,暢草獻於宛,雍州出玉,荊、揚生金。珍物產於四遠幽遼之地,未可言無奇人也。孔子曰:「文王既沒,文不在茲乎!」 文王之文在孔子,孔子之文在仲舒。仲舒既死,豈在長生之徒與?何言之卓殊,文之美麗也!唐勒、宋玉,亦楚文人也,竹帛不紀者,屈原在其上也。會稽文才,豈獨周長生哉?所以未論列者,長生尤逾出也。九州多山,而華、岱為岳,四方多川,而江、河為瀆者,華、岱高而江、河大也。長生,州郡高大者也。同姓之伯賢,舍而譽他族之孟,未為得也。長生說文辭之伯,文人之所共宗,獨紀錄之,《春秋》記元於魯之義也。俗好高古而稱所聞,前人之業,菜果甘甜;後人新造,蜜酪辛苦。長生家在會稽,生在今世,文章雖奇,論者猶謂稚於前人。天稟元氣,人受元精,豈為古今者差殺哉?優者為高,明者為上,實事之人,見然否之分者,睹非卻前,退置於後,見是,推今進置於古,心明知昭,不惑於俗也。
bān shū pí xù tài shǐ gōng shū bǎi piān yǐ shàng, jì shì xiáng xī, yì qiǎn lǐ bèi. guān dú zhī zhě yǐ wèi jiǎ, ér tài shǐ gōng yǐ. zǐ nán mèng jiān wèi shàng shū láng, wén bǐ shū pí, fēi tú wǔ bǎi lǐ yě, nǎi fū zhōu zhào lǔ wèi zhī wèi yě. gǒu kě gāo gǔ, ér bān shì fù zǐ bù zú jì yě. zhōu yǒu yù yù zhī wén zhě, zài bǎi shì zhī mò yě. hàn zài bǎi shì zhī hòu, wén lùn cí shuō, ān dé bù mào? yù dà yǐ xiǎo, tuī mín jiā shì, yǐ dǔ wáng tíng zhī yì. lú zhái shǐ chéng, sāng má cái yǒu, jū zhī lì suì, zi sūn xiāng xù, táo lǐ méi xìng, yǎn qiū bì yě. gēn jīng zhòng duō, zé huá yè fán mào. hàn shì zhì dìng jiǔ yǐ, tǔ guǎng mín zhòng, yì xìng shì qǐ, huá yè zhī yán, ān dé bù fán? fū huá yǔ shí, jù chéng zhě yě, wú huá shēng shí, wù xī yǒu zhī. shān zhī tū yě, shú qí mào yě? dì zhī xiè yě, shú qí zī yě? wén zhāng zhī rén, zī mào hàn cháo zhě nǎi fū hàn jiā chì shèng zhī ruì yě. tiān yàn, liè sù huàn bǐng yīn yǔ, rì yuè bì nì. fāng jīn wén rén bìng chū jiàn zhě, nǎi fū hàn cháo míng míng zhī yàn yě. gāo zǔ dú lù jiǎ zhī shū, tàn chēng wàn suì xú lè zhǔ fù yǎn shàng shū, zhēng bài láng zhōng, fāng jīn wèi wén. shàn wú kǔ suān zhī yáo, kǒu suǒ bù gān wèi, shǒu bù jǔ yǐ dàn rén. zhào shū měi xià, wén yì jīng chuán sì kē, zhào shū fěi rán, yù yù hǎo wén zhī míng yàn yě. shàng shū bù shí hé, zhe shū wú yì zhǐ, wàn suì zhī shēng, zhēng bài zhī ēn, hé cóng fā zāi? shì miàn zhě jiē yù wèi hǎo, ér yùn mù zhě xī wén yīn zhě jiē yù wèi bēi, ér jīng ěr zhě guǎ. lù jiǎ zhī shū wèi zòu, xú lè zhǔ fù zhī cè wèi wén, qún zhū gǔ yán zhī tú, yán shì cū chǒu, wén bù měi rùn, bù zhǐ. suǒ wèi, wén cí yín huá, bù bèi tāo shā zhī zhé, xìng yǐ! yān méng zhēng bài wèi láng zhōng zhī chǒng hū?
班叔皮續《太史公書》百篇以上,記事詳悉,義淺理備。觀讀之者以為甲,而太史公乙。子男孟堅為尚書郎,文比叔皮,非徒五百里也,乃夫周、召、魯、衛之謂也。苟可高古,而班氏父子不足紀也。周有鬱郁之文者,在百世之末也。漢在百世之後,文論辭說,安得不茂?喻大以小,推民家事,以睹王廷之義。廬宅始成,桑麻才有,居之歷歲,子孫相續,桃李梅杏,〔奄〕丘蔽野。根莖眾多,則華葉繁茂。漢氏治定久矣,土廣民眾,義興事起,華葉之言,安得不繁?夫華與實,俱成者也,無華生實,物希有之。山之禿也,孰其茂也?地之瀉也,孰其滋也?文章之人,滋茂漢朝者乃夫漢家熾盛之瑞也。天晏,列宿煥炳;陰雨,日月蔽匿。方今文人並出見者,乃夫漢朝明明之驗也。高祖讀陸賈之書,嘆稱萬歲;徐樂、主父偃上疏,征拜郎中,方今未聞。膳無苦酸之餚,口所不甘味,手不舉以啖人。詔書每下,文義經傳四科,詔書斐然,鬱郁好文之明驗也。上書不實核,著書無義指,「萬歲」之聲,「征拜」之恩,何從發哉?飾面者皆欲為好,而運目者希;文音者皆欲為悲,而驚耳者寡。陸賈之書未奏,徐樂、主父之策未聞,群諸瞽言之徒,言事粗丑,文不美潤,不指。所謂,文辭淫滑,不被濤沙之謫,幸矣!焉蒙征拜為郎中之寵乎?