sòng zǐ xián hú sēng zǔ zhēn jiǎn yè dào shì hé nán yāo zhǔ liáng zhōu yāo zhǔ míng chóng yǎn liú jìng qī dǐng shī lǐ cí dé yè fǎ shàn luó gōng yuǎn běi shān dào zhě dōng míng guān dào shì dōng yán sì sēng jīng shù shì fàn sēng nán tuó tài bái lǎo sēng
宋子贤 胡僧 祖珍俭 叶道士 河南妖主 梁州妖主 明崇俨 刘靖妻 鼎师 李慈德 叶法善 罗公远 北山道者 东明观道士 东岩寺僧 荆术士 梵僧难陀 太白老僧
sòng zǐ xián
宋子贤
suí yáng dì dà yè jiǔ nián, táng xiàn rén sòng zǐ xián shàn wèi huàn shù. měi yè lóu shàng yǒu guāng míng, néng biàn zuò fú xíng, zì chēng mí lè fó chū shì. yòu xuán jìng yú táng zhōng, bì shàng jǐn wèi shòu xíng. yǒu rén lái lǐ yè zhě, zhuǎn qí jìng, qiǎn guān lái shēng xiàng, huò zuò shé shòu xíng. zi xián zhé gào zhī zuì yè. dāng gèng lǐ niàn, nǎi zhuǎn rén xíng shì zhī. yuǎn jìn huò xìn, jù shù qiān bǎi rén, suì qián zuò luàn. shì xiè. guān bǔ zhī. yè zhì, rào qí suǒ jū. dàn jiàn huǒ kēng, bīng bù gǎn jìn. qí jiāng yuē: cǐ dì sù wú kēng, zhǐ yāo wàng ěr. jí jìn, fù wú huǒ, suì qín zhǎn zhī. chū guǎng gǔ jīn wǔ xíng jì
隋炀帝大业九年,唐县人宋子贤善为幻术。每夜楼上有光明,能变作佛形,自称弥勒佛出世。又悬镜于堂中,壁上尽为兽形。有人来礼谒者,转其镜,遣观来生像,或作蛇兽形。子贤辄告之罪业。当更礼念,乃转人形示之。远近惑信,聚数千百人,遂潜作乱。事泄。官捕之。夜至,绕其所居。但见火坑,兵不敢进。其将曰:此地素无坑,止妖妄耳。及进,复无火,遂擒斩之。(出《广古今五行记》)
hú sēng
胡僧
táng zhēn guān zhōng, xī yù xiàn hú sēng. zhòu shù néng sǐ rén, néng shēng rén. tài zōng lìng yú fēi qí zhōng qǔ zhuàng yǒng zhě shì zhī. rú yán ér sǐ, rú yán ér shēng. dì yǐ gào tài cháng shǎo qīng fù yì. yì yuē: cǐ xié fǎ yě. chén wén xié bù fàn zhèng, ruò biàn zhòu chén, bì bù néng xíng. dì zhào sēng zhòu yì, yì duì zhī wú suǒ jué. xū yú, hú sēng hū rán zì dào, ruò wéi suǒ jī, biàn bù fù sū yǐ. chū guó cháo zá jì
唐贞观中,西域献胡僧。咒术能死人,能生人。太宗令于飞骑中取壮勇者试之。如言而死,如言而生。帝以告太常少卿傅奕。奕曰:此邪法也。臣闻邪不犯正,若便咒臣,必不能行。帝召僧咒奕,奕对之无所觉。须臾,胡僧忽然自倒,若为所击,便不复苏矣。(出《国朝杂记》)
zǔ zhēn jiǎn
祖珍俭
táng xián hēng zhōng, zhào zhōu zǔ zhēn jiǎn yǒu yāo shù. xuán shuǐ wèng yú liáng shàng, yǐ dāo kǎn zhī, shéng duàn ér wèng bù là. yòu yú kōng fáng nèi mì bì mén, zhì yī wèng shuǐ, héng dāo qí shàng. rén liáng jiǔ rù kàn, jiàn jiǎn zhī jiě wǔ duàn, shuǐ wèng jiē shì xuè. rén qù zhī hòu, píng fù rú chū. dōng yuè jí hán. shí jiù bīng dòng, zhòu zhī bá chū. mài bǔ yú xìn dū shì, rì qǔ bǎi qián, gài jūn píng zhī fǎ yě. hòu bèi rén jiū gào, yǐn xiàng shì zhǎn zhī, yán sè zì ruò, liǎo wú jù, mìng zhǐ bǐ zuò cí, jīng cǎi bù náo. chū cháo yě qiān zài
唐咸亨中,赵州祖珍俭有妖术。悬水瓮于梁上,以刀砍之,绳断而瓮不落。又于空房内密闭门,置一瓮水,横刀其上。人良久入看,见俭支解五段,水瓮皆是血。人去之后,平复如初。冬月极寒。石臼冰冻,咒之拔出。卖卜于信都市,日取百钱,盖君平之法也。后被人纠告,引向市斩之,颜色自若,了无惧,命纸笔作词,精彩不挠。(出《朝野佥载》)
yè dào shì
叶道士
táng líng kōng guān yè dào shì, zhòu dāo. jìn lì zhǎn bìng rén dù, héng táo liǔ yú fù shàng, táo liǔ duàn ér ròu bù shāng. hòu jiāng shuāng dāo kǎn yī nǚ zǐ, yìng shǒu liǎng duàn, xuè liú biàn dì. jiā rén dà kū. dào shì qǔ xù zhī, pēn shuǐ ér zhòu. xū yú, píng fù rú gù. chū cháo yě qiān zài
唐陵空观叶道士,咒刀。尽力斩病人肚,横桃柳于腹上,桃柳断而肉不伤。后将双刀砍一女子,应手两段,血流遍地。家人大哭。道士取续之,喷水而咒。须臾,平复如故。(出《朝野佥载》)
hé nán yāo zhǔ
河南妖主
táng hé nán fǔ lì dé fāng jí nán fāng xī fāng, jiē yǒu hú yāo shén miào. měi suì, shāng hú qí fú, pēng zhū shā yáng, pí pá gǔ miáo, hān gē zuì wǔ. chóu shén zhī hòu, mù yī hú wéi yāo zhǔ. kàn zhě shī qián bìng yǔ zhī. qí yāo zhǔ qǔ yī héng dāo, lì tóng shuāng xuě, chuī máo bù guò. yǐ dāo cì fù, rèn chū yú bèi, réng luàn rǎo cháng dù liú xiě. shí qǐng, pēn shuǐ zhòu zhī, píng fù rú gù. cǐ gài xī yù zhī huàn fǎ yě. chū cháo yě qiān zài
唐河南府立德坊及南方西坊,皆有胡妖神庙。每岁,商胡祈福,烹猪杀羊,琵琶鼓苗,酣歌醉舞。酬神之后,募一胡为妖主。看者施钱并与之。其妖主取一横刀,利同霜雪,吹毛不过。以刀刺腹,刃出于背,仍乱扰肠肚流血。食顷,喷水咒之,平复如故。此盖西域之幻法也。(出《朝野佥载》)
liáng zhōu yāo zhǔ
梁州妖主
táng liáng zhōu yāo shén cí. zhì qí dǎo rì, yāo zhǔ yǐ lì tiě, cóng é shàng dīng zhī, zhí dòng yè xià, jí chū mén. shēn qīng ruò fēi, xū yú shù bǎi lǐ. zhì xī yāo shén qián, wǔ yī qǔ, jí què zhì jiù yāo suǒ, nǎi bá dīng, yī wú suǒ sǔn. wò shí yú rì, píng fù rú chū. mò zhī qí suǒ yǐ rán yě. chū cháo yě qiān zài
唐梁州妖神祠。至祈祷日,妖主以利铁,从额上钉之,直洞腋下,即出门。身轻若飞,须臾数百里。至西妖神前,舞一曲,即却至旧妖所,乃拔钉,一无所损。卧十余日,平复如初。莫知其所以然也。(出《朝野佥载》)
míng chóng yǎn
明崇俨
táng míng chóng yǎn yǒu shù fǎ. dà dà yuán zuò wén. jù míng chāo běn gǎi. dì shì zhī, wèi dì jiào, qiǎn jì zòu yuè. yǐn yǎn zhì, wèi yuē: cǐ dì cháng wén xián guǎn, shì hé xiáng yě? qīng néng zhǐ zhī? yǎn yuē: nuò. suì shū èr táo fú, yú qí shàng dīng zhī, qí shēng jì rán. shàng xiào, huàn jì rén wèn, yún: jiàn èr lóng tóu, zhāng kǒu xiàng xià, xià yuán zuò shàng. jù míng chāo běn gǎi. suì bù jù bù gǎn zòu yuè yě. shàng dà yuè. chū cháo yě qiān zài
唐明崇俨有术法。大(大原作文。据明抄本改。)帝试之,为地窖,遣妓奏乐。引俨至,谓曰:此地常闻弦管,是何祥也?卿能止之?俨曰:诺。遂书二桃符,于其上钉之,其声寂然。上笑,唤妓人问,云:见二龙头,张口向下,(下原作上。据明抄本改。)遂怖俱不敢奏乐也。上大悦。(出《朝野佥载》)
liú jìng qī
刘靖妻
táng shǔ xiàn lìng liú jìng qī huàn. zhèng jiàn dài fū míng chóng yǎn zhěn zhī yuē: xū de shēng lóng gān, shí zhī bì yù. jìng yǐ wéi bù kě dé. yǎn nǎi shū fú, chéng fēng fàng zhī shàng tiān. xū yú yǒu lóng xià, rù wèng shuǐ zhōng, tī qǔ gān, shí zhī ér chà. dà dà yuán zuò wén. jù míng chāo běn gǎi. dì shèng xià xū xuě jí pí pá lóng yǎn zǐ. yǎn zuò qǐng jiān, wǎng yīn shān qǔ xuě, zhì lǐng qǔ guǒ zǐ, bìng dào. shí zhī wú bié. shí guā wèi shú, shàng sī zhī, yǎn suǒ bǎi qián jiāng qù. xū yú, dé yī dà guā. yún: gōu shì lǎo rén yuán nèi dé zhī. shàng zhuī lǎo rén zhì, wèn zhī yún: tǔ mái yī guā, nǐ jìn. shì kàn, kàn yuán zuò mài. jù míng chāo běn gǎi. wéi dé bǎi qián ěr. yǎn dú wò táng zhōng, yè bèi cì sǐ, dāo zi réng zài xīn shàng. chì qiú zéi shén jí, jìng wú zōng xù. huò yǐ wéi yǎn yì guǐ láo dòng, bèi guǐ shā zhī. kǒng zǐ yuē: gōng hū yì duān, sī hài yě yǐ. xìn zāi! chū cháo yě qiān zài
唐蜀县令刘靖妻患。正谏大夫明崇俨诊之曰:须得生龙肝,食之必愈。靖以为不可得。俨乃书符,乘风放之上天。须臾有龙下,入瓮水中,剔取肝,食之而差。大(大原作文。据明抄本改。)帝盛夏须雪及枇杷、龙眼子。俨坐顷间,往阴山取雪,至岭取果子,并到。食之无别。时瓜未熟,上思之,俨索百钱将去。须臾,得一大瓜。云:缑氏老人园内得之。上追老人至,问之;云:土埋一瓜,拟进。适看,(看原作卖。据明抄本改。)唯得百钱耳。俨独卧堂中,夜被刺死,刀子仍在心上。敕求贼甚急,竟无踪绪。或以为俨役鬼劳动,被鬼杀之。孔子曰:攻乎异端,斯害也已。信哉!(出《朝野佥载》)
dǐng shī
鼎师
táng zé tiān cháo, yǒu dǐng shī zhě, yíng bó yě rén, yǒu qí xíng. tài píng gōng zhǔ jìn, zé tiān shì zhī. yǐ yín wèng shèng jiǔ sān dòu, yī jǔ ér yǐn jǐn. yòu yuē: chén néng shí jiàng. jí lìng yǐ yín wèng shèng jiàng yī dòu, dǐng shī yǐ shi chāo zhī, xū yú jí jié. zé tiān yù yǔ guān. dǐng yuē: qíng yuàn chū jiā. jí yǔ tì tóu. hòu zé tiān zhī fù bì yě. dǐng yuē: rú lái luó jì, pú sà bǎo shǒu. ruò néng xiū dào, hé bì tì chú. suì cháng fà, shǐ zhāng qián jué yī bǎi. bù fèi xíng dòng, yì wú chuāng yí, shí rén mò cè. chū cháo yě qiān zài
唐则天朝,有鼎师者,瀛博野人,有奇行。太平公主进,则天试之。以银瓮盛酒三斗,一举而饮尽。又曰:臣能食酱。即令以银瓮盛酱一斗,鼎师以匙抄之,须臾即竭。则天欲与官。鼎曰:情愿出家。即与剃头。后则天之复辟也。鼎曰:如来螺髻,菩萨宝首。若能修道,何必剃除。遂长发,使张潜决一百。不废行动,亦无疮痍,时人莫测。(出《朝野佥载》)
lǐ cí dé
李慈德
táng dà zú nián zhōng, yǒu yāo wàng rén lǐ cí dé, zì yún néng xíng fú shū yàn. zé tiān yú nèi ān zhì. bù dòu chéng bīng mǎ, huà dì wèi jiāng hé. yǔ gěi shǐ xiāng zhī, xuē zhú wèi qiāng, chán bèi wèi jiǎ, sān gēng yú nèi fǎn. gōng rén rǎo luàn, xiāng tóu zhě shí èr sān. yǔ lín jiāng jūn yáng xuán jī wén nèi lǐ shēng jiào, lǐng bīng zhǎn guān ér rù, shā cí dé yān shù shù shí rén. xī zāi, cí dé yǐ yàn wèi róng, yǐ yàn ér sàng. chū cháo yě qiān zài
唐大足年中,有妖妄人李慈德,自云能行符书厌。则天于内安置。布豆成兵马,画地为江河。与给使相知,削竹为枪,缠被为甲,三更于内反。宫人扰乱,相投者十二三。羽林将军杨玄基闻内里声叫,领兵斩关而入,杀慈德阉竖数十人。惜哉,慈德以厌为容,以厌而丧。(出《朝野佥载》)
yè fǎ shàn
叶法善
táng xiào hé dì, lìng nèi dào chǎng sēng yǔ dào shì, gè shù suǒ néng, jiǔ ér bù jué. xuán dōu guān yè fǎ shàn, qǔ hú táo èr shēng, bìng ké shí zhī bìng jǐn. sēng réng bù fú. fǎ shàn shāo yī tiě bō hè chì, liǎng shǒu yù hé lǎo sēng tóu shàng. sēng chàng zéi, jiā shā yǎn tóu ér zǒu. xiào hé fǔ zhǎng dà xiào. chū cháo yě qiān zài
唐孝和帝,令内道场僧与道士,各述所能,久而不决。玄都观叶法善,取胡桃二升,并壳食之并尽。僧仍不伏。法善烧一铁钵赫赤,两手欲合老僧头上。僧唱贼,袈裟掩头而走。孝和抚掌大笑。(出《朝野佥载》)
luó gōng yuǎn
罗公远
táng dào shì luó gōng yuǎn, yòu shí bù huì. suì rù liáng shān shù nián, hū yǒu yì jiàn, yán shì jiē zhōng. chì zhuī rù jīng. xiān tiān zhōng, huáng tài zǐ shè zhāi, yuǎn cóng tài zǐ qǐ jīn yín qì wù, tài zǐ jìn gù bù yǔ. yuǎn yuē: shǎo shí zì qǔ. tài zǐ zì fēng shǔ fáng mén. xū yú kāi shì, qì wù yī wú suǒ jiàn. dōng fáng jiàn fēng bì, wǎng shì zhī, qì wù bìng zài qí zhōng. yòu jiè tài zǐ suǒ chéng mǎ, tài zǐ nù, bù yǔ. yuǎn yuē: yǐ qǔ de lái, jiàn yú hòu yuán zhōng fàng zài. tài zǐ jí wǎng lì shàng jiǎn kàn, mǎ zài rú gù. shì yù shǐ yuán shǒu yī, jiāng shí qì shù méi, jiù luó gōng yuǎn kàn nián mìng, nú qíng yī fú zài mén wài. bù jué xū yú, zài yuǎn gōng yī xiāng zhōng. zhū rén dà jīng, mò zhī qí rán. chū cháo yě qiān zài
唐道士罗公远,幼时不慧。遂入梁山数年,忽有异见,言事皆中。敕追入京。先天中,皇太子设斋,远从太子乞金银器物,太子靳固不与。远曰:少时自取。太子自封署房门。须臾开视,器物一无所见。东房见封闭,往视之,器物并在其中。又借太子所乘马,太子怒,不与。远曰:已取得来,见于后园中放在。太子急往枥上检看,马在如故。侍御史袁守一,将食器数枚,就罗公远看年命,奴擎衣袱在门外。不觉须臾,在远公衣箱中。诸人大惊,莫知其然。(出《朝野佥载》)
běi shān dào zhě
北山道者
táng zhāng shǒu guī zhī zhèn fàn yáng. tán zhōu mì yún lìng yǒu nǚ, nián shí qī, zī sè jué rén. nǚ bìng yú nián, yī bù yù. mì yún běi shān zhōng yǒu dào zhě, yī huáng yī, zài shān shù bǎi nián, chēng yǒu dào shù. lìng zì zhì shān qǐng zhī. dào rén jì zhì, yǔ zhī fāng, nǚ bìng lì yǐ. lìng xǐ, hòu qí huò cái. jū yuè yú, nǚ yè wò, yǒu rén yǔ zhī qǐn ér sī yān. qí rén měi zhì, nǚ zé hūn yǎn. jí míng rén qù, nǚ fù rú cháng. rú shì shù xī, nǚ jù gào mǔ. mǔ yǐ gào lìng. nǎi yí chuáng jìn jǐ, yè ér cì zhī. jué chuáng dòng, yǎn yān, qín yī rén, jù mìng dēng zhì, nǎi běi shān dào zhě. lìng fù ér xùn zhī. dào zhě qì yuē: wú mìng dāng zhōng, bèi huò nǎi ěr. wú jū běi shān liù bǎi yú zài, wèi cháng dào rén jiān, wú jīn chuí qiān suì yǐ. zuó méng zhào yīn qín, suǒ yǐ dào xiàn. jí jiàn gōng nǚ, yì dà yuè zhī, zì yì bù kě, yú shì wǎng lái. wú yǒu dào shù, cháng zhòu rì néng yǐn qí xíng, suǒ yǐ jiā rén bú jiàn. jīn yù cǐ è, fū fù hé yán. lìng jìng shā zhī. chū jì wén
唐张守珪之镇范阳。檀州密云令有女,年十七,姿色绝人。女病逾年,医不愈。密云北山中有道者,衣黄衣,在山数百年,称有道术。令自至山请之。道人既至,与之方,女病立已。令喜,厚其货财。居月余,女夜卧,有人与之寝而私焉。其人每至,女则昏魇。及明人去,女复如常。如是数夕,女惧告母。母以告令。乃移床近己,夜而伺之。觉床动,掩焉,擒一人,遽命灯至,乃北山道者。令缚而讯之。道者泣曰:吾命当终,被惑乃尔。吾居北山六百余载,未常到人间,吾今垂千岁矣。昨蒙召殷勤,所以到县。及见公女,意大悦之,自抑不可,于是往来。吾有道术,常昼日能隐其形,所以家人不见。今遇此厄,夫复何言。令竟杀之。(出《纪闻》)
dōng míng guān dào shì
东明观道士
táng kāi yuán zhōng, gōng jìn yǒu měi rén, hū yè mèng bèi rén yāo qù, zòng jiǔ mì huì, jí huān ér guī, guī zhé liú hàn juàn dài. hòu yīn cóng róng zòu yú dì, dì yuē: cǐ bì shù shì suǒ wéi yě. rǔ ruò fù wǎng, dàn suí yí yǐ wù shí zhī. qí xī shú mèi, piāo rán yòu wǎng. měi rén bàn zuì, jiàn shí yàn zài qián, nǎi mì yìn shǒu wén yú qū fáng píng fēng zhī shàng. wù ér jù qǐ. dì nǎi qián yǐ wù sè, lìng yú zhū gōng guàn zhōng qiú zhī. guǒ yú dōng míng guān dé qí píng fēng, shǒu wén shàng zài, suǒ jū dào shì yǐ dùn yǐ. chū kāi tiān chuán xìn jì
唐开元中,宫禁有美人,忽夜梦被人邀去,纵酒密会,极欢而归,归辄流汗倦怠。后因从容奏于帝,帝曰:此必术士所为也。汝若复往,但随宜以物识之。其夕熟寐,飘然又往。美人半醉,见石砚在前,乃密印手文於曲房屏风之上。寤而具启。帝乃潜以物色,令于诸宫观中求之。果于东明观得其屏风,手文尚在,所居道士已遁矣。(出《开天传信记》)
dōng yán sì sēng
东岩寺僧
bó líng cuī jiǎn shǎo mǐn huì, hǎo yì shù. cháng yù dào shì zhāng yuán sù xiǎo yǐ dào yào, shǐ yì shén wù, zuò tōng biàn huà. táng tiān bǎo èr zài rú shǔ jùn. jùn yǒu lǚ yì zhě, yù jiǎn ér hòu bì yǐ yí, yì yǒu suǒ wéi. jiǎn wèn suǒ yù, nǎi yuē: jì dài yǒu nǚ, wèi cháng jiàn rén, guī wéi zhī zhōng, yī xī ér shī. yì zhě míng gōng yùn fēi cháng zhī shù, yuàn zhī suǒ bǔ, míng mù wú hèn yǐ. jiǎn yuē: yì ěr. jí yú bié shì, yè shè jǐ xí, fén míng xiāng yǐ jiàng shén líng. jiǎn lìng lǚ shēng fú jiàn yú hù, ruò hú sēng lái kě zhí zhī qiú nǚ, shèn wú shāng yě. jiǎn shū fú ā zhī, fú fēi chū. shí qǐng jiān, fēng shēng bá shù fà wū. hū wén yī jiǎ zú jìn yuē: shén bīng bèi, yuàn wáng suǒ yòng. jiǎn yuē: zhǔ rén mǒu rì shī nǚ, kě bǔ lái. zú yuē: wéi dōng shān shàng rén, měi rì yǐ zhòu shuǐ qǔ rén, dé fēi shì hū? jiǎn yuē: ruò rán, kě sù bǔ lái. zú qù, xū yú hái yuē: dōng shān shàng rén wén zhī hài nù, jiāng xià jīn gāng fá jūn, nài hé jiǎn yuē: wú kǔ. yòu shū fú fēi zhī. shū hū yǒu shén bīng wàn jì, jiē qí xíng yì zhuàng, zhí jiàn jǐ liè tíng. é ér xī běi shàng jiàn yī jīn gāng lái, zhǎng shù shí zhàng, zhāng mù chì jiǎn bīng. jiǎn bīng bīng zì yuán quē. jù míng chāo běn bǔ. fǔ fú bù gǎn dòng. jiǎn jiàn bù yú tán qián, shén bīng hū yǐn, jí jiàn jīn gāng hài míng chāo běn hài zuò zǒu. yǐ! jiǔ zhī wú suǒ jiàn. hū yǒu yī wù, zhū tóu rén xíng, zhe bào pí shuǐ kūn, yún: shàng rén yuàn qǐ jū xiān guān. jiǎn jù jù yuán zuò lù. jù míng chāo běn gǎi. zuò ér mìng zhī. zǐ yī hú sēng qū rù. jiǎn ràng yuē: sēng dào zhǔ rén nǚ, ān gǎn wàng yǒu yì shǐ! chū sēng jù zhà. lǚ shēng hū yú hù jiān yuè chū, zhí ér yóu zhī. sēng pò bù yǐn, jí yuē: fú yǐ! pín dào héng dà lì fǎ, gài shèng zhě zhì ěr, fēi sēng suǒ qiú. jīn jí guī zhī, wú kǔ xiāng bī. xiàng fēi xiān gōng zhī mìng, jūn qǐ wàng hū? yuàn lìng shèng zhě qǔ lái. é qǐng, jiàn zhū tóu fù nǚ zhì, míng rán rú shuì. jiǎn yuē: yí qǔ jǐng huā shuǐ wèi táo tāng, xǐ zhī jí xǐng. suì zì chén yún: chū shuì zhōng, mèng yī wù zhū tóu rén shēn shè qù, bù zhī xíng jìn yuǎn, zhì yī xiǎo fáng zhōng, jiàn hú sēng xiāng líng. wèn hé chǔ, nǎi yún tiān shàng yě, biàn jìn bì wú de chū. shì yè. yǒu bīng qí zào mén, zhū tóu yòu zhì, yún:' cuī zhēn rén yǒu mìng.' fāng dé guī. rán mǒu lái shí, sī yú sēng fáng mén shàng tú shǎo zhī fěn, yǒu sān zhǐ jī, ruò yǐ cǐ xún kě huò. lǚ shēng hòu yí jiǎn, ér yīn qiú sēng mén suǒ jì. yú shù yuè, yóu dōng yán sì, rù qū fáng, hū jiàn zhǐ jī yú mén yòu shàn, jù zhuī zhī, sēng sù xī yǐ qù, mò zhī suǒ zhī. sì yǔ lǚ shēng jū chǔ, kě shí lǐ yǒu yú ěr. chū tōng yōu jì
博陵崔简少敏惠,好异术。尝遇道士张元肃晓以道要,使役神物,坐通变化。唐天宝二载如蜀郡。郡有吕谊者,遇简而厚币以遗,意有所为。简问所欲,乃曰:继代有女,未尝见人,闺帷之中,一夕而失。意者明公蕴非常之术,愿知所捕,瞑目无恨矣。简曰:易耳。即于别室,夜设几席,焚名香以降神灵。简令吕生伏剑于户,若胡僧来可执之求女,慎无伤也。简书符呵之,符飞出。食顷间,风声拔树发屋。忽闻一甲卒进曰:神兵备,愿王所用。简曰:主人某日失女,可捕来。卒曰:唯东山上人,每日以咒水取人,得非是乎?简曰:若然,可速捕来。卒去,须臾还曰:东山上人闻之骇怒,将下金刚伐君,奈何简曰:无苦。又书符飞之。倏忽有神兵万计,皆奇形异状,执剑戟列庭。俄而西北上见一金刚来,长数十丈,张目叱简兵。简兵(兵字原缺。据明抄本补。)俯伏不敢动。简剑步于坛前,神兵忽隐,即见金刚骇(明抄本骇作走。)矣!久之无所见。忽有一物,猪头人形,著豹皮水褌,云:上人愿起居仙官。简踞(踞原作路。据明抄本改。)坐而命之。紫衣胡僧趋入。简让曰:僧盗主人女,安敢妄有役使!初僧拒诈。吕生忽于户间跃出,执而尤之。僧迫不隐,即曰:伏矣!贫道行大力法,盖圣者致耳,非僧所求。今即归之,无苦相逼。向非仙宫之命,君岂望乎?愿令圣者取来。俄顷,见猪头负女至,冥然如睡。简曰:宜取井花水为桃汤,洗之即醒。遂自陈云:初睡中,梦一物猪头人身摄去,不知行近远,至一小房中,见胡僧相凌。问何处,乃云天上也,便禁闭无得出。是夜。有兵骑造门,猪头又至,云:'崔真人有命。'方得归。然某来时,私于僧房门上涂少脂粉,有三指迹,若以此寻可获。吕生厚遗简,而阴求僧门所记。余数月,游东岩寺,入曲房,忽见指迹于门右扇,遽追之,僧宿昔已去,莫知所之。寺与吕生居处,可十里有余耳。(出《通幽记》)
jīng shù shì
荆术士
táng dà lì zhōng, yǒu jīng shì cóng nán lái, zhǐ yú zhì yí sì. hǎo jiǔ, shǎo yǒu xǐng shí. yīn sì zhōng dà zhāi huì, rén zhòng shù qiān, shù shì hū yuē: yú yǒu yī jì. kě dài qiá qiá yuán zuò zuò. jù míng chāo běn gǎi. wǎ kē zhū zhī huān yě. nǎi hé cǎi sè yú yī qì zhōng, diàn bù zhuā mù. xú zhù shù shí yán, fāng yǐn shuǐ zài sān, xùn bì shàng. chéng wéi mó wèn jí biàn xiàng, wǔ sè xiàng yí, rú xīn xiě, dǎi bàn rì yú, sè jiàn báo, zhì mù dōu miè. wéi jīn sù guān jīn qiū zi yī shàng yī huā, jīng liǎng rì yóu zài. chū yǒu yáng zá zǔ
唐大历中,有荆士从南来,止于陟圯寺。好酒,少有醒时。因寺中大斋会,人众数千,术士忽曰:余有一技。可代拤(拤原作祚。据明抄本改。)瓦磕珠之欢也。乃合彩色于一器中,驔步抓目。徐祝数十言,方饮水再三,噀壁上。成维摩问疾变相,五色相宜,如新写,逮半日余,色渐薄,至暮都灭。惟金粟纶巾鹙子衣上一花,经两日犹在。(出《酉阳杂俎》)
fàn sēng nán tuó
梵僧难陀
táng chéng xiàng wèi gōng zhāng yán shǎng, zài shǔ shí, yǒu fàn sēng nán tuó dé rú huàn sān mèi, rù shuǐ huǒ, guàn jīn shí, biàn huà wú qióng. chū rù shǔ, yǔ sān ní jù xíng, huò dà zuì kuáng gē, shù qiāng qiāng duàn zhī. nǎi sēng zhì, qiě yuē: mǒu jì jī sāng mén, bié yǒu yào shù. yīn zhǐ sān ní. cǐ miào yú gē guǎn. shù jiāng fǎn jìng zhī, suì liú lián, wèi bàn jiǔ. yè huì kè yǔ jù yǐn, sēng jiǎ liǎng dāng jīn guó. shì qiān dài, shì qí sān ní. jí zuò, hán dì tiáo xiào, yì tài jué shì. yǐn jiāng lán, sēng wèi ní yuē: kě wèi yā yá tà mǒu qū yě. yīn xú jìn duì wǔ, yè xù huí xuě, xùn fù mó fū, jì yòu jué lún yě. liáng jiǔ, qū zhōng ér wǔ bù yǐ. sēng hē yuē: fù nǚ fēng yé? hū qǐ qǔ shù jiāng pèi dāo, zhòng wèi jiǔ kuáng, jīng zǒu, sēng nǎi bá dāo kǎn zhī, jiē bó yú dì, xuè jí shù chǐ. shù jiāng dà jù, hū zuǒ yòu fù sēng. sēng xiào yuē: wú cǎo cǎo. xú jǔ ní, sān zhī qióng zhī yě, xuè nǎi jiǔ ěr. yòu cháng zài yǐn huì, lìng rén duàn qí tóu, dīng ěr yú zhù, wú xuè. shēn zuò xí shàng, jiǔ zhì, xiè rù dòu chuāng zhōng, miàn chì ér gē, shǒu fù dǐ jié. huì bà, zì qǐ tí shǒu ān zhī, chū wú hén yě. shí shí yù yán rén xiōng shuāi, jiē mí yǔ, shì guò fāng xiǎo. chéng dū yǒu bǎi xìng, gōng yǎng shù rì, sēng bù yù zhù, bì guān liú zhī, sēng yīn zǒu rù bì jiān, bǎi xìng jù qiān, jiàn rù, wéi yú jiā shā jiǎo, qǐng yì bú jiàn. lái rì bì shàng yǒu huà sēng yān, qí zhuàng xíng sì, rì yuè jiàn báo. jī qī rì, kōng yǒu hēi jī, zhì bā rì, hēi jī yì miè, yǐ zài péng zhōu yǐ. hòu bù zhī suǒ zhī. chū yǒu yáng zá zǔ
唐丞相魏公张延赏,在蜀时,有梵僧难陀得如幻三昧,入水火,贯金石,变化无穷。初入蜀,与三尼俱行,或大醉狂歌,戍将将断之。乃僧至,且曰:某寄迹桑门,别有药术。因指三尼。此妙于歌管。戍将反敬之,遂留连,为办酒。夜会客与剧饮,僧假裲裆巾帼。市铅黛,饰其三尼。及坐,含睇调笑,逸态绝世。饮将阑,僧谓尼曰:可谓押衙踏某曲也。因徐进对舞,曳绪回雪,迅赴摩趺,技又绝伦也。良久,曲终而舞不已。僧喝曰:妇女风耶?忽起取戍将佩刀,众谓酒狂,惊走,僧乃拔刀砍之,皆踣于地,血及数尺。戍将大惧,呼左右缚僧。僧笑曰:无草草。徐举尼,三枝筇枝也,血乃酒耳。又尝在饮会,令人断其头,钉耳于柱,无血。身坐席上,酒至,泻入脰疮中,面赤而歌,手复抵节。会罢,自起提首安之,初无痕也。时时预言人凶衰,皆迷语,事过方晓。成都有百姓,供养数日,僧不欲住,闭关留之,僧因走入壁间,百姓遽牵,渐入,惟余袈裟角,顷亦不见。来日壁上有画僧焉,其状形似,日月渐薄。积七日,空有黑迹,至八日,黑迹亦灭,已在彭州矣。后不知所之。(出《酉阳杂俎》)
tài bái lǎo sēng
太白老僧
dà táng zhōng, yǒu píng yáng lù shì zi, xìng hào qí. shǎo cóng dào shì yóu, hòu lú yú tài bái shān. cháng yī rì, yǒu lǎo sēng kòu mén, lù jūn yán zuò, yǔ yǔ jiǔ zhī. sēng yuē: tán yuè hào qí zhě, rán wèi néng zhēn xuán ào zhī shū, tú wèi jū shēn shān zhōng. mò ruò xí qīng qiú, chí jùn mǎ, yóu cháo shì, kě bù kuài píng shēng zhì, níng néng yǔ mí lù wéi wǔ hū? lù jūn xiè yuē: wú shī zhī yán, ruò zhēn yǒu dào zhě. rán ér bù néng shì wǒ xuán miào zhī jī, hé wéi zhāng xū cí yǐ zì xuàn yé? sēng yuē: qǐng dì zǐ guān wǒ xuán miào zhī jī. yán qì, jí yú yī zhōng chū yī hé zǐ, jìng cùn yú, qí sè hēi ér guāng. jì qǐ zhī, jí yǐ shēn rù, é ér huà wéi yī niǎo, fēi chōng tiān. chū xuān shì zhì
大唐中,有平阳路氏子,性好奇。少从道士游,后庐于太白山。尝一日,有老僧叩门,路君延坐,与语久之。僧曰:檀越好奇者,然未能臻玄奥之枢,徒为居深山中。莫若袭轻裘,驰骏马,游朝市,可不快平生志,宁能与麋鹿为伍乎?路君谢曰:吾师之言,若真有道者。然而不能示我玄妙之迹,何为张虚词以自炫耶?僧曰:请弟子观我玄妙之迹。言讫,即于衣中出一合子,径寸余,其色黑而光。既启之,即以身入,俄而化为一鸟,飞冲天。(出《宣室志》)