lǐ wèi lú wò hán dìng cí yáo yán jié dí guī chāng dù xún hè
李蔚 卢渥 韩定辞 姚岩杰 狄归昌 杜荀鹤
wǔ chén yǒu wén cáo jǐng zōng gāo áng hè ruò bì lǐ mì gāo chóng wén wáng zhì xìng gāo pián luó zhāo wēi zhào yán shòu
武臣有文 曹景宗 高昂 贺若弼 李密 高崇文 王智兴 高骈 罗昭威 赵延寿
lǐ wèi
李蔚
táng chéng xiàng lǐ wèi zhèn huái nán rì, yǒu bù sù zhī jiāo sūn chǔ shì, bù yuǎn qiān lǐ, jìng lái xiū yè. wèi jiā yuè liú lián. yī rì gào fā, lǐ dūn jiù fēn, yóu hé zǔ sòng, guò yú qiáo xià, bō lán xùn jī, zhōu zǐ huí bá, jǔ hāo jiàn shuǐ, jìn zuò yǐn jì, shī yī yóu shén. lǐ dà nù, lìng qín zhōu zǐ, hé yú suǒ sī. chǔ shì gǒng ér qián yuē: yīn zī chǒng jiàn, shì mǒu zhī guò, gǎn qǐng bǐ yàn, lüè shū huāng wú. lǐ cóng zhī, nǎi yǐ liǔ zhī cí yuē: bàn é wēi huáng jīn lǚ yī, yù sāo tóu niǎo fèng shuāng fēi. cóng jiào shuǐ jiàn luó qún shī, hái dào zhāo lái xíng yǔ guī. lǐ lǎn zhī, shì rán huān xiào, bīn cóng jiē zàn zhī. mìng líng rén chàng qí cí, lè yǐn zhì mù, zhōu zǐ shè zuì. gèng yǒu lǐ róng xiàn shī yún: jī shù yān hán ruì qì níng, fèng chí bō dài yù shān chéng. guó rén jiǔ yī dōng guān wàng, nǐ zhù shā dī dào guǎng líng. hòu guǒ rù xiàng. chū shū qíng shī
唐丞相李蔚镇淮南日,有布素之交孙处士,不远千里,径来修谒。蔚浃月留连。一日告发,李敦旧分,游河祖送,过于桥下,波澜迅激,舟子回跋,举蒿溅水,近坐饮妓,湿衣尤甚。李大怒,令擒舟子,荷于所司。处士拱而前曰:因兹宠饯,是某之过,敢请笔砚,略抒荒芜。李从之,乃以柳枝词曰:半额微黄金缕衣,玉搔头袅凤双飞。从教水溅罗裙湿,还道朝来行雨归。李览之,释然欢笑,宾从皆赞之。命伶人唱其词,乐饮至暮,舟子赦罪。更有李嵘献诗云:鸡树烟含瑞气凝,凤池波待玉山澄。国人久依东关望,拟筑沙堤到广陵。后果入相。(出《抒情诗》)
lú wò
卢渥
táng zuǒ chéng xiàng lú wò, xuān miǎn zhī shèng, jìn dài wú bǐ, bó zhòng sì rén xián jū xiǎn liè. gān fú chū, mǔ yōu fú què. wò zì qián zhōng shū shè rén bài shǎn fǔ guān chá shǐ. yòu xún rì, qí dì shào zì qián cháng ān lìng chú jǐ shì zhōng. yòu xún rì, dì hàng zì qián jí xián xiào lǐ chú zuǒ shí yí. yòu xún rì, dì zhǎo zì jī wèi qiān jiān chá yù shǐ. zhào shū dié zhì, shì zú róng zhī. jí fù rèn shǎn jiāo, luò chéng zì jū shǒu fèn sī cháo chén yǐ xià, hù shè zǔ yán, zhē yú xíng lù, luò chéng wèi zhī yī kōng. dōu rén guān zhě jiān wàng jī gǔ, shèng yú qīng míng sǎ sǎo zhī rì. zì lín dōu yì yǐ zhì yú xíng, fán wǔ shí lǐ, lián piān bù jué. yǒu bái xū chuán zú, míng zhǐ tàn yuē: lǎo rén wéi yì lì chuí wǔ shí nián, yuè shì duō yǐ, ér wèi zēng jiàn zǔ sòng zhī shèng yǒu rú cǐ zhě. shí shì liú qiè yǔ, yǐ cǐ rì zài jiā zhě wèi chǐ. wò yǒu tí jiā xiáng yì shī yuē: jiāo qīn róng jiàn luò chéng kōng, shàn xì róng zhuāng shàng jiàng tóng. xīng shǐ zì tiān dān zhào xià, diāo ān zhào dì shù chéng zhōng. mǎ sī jìng gǔ shēng piān xiǎng, pèi yìng qīng shān sè gèng hóng. dào hòu dìng zhī rén yì huà, mǎn jiē táng shù yǒu yí fēng. shī bǎn hòu wèi yì dìng shuài wáng cún shàng shū suì zhī. chū táng quē shǐ
唐左丞相卢渥,轩冕之盛,近代无比,伯仲四人咸居显列。乾符初,母忧服阕。渥自前中书舍人拜陕府观察使。又旬日,其弟绍自前长安令除给事中。又旬日,弟沆自前集贤校理除左拾遗。又旬日,弟沼自畿尉迁监察御史。诏书叠至,士族荣之。及赴任陕郊,洛城自居守分司朝臣以下,互设祖筵,遮于行路,洛城为之一空。都人观者肩望击毂,盛于清明洒扫之日。自临都驿以至于行,凡五十里,连翩不绝。有白须传卒,鸣指叹曰:老人为驿吏垂五十年,阅事多矣,而未曾见祖送之盛有如此者。时士流窃语,以此日在家者为耻。渥有题嘉祥驿诗曰:交亲荣饯洛城空,善戏戎装上将同。星使自天丹诏下,雕鞍照地数程中。马嘶静谷声偏响,旆映清山色更红。到后定知人易化,满街棠树有遗风。诗版后为易定帅王存尚书碎之。(出《唐阙史》)
hán dìng cí
韩定辞
táng hán dìng cí wèi zhèn zhōu wáng róng shū jì. pìn yàn shuài liú rén gōng, shě yú bīn guǎn, mìng shì mù kè mǎ huò àn běi mèng suǒ yán huò zuò huò, xià tóng yán jiē. mǎ yǒu shī zèng hán yuē: suì lín fāng cǎo mián mián sī, jǐn rì xiāng xié zhì lì qiáo. bié hòu quán wù shān shàng wàng, xiàn jūn shí fù jiàn wáng qiáo. huò shī suī qīng xiù, rán yì zài zhēng qí xué wèn. hán yì yú zuò shàng chóu zhī yuē: chóng xiá tái shàng shén xiān kè, xué biàn chī lóng yì zuì duō. shèng dé hǎo jiāng yín bǐ shù míng chāo běn shù zuò shù. lì cí kān yǔ xuě ér gē. zuò nèi zhū bīn mí bù qīn yà chēng miào jù, rán yì yí qí yín bǐ zhī pì yě. tā rì, huò fù chí yàn shuài zhī mìng, dá pìn cháng shān, yì mìng dìng cí jiē yú gōng guǎn. shí yǒu jì zhuǎn zhuǎn zhě, hán zhī suǒ juàn yě. měi dāng jiǔ xí, huò pín mù zhī. hán yuē: xī ài jìn wén gōng fēn jì kuí yú zhào shuāi, sūn bó fú chuò xiǎo qiáo yú gōng jǐn, gài yǐ sè kě fèng míng rén. dàn lǜ chàng jī bù shèng xián zhě zhī gù, yuàn chuí yī yǒng, bǐ dé fèng zhī. huò yuán bǐ, wén bù tíng zhuì, zuò zhuǎn zhuǎn zhī fù. qí wén shén měi, xián qīn qí mǐn miào. suì chuán yú yuǎn jìn. huò cóng róng wèn hán yǐ xuě ér yín bǐ zhī shì, hán yuē: xī liáng yuán dì wèi xiāng dōng wáng shí, hào xué zhù shū. cháng jì lù zhōng chén yì shì jí wén zhāng zhī měi zhě, bǐ yǒu sān pǐn. huò yǐ jīn yín diāo shì, huò yòng bān zhú wèi guǎn. zhōng xiào quán zhě yòng jīn guǎn shū zhī, dé xíng qīng cuì zhě yòng yín bǐ shū zhī, wén zhāng shàn lì zhě yǐ bān zhú shū zhī. gù xiāng dōng zhī yù, zhèn yú jiāng biǎo xuě ér zhě, lǐ mì zhī ài jī, néng gē wǔ, měi jiàn bīn liáo wén zhāng, yǒu qí lì rù yì zhě, jí fù xuě ér yè yīn lǜ yǐ gē zhī. yòu wèn chī lóng chū zì hé chǔ? dìng cí yuē: luò xià yǒu dòng xué, céng yǒu rén wù duò yú xué zhōng. yīn xíng shù lǐ, jiàn jiàn míng kuàng. jiàn yǒu gōng diàn rén wù fán jiǔ chù. yòu jiàn yǒu dà yáng. yáng rán yǒu zhū, rén qǔ ér shí zhī, bù zhī hé suǒ. hòu chū yǐ wèn zhāng huà yuē: cǐ dì xiān jiǔ guǎn yě. dà yáng zhě, míng yuē chī lóng ěr. dìng cí fù wèn huò, quán wù zhī shān, dāng zài hé chǔ? huò yuē: cǐ suí jūn zhī gù shì, hé qiān guāng ér xià wèn. yóu shì liǎng xiāng yuè fú, jié jiāo ér qù. chū běi mèng suǒ yán
唐韩定辞为镇州王镕书记。聘燕帅刘仁恭,舍于宾馆,命试幕客马或(按《北梦琐言》或作或,下同)延接。马有诗赠韩曰:燧林芳草绵绵思,尽日相携陟丽谯。别后巏嵍山上望,羡君时复见王乔。或诗虽清秀,然意在徵其学问。韩亦于座上酬之曰:崇霞台上神仙客,学辨痴龙艺最多。盛德好将银笔术(明抄本术作述)。丽词堪与雪儿歌。座内诸宾靡不钦讶称妙句,然亦疑其银笔之僻也。他日,或复持燕帅之命,答聘常山,亦命定辞接于公馆。时有妓转转者,韩之所眷也。每当酒席,或频目之。韩曰:昔爱晋文公分季隗于赵衰,孙伯符辍小乔于公瑾,盖以色可奉名人。但虑倡姬不胜贤者之顾,愿垂一咏,俾得奉之。或援笔,文不停缀,作转转之赋。其文甚美,咸钦其敏妙。遂传于远近。或从容问韩以雪儿银笔之事,韩曰:昔梁元帝为湘东王时,好学著书。常记录忠臣义士及文章之美者,笔有三品。或以金银雕饰,或用斑竹为管。忠孝全者用金管书之,德行清粹者用银笔书之,文章赡丽者以斑竹书之。故湘东之誉,振于江表雪儿者,李密之爱姬,能歌舞,每见宾僚文章,有奇丽入意者,即付雪儿叶音律以歌之。又问痴龙出自何处?定辞曰:洛下有洞穴,曾有人误堕于穴中。因行数里,渐见明旷。见有宫殿人物凡九处。又见有大羊。羊髯有珠,人取而食之,不知何所。后出以问张华曰:此地仙九馆也。大羊者,名曰痴龙耳。定辞复问或,巏嵍之山,当在何处?或曰:此隋君之故事,何谦光而下问。由是两相悦服,结交而去。(出《北梦琐言》)
yáo yán jié
姚岩杰
yáo yán jié, liáng gōng yuán chóng zhī yì sūn yě. tóng mǎo cōng wù jué lún, ruò guàn bó tōng fén diǎn. mù bān gù sī mǎ qiān wéi wén, shí chēng dà rú. cháng yǐ shī jiǔ fàng yì jiāng zuǒ, yóu sì líng hū qián dá, páng ruò wú rén. táng gān fú zhōng, yán biāo diǎn pó yáng jùn, jū chǎng gōng yǔ chū gòu. qǐng yán jié jì qí shì. wén chéng, càn rán qiān yú yán. biāo yù kān qù yī èr zì, yán jié dà nù, biāo bù néng róng. shí yǐ lè shí, suì mìng fù bēi yú dì, mó yú qí wén. yán jié yǐ yī piān jì zhī yuē: wèi bào yán gōng shí wǒ me, wǒ xīn wéi zhǐ yǔ tiān hé. yǎn qián sú wù guān qíng shǎo, zuì hòu qīng shān rù mèng míng chāo běn mèng zuò yì duō. tián zǐ mò xián dàn jiá hèn, níng shēng xiū chàng fàn niú gē. shèng cháo ruò wéi cāng shēng jì, yě hé gōng chē dào bì luó. lú zhào mù shè zhōu, yán jié zài wù yuán, xiān yǐ zhù shù jì zhào. zhào zhī qí shǐ jiǔ, yǐ shǒu shū bāo měi, zèng yǐ shù bó. cí yún: bīng huǒ zhī hòu, jùn zhōng diāo bì, wú yǐ yíng féng dà xián. yán jié fù yǐ zhǎng jiān jī zhī, zhào bù dé yǐ, yà zhì jùn zhāi, dài rú gōng qīng lǐ. jì ér rì sì ào nì qīng shì yú zhào. zhào cháng yǐ piān yǒng kuā yú yán jié yuē: míng yuè zhào bā tiān, yán jié dà xiào yuē: míng yuè zhào yì tiān, nài hé dú yán bā tiān yé? zhào jiàn bù dé yì. wú hé, huì yú jiāng tíng. shí kuǎi xī yì zài xí, lú qǐng mù qián qǔ yī shì wèi jiǔ lìng, wěi yǒu yuè qì zhī míng. zhào lìng yuē: yuǎn wàng yú zhōu. bù kuò chǐ bā. yán jié jù yǐn jiǔ yī qì, píng lán ǒu huì. xū yú, jí xí, hái lìng yuē: píng lán yī tǔ, yǐ jué kōng hóu. qí wǔ màn jù ào rú cǐ. chū zhí yán
姚岩杰,梁公元崇之裔孙也。童卯聪悟绝伦,弱冠博通坟典。慕班固、司马迁为文,时称大儒。常以诗酒放逸江左,尤肆凌忽前达,旁若无人。唐乾符中,颜标典鄱阳郡,鞠场公宇初构。请岩杰纪其事。文成,灿然千余言。标欲刊去一二字,岩杰大怒,标不能容。时已勒石,遂命覆碑于地,磨于其文。岩杰以一篇纪之曰:为报颜公识我么,我心唯只与天和。眼前俗物关情少,醉后青山入梦(明抄本梦作意)多。田子莫嫌弹铗恨,宁生休唱饭牛歌。圣朝若为苍生计,也合公车到薜萝。卢肇牧歙州,岩杰在婺源,先以著述寄肇。肇知其使酒,以手书褒美,赠以束帛。辞云:兵火之后,郡中凋弊,无以迎逢大贤。岩杰复以长笺激之,肇不得已,迓至郡斋,待如公卿礼。既而日肆傲睨轻视于肇。肇常以篇咏夸于岩杰曰:明月照巴天,岩杰大笑曰:明月照一天,奈何独言巴天耶?肇渐不得意。无何,会于江亭。时蒯希逸在席,卢请目前取一事为酒令,尾有乐器之名。肇令曰:远望渔舟。不阔尺八。岩杰遽饮酒一器,凭栏呕哕。须臾,即席,还令曰:凭栏一吐,已觉空喉。其侮慢倨傲如此。(出《摭言》)
dí guī chāng
狄归昌
táng xī zōng xìng shǔ, yǒu cí rén yú mǎ wéi yì tí shī yún: mǎ wéi yān liǔ zhèng yī yī, zhòng jiàn luán yú xìng shǔ guī. quán xià ā mán yīng yǒu yǔ, zhè huí xiū gèng ní yáng fēi. bù chū míng shì, rén yǎng qí cái. cǐ jí shì láng dí guī chāng shī yě, chū shū qíng shī
唐僖宗幸蜀,有词人于马嵬驿题诗云:马嵬烟柳正依依,重见鸾舆幸蜀归。泉下阿蛮应有语,这回休更泥杨妃。不出名氏,人仰奇才。(此即侍郎狄归昌诗也,出《抒情诗》)
dù xún hè
杜荀鹤
táng dù xún hè cháng yín yī lián shī yún: jiù yī huī xù xù, xīn jiǔ zhú chōu chōu. huò huà yú wéi zhuāng, zhuāng yuē: wǒ dào yìn jiāng jīn suǒ suǒ, lián yòng yù gōu gōu. zhuāng hòu xī shǔ wèi xiāng. chū běi mèng suǒ yán
唐杜荀鹤尝吟一联诗云:旧衣灰絮絮,新酒竹篘篘。或话于韦庄,庄曰:我道印将金锁锁,帘用玉钩钩。庄后西蜀为相。(出《北梦琐言》)
wǔ chén yǒu wén
武臣有文
cáo jǐng zōng
曹景宗
liáng cáo jǐng zōng lèi lì jūn gōng. tiān jiàn chū, zhēng wèi yòu wèi jiāng jūn. hòu pò wèi jūn zhèn lǚ, dì yú huá guāng diàn yàn yǐn lián jù. zuǒ pú yè shěn yuē fù yùn, jǐng zōng bù dé yùn, yì sè bù píng, qǐ qiú fù shī. dì yuē: qīng jì néng shén duō, rén cái yīng bá, hé bì zhǐ zài yī shī. jǐng zōng yǐ zuì, qiú zuò bù yǐ. zhào lìng fù jìng bìng liǎng zì. jǐng zōng biàn cāo bǐ ér chéng yuē: qù shí ér nǚ bēi, guī lái jiā gǔ jìng, jiè wèn xíng lù rén, hé rú huò qù bìng? dì xīn bù yǐ, yú shì jìn jué wèi gōng. chū cáo jǐng zōng chuán
梁曹景宗累立军功。天监初,徵为右卫将军。后破魏军振旅,帝于华光殿宴饮联句。左仆射沈约赋韵,景宗不得韵,意色不平,启求赋诗。帝曰:卿伎能甚多,人才英拔,何必止在一诗。景宗已醉,求作不已。诏令赋竞病两字。景宗便操笔而成曰:去时儿女悲,归来笳鼓竞,借问行路人,何如霍去病?帝欣不已,于是进爵为公。(出《曹景宗传》)
gāo áng
高昂
běi qí gāo áng zì áo cáo, dǎn lì guò rén, zī cǎi shū yì. qí fù cì tóng, wèi qiú yán shī jiào zhī. áng bù zūn shī xùn, zhuān shì chí chěng. měi yán nán ér dāng héng xíng tiān xià, zì qǔ fù guì, shuí néng duān zuò dú shū, zuò lǎo bó shì yě. qí fù yǐ qí áng cáng áo cáo, gù míng zì zhī. dōng wèi mò, qí shén wǔ qǐ yì, áng qīng yì fù zhī, yīn chéng bà yè, chú shì zhōng sī tú, jiān xī nán dào dà dū dū. ér áo cáo kù hǎo wèi shī, yǎ yǒu qíng zhì, shí rén chēng yān. cháng cóng jūn, yǔ xiāng zhōu cì shǐ sūn téng zuò xíng lù nán yuē: juǎn jiǎ cháng qū bù kě xī, liù rì liù yè sān dù shí. chū shí yán zuò hǔ láo tíng, gèng bèi chǔ zhì hé qiáo běi. huí shǒu jué wàng biàn xiāo tiáo, bēi lái xuě tì hái zì yì. yòu yǒu zhēng xíng shī yuē: lóng zhǒng qiān kǒu yáng, quán lián bǎi hú jiǔ. zhāo zhāo wéi shān liè, yè yè yíng xīn fù. qǐng zhī, qí dì jì shì wèi qí zhōu cì shǐ, áo cáo fā yì yǐ quàn jiǔ. nǎi zèng shī yuē: lián jūn yì jūn tíng yù sǐ, tiān shàng rén jiān wú kě bǐ. zǒu mǎ hǎi biān shè yóu lù, piān zuò shí shàng dàn míng zhì. xī shí fāng bó yuàn sān gōng, jīn rì sī tú xiàn cì shǐ. yú piān shén duō, cǐ bù fù zài. chū tán sǒu
北齐高昂字敖曹,胆力过人,姿彩殊异。其父次同,为求严师教之。昂不遵师训,专事驰骋。每言男儿当横行天下,自取富贵,谁能端坐读书,作老博士也。其父以其昂藏敖曹,故名字之。东魏末,齐神武起义,昂倾意附之,因成霸业,除侍中司徒,兼西南道大都督。而敖曹酷好为诗,雅有情致,时人称焉。常从军,与相州刺史孙腾作《行路难》曰:卷甲长驱不可息,六日六夜三度食。初时言作虎牢停,更被处置河桥北。回首绝望便萧条,悲来雪涕还自抑。又有征行诗曰:珑种千口羊,泉连百壶酒。朝朝围山猎,夜夜迎新妇。顷之,其弟季式为齐州刺史,敖曹发驿以劝酒。乃赠诗曰:怜君忆君停欲死,天上人间无可比。走马海边射游鹿,偏坐石上弹鸣雉。昔时方伯愿三公,今日司徒羡刺史。余篇甚多,此不复载。(出《谈薮》)
hè ruò bì
贺若弼
suí hè ruò bì zì fǔ bó, shǎo yǒu dà zhì. xiāo yǒng biàn gōng mǎ, jiě zhǔ wén, shè shū jì, yǒu zhòng míng. jí suí wén shòu shàn, yīn yǒu píng jiāng nán zhī zhì. fǎng kě rèn zhě, gāo yǐng jiàn bì yǒu wén wǔ cái gàn, bài zǒng guǎn, wěi yǐ píng chén zhī shì, ruò bì xīn rán yǐ wéi jǐ rèn. yǔ shòu zhōu zǒng guǎn yuán xióng bìng wéi zhòng zhèn. ruò bì yí shī yuē: jiāo hé piào qí mù, hé pǔ fú bō yíng. wù shǐ qí lín shàng, wú wǒ èr rén míng. xiàn píng chén shí cè, chēng shàng zhǐ. kāi huáng jiǔ nián, dà jǔ fá chén, yǐ ruò bì wèi xíng jūn zǒng guǎn, fú chén shū bǎo. chū hè ruò bì chuán
隋贺若弼字辅伯,少有大志。骁勇便弓马,解属文,涉书记,有重名。及隋文受禅,阴有平江南之志。访可任者,高颖荐弼有文武才干,拜总管,委以平陈之事,若弼欣然以为己任。与寿州总管源雄并为重镇。若弼遗诗曰:交河骠骑幕,合浦伏波营。勿使麒麟上,无我二人名。献平陈十策,称上旨。开皇九年,大举伐陈,以若弼为行军总管,俘陈叔宝。(出《贺若弼传》)
lǐ mì
李密
suí lǐ mì, pú shān gōng kuān zhī zǐ yě. chū shòu qīn wèi dà dū dū, fēi qí suǒ hǎo, chēng jí ér guī. dà yè zhōng, zuǒ yáng xuán gǎn qǐ bīng. jí xuán gǎn bài, mì jiān xíng rù guān, wáng dǐ píng yuán. zéi shuài hǎo xiào dé bù lǐ zhī, zāo jī jǐn, zhì xuē shù pí ér shí. nǎi yì suī yáng, shě yú cūn zhōng, biàn míng xìng chēng liú zhī yuǎn, jù tú jiào shòu. jīng shù yuè, bù dé zhì. nǎi wèi wǔ yán shī yuē: jīn fēng yáng qiū jié, yù lù diāo wǎn lín. cǐ xī qióng tú shì, yù táo shāng cùn xīn. tiào tīng liáng duō gǎn, kāng kǎi dú zhān jīn. zhān jīn hé suǒ wéi, chàng rán huái gǔ yì. qín sú yóu wèi píng, hàn dào jiāng hé jì. fán kuài shì jǐng tú, xiāo hé dāo bǐ lì. yī zhāo shí yùn hé, wàn gǔ chuán míng shì. jì yán shì shàng xióng, xū shēng zhēn kě kuì. shī chéng, qì xià shù xíng. yì níng yuán nián, mì tiě jù luò kǒu, huì qún dào bǎi wàn, zhù tán chēng wèi gōng. jiàn yuán èr nián, mì zì gǒng luò, gǔ xíng fá suí, bīng bài guī táng, shòu guāng lù qīng. chū hé luò jì
隋李密,蒲山公宽之子也。初授亲卫大都督,非其所好,称疾而归。大业中,佐杨玄感起兵。及玄感败,密间行入关,亡抵平原。贼帅郝孝德不礼之,遭饥馑,至削树皮而食。乃诣睢阳,舍于村中,变名姓称刘知远,聚徒教授。经数月,不得志。乃为五言诗曰:金风飏秋节,玉露凋晚林。此夕穷途士,郁陶伤寸心。眺听良多感,慷慨独沾襟。沾襟何所为,怅然怀古意。秦俗犹未平,汉道将何冀。樊哙市井屠,萧何刀笔吏。一朝时运合,万古传名谥。寄言世上雄,虚生真可愧。诗成,泣下数行。义宁元年,密僣据洛口,会群盗百万,筑坛称魏公。建元二年,密自巩洛,鼓行伐隋,兵败归唐,授光禄卿。(出《河洛记》)
gāo chóng wén
高崇文
táng xiāng gāo chóng wén běn jì mén zhī xiāo jiàng yě, yǐ tǎo liú pì gōng, shòu xī chuān jié dù shǐ. yī dàn dà xuě, zhū cóng shì yín shǎng yǒu shī. chóng wén jù zhì yǐn xí, xiào yuē: zhū jūn zì wéi lè, shū bú jiàn gù bǐ fū, bǐ fū wǔ rén, yì yǒu yī yǒng xuě shī. nǎi kǒu zhàn yuē: chóng wén chóng wǔ bù chóng wén, tí gē chū sài jiù cóng jūn. yǒu shì hú ér shè fēi yàn, bái máo kōng lǐ luò fēn fēn. shī duō zhōng de, jiē wèi běi qí áo cáo zhī bǐ. tài wèi pián, jí qí sūn yě. chū běi mèng suǒ yán
唐相高崇文本蓟门之骁将也,以讨刘辟功,授西川节度使。一旦大雪,诸从事吟赏有诗。崇文遽至饮席,笑曰:诸君自为乐,殊不见顾鄙夫,鄙夫武人,亦有一咏雪诗。乃口占曰:崇文崇武不崇文,提戈出塞旧从军。有似胡儿射飞雁,白毛空里落纷纷。诗多中的,皆谓北齐敖曹之比。太尉骈,即其孙也。(出《北梦琐言》)
wáng zhì xìng
王智兴
táng shì zhōng wáng zhì xìng, chū wèi xú zhōu jié dù shǐ, wǔ lüè yīng tè, yǒu mìng shì zhī yù. mù fǔ jì kāi, suǒ pì jiē shì míng shì. yī dàn cóng shì yú shǐ yuàn huì yǐn, yǔ bīn péng fù shī. qǐng zhī dá yú wáng. wáng nǎi zhào hù jūn jù zhì. cóng shì yīn píng qù hàn mò, dàn yǐ bēi pán yíng jiē. liáng jiǔ wèn zhī yuē: shì wén pàn guān yǔ zhū xián zuò shī, hé dé jiàn mǒu ér bà? jù lìng què qǔ bǐ yàn, yǐ cǎi jiān shù fú chén xí shàng. zhòng bīn xiāng yǔ chí yí. qí xíng shāng jǔ lè, fù yuē: běn lái yù guān zhì zuò, fēi yǐ yǐn jiǔ wèi yì. shí xiǎo lì yì yǐ jiān hàn zhì yú wáng gōng zhī qián, cóng shì lǐ wèi yī ràng. wáng yuē: mǒu tāo qián fā jī, wèi cháng liú xīn zhāng jù. jīn rì péi fèng yīng máo, bù miǎn yì chén yú kěn. yú shì yǐn zhǐ yuán háo, qǐng kè ér jiù yún: sān shí nián lái lǎo jiàn ér, gāng bèi láng guān qiǎn zuò shī. jiāng nán huā liǔ cóng jūn yǒng, sài běi yān chén wǒ zì zhī. sì zuò lǎn zhī, jīng tàn wú yǐ. shí wén rén zhāng hù yì yù cǐ yán. jiān jūn wèi yuán yuē: guān zī shèng shì, qǐ dé wú yán? hù jí xí wèi shī yǐ xiàn yún: shí nián shòu mìng zhèn fāng yú, xiào jié zhōng guī liǎng yǒu yú. shuí xìn jiāng tán jiā zhèng wài, lǐ líng zhāng jù yòu jūn shū. zhì xìng lǎn zhī xiào yuē: bāo shì zhī cí, kě wèi guò dāng yǐ. zuǒ yòu huò yán yuē: shū shēng zhī tú, wù wèi chǎn nìng. zhì xìng chì zhī yuē: yǒu rén dào wǒ è, rǔ bèi yòu kěn fǒu? zhāng xiù cái hǎi nèi míng shì, qǐ yún yì dé. tiān xià rén wén, qiě yǐ wéi wáng zhì xìng lè shàn yǐ. zhù liú shù xún, lín qí zèng juàn qiān pǐ. chū jù tán lù
唐侍中王智兴,初为徐州节度使,武略英特,有命世之誉。幕府既开,所辟皆是名士。一旦从事于使院会饮,与宾朋赋诗。顷之达于王。王乃召护军俱至。从事因屏去翰墨,但以杯盘迎接。良久问之曰:适闻判官与诸贤作诗,何得见某而罢?遽令却取笔砚,以彩笺数幅陈席上。众宾相与持疑。俟行觞举乐,复曰:本来欲观制作,非以饮酒为意。时小吏亦以笺翰置于王公之前,从事礼为揖让。王曰:某韬钤发迹,未尝留心章句。今日陪奉英髦,不免亦陈愚恳。于是引纸援毫,顷刻而就云:三十年来老健儿,刚被郎官遣作诗。江南花柳从君咏,塞北烟尘我自知。四座览之,惊叹无已。时文人张祜亦预此筵。监军谓元曰:观兹盛事,岂得无言?祜即席为诗以献云:十年受命镇方隅,孝节忠规两有余。谁信将坛嘉政外,李陵章句右军书。智兴览之笑曰:褒饰之词,可谓过当矣。左右或言曰:书生之徒,务为谄侫。智兴叱之曰:有人道我恶,汝辈又肯否?张秀才海内名士,岂云易得。天下人闻,且以为王智兴乐善矣。驻留数旬,临岐赠绢千匹。(出《剧谈录》)
gāo pián
高骈
táng gāo pián yòu hǎo wèi shī, yǎ yǒu qí zǎo, shǔ qíng fù yǒng, héng jué cháng liú, shí bǐng bǐ zhě duō bù jí zhī. gù lǐ shì zhī jì, yán xūn chén yǒu wén zhě, pián qí shǒu yān. jí yù luàn duō wáng, jīn qí cún zhě shèng chuán yú shí. qí zì fù yán huái shī yuē: hèn fá píng róng cè, cán dēng bài jiāng tán. shǒu chí jīn yuè zhòng, shēn guà tiě yī hán. zhǔ shèng kuāng fú yì, ēn shēn bào xiào nán. sān biān yóu wèi jìng, hé gǎn biàn xiū guān. èr nǚ miào shī yún: dì shùn nán xún qù bù hái, èr fēi yōu yuàn shuǐ yún jiān. dāng shí zhū lèi chuí duō shǎo, zhí dào ér jīn zhú shàng bān. yòu yǒng xuě yún: liù yuè huā piāo rù hù shí, zuò kàn xiū zhú biàn qióng zhī. qūn xún hǎo shàng gāo lóu wàng, gài jìn rén jiān è lù qí. yòu tīng gē shī: gōng zǐ yāo huān yuè mǎn lóu, jiā rén jiē diào chàng yī zhōu. biàn cóng xí shàng qiū fēng qǐ, zhí dào xiāo guān shuǐ jìn tóu. yòu jì sēng qióng zhú zhàng shī yún: jiān qīng qióng zhú zhī, yī zhàng yǒu jiǔ jié. jì yú wò zhōu sēng, xián bù qiū shān yuè. chū xiè pán zá shuō
唐高骈幼好为诗,雅有奇藻,属情赋咏,横绝常流,时秉笔者多不及之。故李氏之季,言勋臣有文者,骈其首焉。集遇乱多亡,今其存者盛传于时。其自赋《言怀诗》曰:恨乏平戎策,惭登拜将坛。手持金钺重,身挂铁衣寒。主圣匡扶易,恩深报效难。三边犹未静,何敢便休官。《二女庙诗》云:帝舜南巡去不还,二妃幽怨水云间。当时珠泪垂多少,直到而今竹尚斑。又《咏雪》云:六月花飘入户时,坐看修竹变琼枝。逡巡好上高楼望,盖尽人间恶路歧。又《听歌》诗:公子邀欢月满楼,佳人揭调唱伊州。便从席上秋风起,直到萧关水尽头。又《寄僧筇竹杖诗》云:坚轻筇竹枝,一杖有九节。寄与沃州僧,闲步秋山月。(出谢蟠《杂说》)
luó zhāo wēi
罗昭威
liáng yè wáng luó zhāo wēi shì wèi wǔ rén, yǒu dǎn jué, xǐ shàng wén xué, yǎ hǎo rú shēng. yú tīng suǒ zhī cè, bié lì xué shè, zhāo yán sì fāng yóu shì, zhì yú qí jiān, dài yǐ ēn lǐ. měi dàn shì shì zhī xiá, zé yǔ zhū rú jiǎng lùn jīng yì. jù shū wàn yú juǎn, yú xué shè zhī cè, jiàn zhì shū lóu, zòng rú shì suí yì guān lǎn, jǐ yì zī zī fěng sòng. dāng shí fān mù zhī zhōng, zuì huò wén zhāng zhī yù. měi mìng mù kè zuò sì fāng shū xí, xiǎo bù chēng zhǐ, huài liè dǐ qì, zì bì jiān qǐ cǎo, xià bǐ chéng wén. suī wú zǎo lì zhī fēng, mù kè duō suǒ bù jí. yòu pì yú qī yán shī, měi gē jiǔ yàn huì, chí tíng yóu lǎn, lián bù fù yǒng, tí zhī wū bì. jiāng nán yǒu luó yǐn zhě, wèi liǎng zhè qián liú mù kè, yǒu wén xué. zhāo wēi tè qiǎn shǐ bì jiāo pìn, shēn nán ruǎn zhī jìng. yǐn xī yǐ suǒ zhe wén zhāng shī fù, chóu jì zhāo wēi. zhāo dà qīng mù zhī, nǎi mù qí suǒ wéi shī yuē luó jiāng dōng. jīn yè zhōng rén shì, yǒu fěng sòng zhě. cháng zì wèi tài tīng jì, yì wēi yǒu kě guān. chū luó zhāo wēi chuán
梁邺王罗昭威世为武人,有胆决,喜尚文学,雅好儒生。于厅所之侧,别立学舍,招延四方游士,置于其间,待以恩礼。每旦视事之暇,则与诸儒讲论经义。聚书万余卷,于学舍之侧,建置书楼,纵儒士随意观览,己亦孜孜讽诵。当时蕃牧之中,最获文章之誉。每命幕客作四方书檄,小不称旨,坏裂抵弃,自襞笺起草,下笔成文。虽无藻丽之风,幕客多所不及。又僻于七言诗,每歌酒宴会,池亭游览,廉不赋咏,题之屋壁。江南有罗隐者,为两浙钱镠幕客,有文学。昭威特遣使币交聘,申南阮之敬。隐悉以所著文章诗赋,酬寄昭威。昭大倾慕之,乃目其所为诗曰罗江东。今邺中人士,有讽诵者。尝自为太厅记,亦微有可观。(出《罗昭威传》)