zá qì yòng guó zǐ jiàn shēng yáo sī mǎ cuī jué zhāng xiù cái hé dōng jiē lì wéi xié lǜ xiōng shí cóng wǔ jiāng xiū
杂器用 国子监生 姚司马 崔 珏 张秀才 河东街吏 韦协律兄 石从武 姜修
wáng wū xīn zhě
王屋薪者
guó zǐ jiàn shēng
国子监生
yuán hé zhōng, guó zǐ jiàn xué shēng zhōu yǐ zhě, cháng yè xí yè. hū jiàn yī xiǎo ér, péng sēng tóu, zhǎng èr chǐ yú, mǎn jǐng suì guāng rú xīng, yíng yíng kě wù. xì nòng bǐ yàn, fēn yún bù zhǐ. xué shēng sù yǒu dǎn, chì zhī shāo què. fù bàng shū àn, yīn cì qí suǒ wéi. jiàn bī jìn, yǐ yīn qín zhī. jù zuò āi qiú, cí pō kǔ qiè. tiān jiàng xiǎo. jué rú wù zhé shēng. shì zhī, nǎi bì mù gòu yě, qí shàng zhān sù bǎi yú lì. chū yǒu yáng zá zǔ
元和中,国子监学生周乙者,尝夜习业。忽见一小儿,鬅鬙头,长二尺余,满颈碎光如星,荧荧可恶。戏弄笔砚,纷纭不止。学生素有胆,叱之稍却。复傍书案,因伺其所为。渐逼近,乙因擒之。踞坐哀求,辞颇苦切。天将晓。觉如物折声。视之,乃弊木构也,其上粘粟百余粒。(出《酉阳杂俎》)
yáo sī mǎ
姚司马
yáo sī mǎ jì jū bīn zhōu, zhái zhěn yī xī. yǒu èr xiǎo nǚ, cháng xì diào xī zhōng, wèi cháng yǒu huò. hū náo gān, gè dé yī wù, ruò zhān zhě ér máo, ruò biē zhě ér sāi. qí jiā yì zhī, yǎng yú pén chí. jīng xī, èr nǚ xī huàn jīng shén huǎng hū. yè cháng míng zhù, duì zuò xì. rǎn lán niè zào, wèi cháng zàn xī, rán mò jiàn qí suǒ qǔ yě. shí yáng yuán qīng zài bīn zhōu, yǔ yáo yǒu jiù. yáo yīn cóng shì bīn zhōu. yòu lì bàn nián, nǚ bìng mí shén. qí jiā cháng zhāng dēng xì qián, hū jiàn èr xiǎo shǒu chū dēng yǐng xià. dà yán yuē, qǐ yī qián. jiā huò tuò zhī. yòu yuē: wǒ shì rǔ jiā nǚ xù, hé gǎn wú lǐ? yī chēng wū láng. yī chēng huáng láng, hòu cháng yú rén jiā xiá nì. yáng yuán qīng zhī zhī, yīn wèi qiú shàng dōu sēng zhān. zhān shàn guǐ shén bù, chí niàn, zhì bìng mèi zhě duō zhe xiào. zhān zhì yáo jiā, biāo gāng jiè shéng, yìn shǒu chì jiàn, zhào zhī. hòu shè xuè shí pén jiǔ yú jiè wài. zhōng yè, yǒu wù rú niú, bí yú jiǔ shàng. zhān nǎi nì jiàn, xǐ bù dà yán, jí lì cì zhī. qí wù xiá rèn ér bù, xuè liú rú zhù. zhān lǜ zuǒ yòu, míng jù suǒ zhī, jī qí xuè, zhì hòu yǔ jiǎo zhōng, jiàn ruò wū gé náng, dà kě hé kuì, chuǎn ruò bèi tuó. gài wū láng yě. suì huǐ xīn fén shā zhī, chòu wén shí yú lǐ, yī nǚ jí yù. zì shì fēng yǔ yè, mén tíng wén jiū jiū. cì nǚ yóu bìng. zhān yīn lì yú qián, jǔ dài zhé luó chì zhī. nǚ kǒng bù kòu é. zhān ǒu jiàn qí yī dài shàng yǒu yī zào dài zi, yīn lìng shì nú bì jiě shì zhī, nǎi xiǎo yuè yě. suì sōu qí fú wán, yuè kān dé yī kuì, kuì zhōng xī shì sàng jiā dā zhàng yī, yī sè wéi huáng yǔ zào ěr. zhān jiǎ jiāng mǎn, bù néng yǐ qí mèi, yīn guī jīng. yú nián, yáo bà zhí rù jīng, jīng yuán zuò yì, jù míng chāo běn gǎi. xiān yì zhān, wèi jiā gōng zhì zhī. shè xún, qí nǚ bì shàng zhǒng qǐ rú ōu, dà rú guā. zhān jìn zhēn cì, chū xuè shù hé, jìng chà. chū yǒu yáng zá zǔ
姚司马寄居邠州,宅枕一溪。有二小女,常戏钓溪中,未尝有获。忽挠竿,各得一物,若鳣者而毛,若鳖者而腮。其家异之,养于盆池。经夕,二女悉患精神恍惚。夜常明炷,对作戏。染蓝涅皂,未尝暂息,然莫见其所取也。时杨元卿在邠州,与姚有旧。姚因从事邠州。又历半年,女病弥甚。其家尝张灯戏钱,忽见二小手出灯影下。大言曰,乞一钱。家或唾之。又曰:我是汝家女婿,何敢无礼?一称乌郎。一称黄郎,后常与人家狎昵。杨元卿知之,因为求上都僧瞻。瞻善鬼神部,持念,治病魅者多著效。瞻至姚家,标釭界绳,印手敕剑,召之。后设血食盆酒于界外。中夜,有物如牛,鼻于酒上。瞻乃匿剑,蹝步大言,极力刺之。其物匣刃而步,血流如注。瞻率左右,明炬索之,迹其血,至后宇角中,见若乌革囊,大可合篑,喘若鞴橐。盖乌郎也。遂毁薪焚杀之,臭闻十余里,一女即愈。自是风雨夜,门庭闻啾啾。次女犹病。瞻因立于前,举代折罗叱之。女恐怖叩额。瞻偶见其衣带上有一皂袋子,因令侍奴婢解视之,乃小龠也。遂搜其服玩,龠勘得一篑,篑中悉是丧家搭帐衣,衣色唯黄与皂耳。瞻假将满,不能已其魅,因归京。逾年,姚罢职入京,(京原作意,据明抄本改。)先诣瞻,为加功治之。涉旬,其女臂上肿起如沤,大如瓜。瞻禁针刺,出血数合,竟差。(出《酉阳杂俎》)
cuī jué
崔珏
yuán hé zhōng, bó líng cuī jué zhě, zì rǔ zhèng lái, qiáo jū cháng ān yán fú lǐ. cháng yī rì, dú shū yǒu xià. hū jiàn yī tóng, yī tóng èr zì yuán quē, jù míng chāo běn bǔ. zhǎng bù jìn chǐ, lù fā yī huáng, zì běi yuán xià, qū zhì tà qián, qiě wèi jué yuē: xìng jì jūn yàn xí. kě hū? jué bù yīng. yòu yuē: wǒ shàng zhuàng, yuàn bèi zhǐ shǐ, hé jiàn jù zhī shēn yé? jué yòu bù gù. yǐ ér shàng tà. yuè rán gǒng lì. liáng jiǔ, yú xiù zhōng chū yī xiǎo fú wén shū, zhì jué qián, nǎi shī yě. xì zì rú sù, lì rán kě biàn. shī yuē: xī hé méng tián huì, xún zāo zhòng shū tóu. fū jūn bù zhǐ shǐ, hé chǔ mì yín gōu. lǎn qì, xiào ér wèi yuē: jì yuàn xiāng cóng, wú nǎi hòu huǐ yé? qí tóng yòu chū yī shī, tóu yú jǐ shàng. shī yuē: xué wèn cóng jūn yǒu, shī shū zì wǒ chuán. xū zhī wáng yì shǎo, míng jià dòng qiān nián. yòu yuē: wú wú yì shǎo zhī yì, suī dé rǔ, ān suǒ yòng? é ér yòu tóu yī piān yuē: néng lìng yīn xìn tōng qiān lǐ, jiě zhì lóng shé yùn bā háng. chóu chàng jiāng shēng bù xiāng shǎng, yīng yuán zì fù hǎo wén zhāng. jué xì yuē: hèn rǔ fēi wǔ sè zhě. qí tóng xiào ér xià tà, suì qū běi yuán, rù yī xué zhōng. jué jí mìng pū fā qí xià, dé yī guǎn wén bǐ. jué yīn qǔ shū, fēng ruì rú xīn, yòng zhī yuè yú. yì wú tā guài. chū xuān shì zhì
元和中,博陵崔珏者,自汝郑来,侨居长安延福里。常一日,读书牖下。忽见一童,(一童二字原阙,据明抄本补。)长不尽尺,露发衣黄,自北垣下,趋至榻前,且谓珏曰:幸寄君砚席。可乎?珏不应。又曰:我尚壮,愿备指使,何见拒之深耶?珏又不顾。已而上榻。跃然拱立。良久,于袖中出一小幅文书,致珏前,乃诗也。细字如粟,历然可辨。诗曰:昔荷蒙恬惠,寻遭仲叔投。夫君不指使,何处觅银钩。览讫,笑而谓曰:既愿相从,无乃后悔耶?其僮又出一诗,投于几上。诗曰:学问从君有,诗书自我传。须知王逸少,名价动千年。又曰:吾无逸少之艺,虽得汝,安所用?俄而又投一篇曰:能令音信通千里,解致龙蛇运八行。惆怅江生不相赏,应缘自负好文章。珏戏曰:恨汝非五色者。其僮笑而下榻,遂趋北垣,入一穴中。珏即命仆发其下,得一管文笔。珏因取书,锋锐如新,用之月余。亦无他怪。(出《宣室志》)
zhāng xiù cái
张秀才
dōng dōu táo huà lǐ, yǒu kòng zhái. dà hé zhōng, zhāng xiù cái jiè dé yì yè, cháng hū hū bù ān. zì niàn wèi nán zǐ, dāng bào kāng kǎi zhī zhì, bù yí kuāng qiè yǐ zì ruǎn. yīn yí rù zhōng táng yǐ chù zhī. yè shēn yī zhěn, nǎi jiàn dào shì yǔ sēng tú gè shí wǔ rén, cóng táng zhōng chū. xíng róng cháng duǎn jiē xiāng sì, pái zuò liù háng. wēi yí róng zhǐ, yī yī kě jìng. xiù cái yǐ wéi líng xiān suǒ jí, bù gǎn tì xī, yīn yáng qǐn yǐ kuī zhī. liáng jiǔ, bié yǒu èr wù, zhǎn zhuǎn yú dì. měi yī wù gè yǒu èr shí yī yǎn, nèi sì yǎn, shàn shàn rú huǒ sè. xiāng chí zhú, ér mù guāng xuàn zhuǎn, huò huō yǒu shēng. qūn xún jiān, sēng dào sān shí rén, huò chí huò zǒu, huò dōng huò xī, huò nán huò běi. dào shì yī rén, dú lì yī chù, zé bèi yī sēng jī ér qù zhī. qí èr wù zhōu liú yú sēng dào zhī zhōng. wèi cháng zàn xī. rú cǐ zhēng xiāng jī bó, huò fēn huò jù. yī rén hū jiào yún: zhuō jué yǐ! yán jìng, sēng dào jiē mò rán ér xī. nǎi jiàn èr wù xiāng wèi yuē: xiàng zhě qún sēng yǔ dào liú, miào fǎ jué gāo, rán jiē lài wǒ èr wù, chéng qí jiào xíng ěr. bù rán, ān dé chēng zhuō jué zāi? xiù cái nǎi zhī bì yāo guài yě, yīn yǐ zhěn ér zhì zhī. sēng dào sān shí rén yǔ èr wù, yī shí jīng zǒu, yuē: bù sù qù, wú bèi qiě wèi cuò dà suǒ shǐ míng chāo běn shǐ zuò rǔ. yě. suì jiē bú jiàn. míng rì, sōu xún zhī, yú bì jiǎo zhōng de yī bài náng, zhōng yǒu cháng xíng zi sān shí gè, bìng tóu zǐ yī shuāng ěr. yuán quē chū chù. àn jiàn xuān shì zhì bǔ yí
东都陶化里,有空宅。大和中,张秀才借得肄业,常忽忽不安。自念为男子,当抱慷慨之志,不宜恇怯以自软。因移入中堂以处之。夜深欹枕,乃见道士与僧徒各十五人,从堂中出。形容长短皆相似,排作六行。威仪容止,一一可敬。秀才以为灵仙所集,不敢惕息,因佯寝以窥之。良久,别有二物,展转于地。每一物各有二十一眼,内四眼,剡剡如火色。相驰逐,而目光眩转,砉剨有声。逡巡间,僧道三十人,或驰或走,或东或西,或南或北。道士一人,独立一处,则被一僧击而去之。其二物周流于僧道之中。未尝暂息。如此争相击搏,或分或聚。一人忽叫云:卓绝矣!言竟,僧道皆默然而息。乃见二物相谓曰:向者群僧与道流,妙法绝高,然皆赖我二物,成其教行耳。不然,安得称卓绝哉?秀才乃知必妖怪也,因以枕而掷之。僧道三十人与二物,一时惊走,曰:不速去,吾辈且为措大所使(明抄本使作辱。)也。遂皆不见。明日,搜寻之,于壁角中得一败囊,中有长行子三十个,并骰子一双耳。(原阙出处。按见《宣室志补遗》)
hé dōng jiē lì
河东街吏
kāi chéng chéng yuán zuò chéng. jù míng chāo běn gǎi. zhōng, hé dōng jùn yǒu lì, cháng zhōng yè xún jǐng jiē lù. yī xī tiān qíng yuè lǎng, nǎi zhì jǐng fú sì qián. jiàn yī rén fǔ ér zuò, jiāo bì yōng xī, shēn jǐn hēi, jū rán bù dòng. lì jù, yīn chì zhī. qí rén fǔ ér bù gù. chì qiě jiǔ, jí pǔ qí shǒu. hū jǔ shì, qí miàn mào jí yì. zhǎng shù chǐ, sè bái ér shòu, zhuàng shén kě jù, lì chū jīng pū yú dì, jiǔ zhī, shāo néng qǐ. yīn shì zhī, yǐ wáng jiàn yǐ. lì yóu shì jù yì shén, jí chí guī, jù yǔ yú rén. qí hòu yīn chóng gòu jǐng fú sì mén, fā dì, dé yī qī tǒng, fán shēn shù chǐ, shàng yǒu bái ní hé qí shǒu, guǒ jiē lì suǒ jiàn. chū xuān shì zhì
开成(成原作城。据明抄本改。)中,河东郡有吏,常中夜巡警街路。一夕天晴月朗,乃至景福寺前。见一人俯而坐,交臂拥膝,身尽黑,居然不动。吏惧,因叱之。其人俯而不顾。叱且久,即朴其首。忽举视,其面貌及异。长数尺,色白而瘦,状甚可惧,吏初惊仆于地,久之,稍能起。因视之,已亡见矣。吏由是惧益甚,即驰归,具语于人。其后因重构景福寺门,发地,得一漆桶,凡深数尺,上有白泥合其首,果街吏所见。(出《宣室志》)
wéi xié lǜ xiōng
韦协律兄
tài cháng xié lǜ wéi shēng, yǒu xiōng shén xiōng, zì yún píng shēng wú jù dàn ěr, wén yǒu xiōng zhái, bì wǎng dú sù zhī. qí dì huà yú tóng guān, tóng guān yǒu shì zhī zhě. qiě wén yán kāng dōng běi jiǎo yǒu mǎ zhèn xī zhái, cháng duō guài wù, yīn lǐng sòng qí zhái. jù yǔ jiǔ ròu, yè zé jiē qù, dú liú zhī yú dà chí zhī xī gū tíng zhōng sù. wéi shēng yǐ yǐn jiǔ qiě rè, tǎn yī ér qǐn. yè bàn fāng wù, nǎi jiàn yī xiǎo ér, zhǎng kě chǐ yú, shēn duǎn jiǎo zhǎng, qí sè pō hēi, zì chí zhōng ér chū, rǎn rǎn qián lái, xún jiē ér shàng, yǐ zhì shēng qián, shēng bù wéi zhī dòng. nǎi yán yuē: wò zhě è wù, zhí yòu gù wǒ yé? nǎi rào chuáng ér xíng. xū yú, shēng huí zhěn yǎng wò, nǎi jué qí wù shàng chuáng, shēng yì bù dòng. qūn xún, jué yǒu liǎng gè xiǎo jiǎo, yuán yú shēng jiǎo shàng, lěng rú shuǐ tiě, shàng chè yú xīn, xíng bù shén chí. shēng bù dòng, hòu qí jiàn xíng shàng, jí yú dù, shēng nǎi jù yǐ shǒu mō zhī, zé yī gǔ tiě dǐng zi, yǐ qiàn yī jiǎo yǐ. suì yǐ yī dài xì zhī yú chuáng jiǎo, míng dàn, zhòng kàn zhī, jù bái qí shì. nǎi yǐ chǔ suì qí dǐng, rǎn rǎn yǒu xuè sè. zì shì rén jiē xìn wéi shēng zhī xiōng, ér néng jué zhái zhī yāo yě. chū yì guài lù. huáng běn zuò chū xuán guài lù
太常协律韦生,有兄甚凶,自云平生无惧惮耳,闻有凶宅,必往独宿之。其弟话于同官,同官有试之者。且闻延康东北角有马镇西宅,常多怪物,因领送其宅。具与酒肉,夜则皆去,独留之于大池之西孤亭中宿。韦生以饮酒且热,袒衣而寝。夜半方寤,乃见一小儿,长可尺余,身短脚长,其色颇黑,自池中而出,冉冉前来,循阶而上,以至生前,生不为之动。乃言曰:卧者恶物,直又顾我耶?乃绕床而行。须臾,生回枕仰卧,乃觉其物上床,生亦不动。逡巡,觉有两个小脚,缘于生脚上,冷如水铁,上彻于心,行步甚迟。生不动,候其渐行上,及于肚,生乃遽以手摸之,则一古铁鼎子,已欠一脚矣。遂以衣带系之于床脚,明旦,众看之,具白其事。乃以杵碎其鼎,染染有血色。自是人皆信韦生之凶,而能绝宅之妖也。(出《异怪录》。黄本作出《玄怪录》)
shí cóng wǔ
石从武
kāi chéng chéng yuán zuò chéng, jù míng chāo běn gǎi, zhōng, guì lín pí jiàng shí cóng wǔ, shǎo shàn shè, jiā rǎn è jí, cháng yòu hǎn yǒu quán zhě. měi shēn yè, jiàn yī rén zì wài lái, tǐ yǒu guāng yào. ruò cǐ wù zhì, zé jí zhě hū yín jiā shén, yī mò néng xiào. cóng wǔ tā xī, cāo gōng yìng hù, yǐ qí qí lái. é ér jīng wù fù zhì, cóng wǔ shè zhī, yī fà ér zhōng, yàn guāng xīng sàn. mìng zhú shì zhī, nǎi jiā zhōng jiù shǐ zhāng mù dēng qíng, yǐ dào yǐ. nǎi pī ér fán zhī, qì huī hé zhōng. yú shì huàn zhě jiē yù. chū guì lín fēng tǔ jì
开成(成原作城,据明抄本改,)中,桂林裨将石从武,少善射,家染恶疾,长幼罕有全者。每深夜,见一人自外来,体有光耀。若此物至,则疾者呼吟加甚,医莫能效。从武他夕,操弓映户,以俟其来。俄而精物复至,从武射之,一发而中,焰光星散。命烛视之,乃家中旧使樟木灯擎,已倒矣。乃劈而燔之,弃灰河中。于是患者皆愈。(出《桂林风土记》)
jiāng xiū
姜修
jiāng xiū zhě, bīng zhōu jiǔ jiā yě. xìng bù jū jiǎn, shì jiǔ, shǎo yǒu xǐng shí, cháng xǐ yú rén duì yǐn. bīng zhōu rén jiē jù qí yín yú jiǔ, huò yī mìng, duō bì zhī, gù xiū hǎn yǒu jiāo yǒu. hū yǒu yī kè. zào yī wū mào, shēn cái sān chǐ, yāo kuò shù wéi, zào xiū qiú jiǔ. xiū yǐn zhī shén xǐ, nǎi yǔ cù xí zhuó. kè xiào ér yán yuē: wǒ píng shēng hǎo jiǔ, rán měi hèn fù nèi jiǔ bù cháng mǎn. ruò fù mǎn, zé jì ān qiě lè. ruò qí bù mǎn, wǒ zé shèn wú wèi yǐ. jūn néng róng wǒ jiǔ tuō jī hū? wǒ cháng mù jūn gāo yì, xìng wú rén yǒu yǐ dài zhī. xiū yuē: zi néng yǔ wǒ tóng hào, zhēn wú tú yě, dāng wú jiàn ěr. suì xiāng yǔ xí dì yǐn jiǔ. kè yǐn jìn sān shí, bù zuì. xiū shén yà zhī, yòu qiě yì qí yì rén, qǐ bài zhī, yǐ wèn qí xiāng lǘ xìng shì yān, fù wèn hé dào néng duō yǐn xié. kè yuē: wú xìng chéng, míng dé qì. qí xiān duō zhǐ jiāo yě, ǒu zào huà zhī chuí ēn, shǐ wǒ xiào yòng yú shí ěr. wǒ jīn jì lǎo, fù zì dé dào, néng yǐn jiǔ. ruò mǎn fù, kě wǔ shí yě. mǎn zé shāo ān. xiū wén cǐ yǔ, fù mìng jiǔ yǐn zhī. é zhì wǔ shí, kè fāng hān zuì, kuáng gē kuáng wǔ. zì tàn yuē: lè zāi lè zāi! suì pū yú dì. xiū rèn jí zuì, lìng jiā tóng fú yú shì nèi. zhì shì kè hū yuè qǐ, jīng zǒu ér chū. jiā rén suì yīn zhú zhī, jiàn kè wù dǐ yī shí, huō rán yǒu shēng, xún bú jiàn. zhì xiǎo dǔ zhī, nǎi yī duō nián jiǔ wèng, yǐ pò yǐ. chū xiāo xiāng lù
姜修者,并州酒家也。性不拘检,嗜酒,少有醒时,常喜与人对饮。并州人皆惧其淫于酒,或揖命,多避之,故修罕有交友。忽有一客。皂衣乌帽,身才三尺,腰阔数围,造修求酒。修饮之甚喜,乃与促席酌。客笑而言曰:我平生好酒,然每恨腹内酒不常满。若腹满,则既安且乐。若其不满,我则甚无谓矣。君能容我久托迹乎?我尝慕君高义,幸吾人有以待之。修曰:子能与我同好,真吾徒也,当无间耳。遂相与席地饮酒。客饮近三石,不醉。修甚讶之,又且意其异人,起拜之,以问其乡闾姓氏焉,复问何道能多饮邪。客曰:吾姓成,名德器。其先多止郊野,偶造化之垂恩,使我效用于时耳。我今既老,复自得道,能饮酒。若满腹,可五石也。满则稍安。修闻此语,复命酒饮之。俄至五石,客方酣醉,狂歌狂舞。自叹曰:乐哉乐哉!遂仆于地。修认极醉,令家僮扶于室内。至室客忽跃起,惊走而出。家人遂因逐之,见客误抵一石,剨然有声,寻不见。至晓睹之,乃一多年酒瓮,已破矣。(出《潇湘录》)
wáng wū xīn zhě
王屋薪者
wáng wū shān yǒu lǎo sēng, cháng dú jū yī máo ān, zhāo xī chí niàn, wéi cǎi yào miáo jí sōng shí shí zhī. měi shí hòu, héng bì zì xún xī jiàn yǐ zǎo yù. shù nián zài shān zhōng, rén shāo zhī zhī. hū yī rì, yǒu dào shì yī bì yī, jiān qiú lǎo sēng yī xiāo sù zhǐ. lǎo sēng xìng pì, fù è qí chén zá shén, bù yǔn. dào shì zài sān yán yuē: fú yǔ dào bù xiāng shū, hùn dùn yǐ lái, fāng zhī yǒu fú. shī jīn fú dì zǐ, wǒ jīn dào dì zǐ, hé bú jiàn róng yī xiāo, péi qīng lùn ěr? lǎo sēng yuē: wǒ fú dì zǐ yě, gù bù zhī yǒu dào zhī kě bǐ fú yě. dào shì yuē: fū dào zhě, jū yì jié zhī qián, ér néng shēng tiān shēng rén shēng wàn wù, shǐ yǒu tiān dì, yǒu rén, yǒu wàn wù, zé wǒ zhī dào yě. yì jié zhī qián, rén jiē zhī ér zūn zhī, ér shī jīn bù zhī, jí fēi rén yě. lǎo sēng yuē: wǒ fú héng hé shā jié, jiē dú chēng shì zūn. dà bì zhòng shēng, ēn pǔ tiān dì, yòu qǐ wén dào néng zhēng héng? wǒ qiě shù shì jiā fó shì zūn, shì guó wáng zhī zǐ. qí shǐ yě. shě wáng wèi, rù xuě shān, chéng nǎng jié zhī gōng, zhèng dāng jīn zhī guǒ. tiān shàng tiān xià, wéi wǒ dú zūn. gù shǐ wài dào xié mó, xī jiē xiáng fú. zhì yú jīn rì. jiù bù wén zhī. ěr zhī lǎo jūn, shì shuí zhī zǐ? hé chǔ xiū xíng? jiào jī zhī jiān, wèi wén yǒu yì, qǐ dé yǔ wǒ fú tóng rì ér yán? dào shì yuē: lǎo jūn jiàng shēng yú tiān, wèi cǐ jié zhī dào zǔ, shǐ chū yú zhōu. fú zǐ qì, chéng bái lù, rén shú bù wén? zhì yú sān dǎo zhī shì. shí zhōu zhī jǐng, sān shí liù dòng zhī shén xiān, èr shí sì huà zhī líng yì, wǔ chǐ tóng zǐ, jiē néng zhī zhī. qǐ dú shī yǐ yōng yōng zhī jiàn ér gǎn miè yé? ruò yǐ ěr fú, shě fù yú chéng, shòu chuān xī zhī kǔ, ér yǔ wài dào jiǎo shèng, yòu ān zú dào zāi? yǐ cǐ yán zhī, fú zhǐ shì qún mó zhī zhōng yī qiáng liáng zhě ěr. wǒ tiān dì rén yǔ wàn wù, běn bù lài ěr fú ér shēng. jīn wú fú, bì bù sǔn tiān dì rén zhī wàn wù yě. qiān wàn wù zì yán shì zūn, zì yán shì zūn, shì bì bù zūn zhī, wú zì chēng zūn ěr. lǎo sēng zuò sè yuē: xū yào cǐ děng rén. shè wú cǐ děng. jí dùn kōng què ā pí dì yù yǐ. dào shì dà nù, shēn bì ér qián, nǐ jī lǎo sēng. sēng dàn hé zhǎng bì mù. xū yú, yǒu yī fù xīn zhě guò, jiàn ér guài zhī, zhī lǎo sēng yǔ dào shì zhēng fú dào yōu liè. fù xīn zhě rǎng mèi ér ā yuē: èr zi jù fù mǔ suǒ shēng ér bù yǎng, chù dì wáng zhī tǔ ér bù chén, bù gēng ér shí, bù cán ér yī, bù dàn tōu shēng yú rén jiān, fù gèng yǐ tā fú dào zhēng yōu liè yé. wú jū wǒ shān, náo luàn wǒ shān jū zhī rén. suì jù fén qí máo ān, zhàng fá xīn zhī fǔ, jiē yù shā zhī. lǎo sēng jīng zǒu rù dì, huà wéi yī tiě zhēng. dào shì yì xún huà yī guī bèi gǔ, nǎi zhī qí jiē jīng guài ěr. chū xiāo xiāng lù
王屋山有老僧,常独居一茅庵,朝夕持念,唯采药苗及松实食之。每食后,恒必自寻溪涧以澡浴。数年在山中,人稍知之。忽一日,有道士衣敝衣,坚求老僧一宵宿止。老僧性僻,复恶其尘杂甚,不允。道士再三言曰:佛与道不相疏,混沌已来,方知有佛。师今佛弟子,我今道弟子,何不见容一宵,陪清论耳?老僧曰:我佛弟子也,故不知有道之可比佛也。道士曰:夫道者,居亿劫之前,而能生天生人生万物,使有天地,有人,有万物,则我之道也。亿劫之前,人皆知而尊之,而师今不知,即非人也。老僧曰:我佛恒河沙劫,皆独称世尊。大庇众生,恩普天地,又岂闻道能争衡?我且述释迦佛世尊,是国王之子。其始也。舍王位,入雪山,乘曩劫之功,证当今之果。天上天下,唯我独尊。故使外道邪魔,悉皆降伏。至于今日。就不闻之。尔之老君,是谁之子?何处修行?教迹之间,未闻有益,岂得与我佛同日而言?道士曰:老君降生于天,为此劫之道祖,始出于周。浮紫气,乘白鹿,人孰不闻?至于三岛之事。十州之景,三十六洞之神仙,二十四化之灵异,五尺童子,皆能知之。岂独师以庸庸之见而敢蔑耶?若以尔佛,舍父逾城,受穿膝之苦,而与外道角胜,又安足道哉?以此言之,佛只是群魔之中一强梁者耳。我天地人与万物,本不赖尔佛而生。今无佛,必不损天地人之万物也。千万勿自言世尊,自言世尊,世必不尊之,无自称尊耳。老僧作色曰:须要此等人。设无此等。即顿空却阿毗地狱矣。道士大怒,伸臂而前,拟击老僧。僧但合掌闭目。须臾,有一负薪者过,见而怪之,知老僧与道士争佛道优劣。负薪者攘袂而呵曰:二子俱父母所生而不养,处帝王之土而不臣,不耕而食,不蚕而衣,不但偷生于人间,复更以他佛道争优劣耶。无居我山,挠乱我山居之人。遂遽焚其茅庵,仗伐薪之斧,皆欲杀之。老僧惊走入地,化为一铁铮。道士亦寻化一龟背骨,乃知其皆精怪耳。(出《潇湘录》)