sī mǎ xiàng rú xiè tiǎo shěn yuē yǔ xìn wáng bó lú zhào lín cuī róng zhāng shuō cuī shǔ wáng wéi lǐ hàn gù kuàng lú wò táng dé zōng róng yù lǐ duān hán hóng yáng píng fú zài wáng jiàn péi dù bái jū yì yuán hé shā mén
司马相如 谢朓 沈约 庾信 王勃 卢照邻 崔融 张说 崔曙 王维 李翰 顾况 卢渥 唐德宗 戎昱 李端 韩翃 杨凭 符载 王建 裴度 白居易 元和沙门
sī mǎ xiàng rú
司马相如
hàn sī mǎ xiàng rú fù shī, shí rén jiē chēng diǎn ér lì, suī shī rén zhī zuò, bù néng jiā yě. yáng zǐ yún yuē: zhǎng qīng fù bù shì cóng rén jiān lái, qí shén huà suǒ zhì yé? zi yún xué xiàng rú zhī fù ér fú dài yě, gù yǎ fú yān. xiàng rú wèi shàng lín fù, yì sī xiāo sàn, bù fù yǔ wài wù xiāng guān. kòng yǐn tiān dì, cuò zōng gǔ jīn. hū rán ér shuì, yuè rán ér xìng. jǐ bǎi rì ér hòu chéng. qí yǒu rén shèng lǎn zì cháng qīng míng chāo běn qīng zuò tōng. máo kē míng shì, cháng wèn yǐ zuò fù. xiàng rú yuē: hé cuàn zǔ yǐ chéng wén, liè jǐn xiù ér wèi zhì, yī jīng yī wěi, yī gōng yī shāng, cǐ fù zhī jī yě. fù jiā bì bāo kuò yǔ zhòu, zǒng lǎn rén wù, sī nǎi dé zhī yú nèi, bù kě dé ér bó lǎn. nǎi zuò hé zǔ gē liè jǐn fù ér tuì. zhōng shēn bù gǎn yán zuò fù zhī xīn yǐ. chū xī jīng zá jì
汉司马相如赋诗,时人皆称典而丽,虽诗人之作,不能加也。杨子云曰:长卿赋不似从人间来,其神化所至耶?子云学相如之赋而弗迨也,故雅服焉。相如为上林赋,意思萧散,不复与外物相关。控引天地,错综古今。忽然而睡,跃然而兴。几百日而后成。其友人盛览字长卿(明抄本卿作通)。牦柯名士,尝问以作赋。相如曰:合篡组以成文,列锦绣而为质,一经一纬,一宫一商,此赋之迹也。赋家必包括宇宙,总览人物,斯乃得之于内,不可得而博览。乃作合组歌列锦赋而退。终身不敢言作赋之心矣。(出《西京杂记》)
xiè tiǎo
谢朓
liáng gāo zǔ zhòng chén jùn xiè tiǎo shī. cháng yuē: bù dú xiè shī sān rì, jué kǒu chòu. chū tán sǒu
梁高祖重陈郡谢朓诗。常曰:不读谢诗三日,觉口臭。(出《谈薮》)
shěn yuē
沈约
liáng fèng cháo qǐng wú jūn yǒu cái qì, cháng wèi jiàn qí shī yún: hé dāng jiàn tiān zǐ, huà dì qǔ guān xī. gāo zǔ wèi yuē: tiān zǐ jīn jiàn, guān xī ān zài yān? jūn mò rán wú dá. jūn yòu wèi shī yuē: qiū fēng lóng bái shuǐ, yàn zú yìn huáng shā. shěn yǐn hóu yuē yǔ zhī yuē: yìn huáng shā yǔ tài xiǎn. jūn yuē: yì jiàn gōng shī yún, shān yīng fā yù rán. yuē yuē: wǒ shǐ yù rán, jí yǐ yìn qì. chū tán sǒu
梁奉朝请吴均有才器,常为剑骑诗云:何当见天子,画地取关西。高祖谓曰:天子今见,关西安在焉?均默然无答。均又为诗曰:秋风泷白水,雁足印黄沙。沈隐侯约语之曰:印黄沙语太险。均曰:亦见公诗云,山樱发欲然。约曰:我始欲然,即已印讫。(出《谈薮》)
yǔ xìn
庾信
liáng yǔ xìn cóng nán cháo chū zhì, běi fāng wén shì duō qīng zhī. xìn jiāng kū shù fù yǐ shì zhī, yú hòu wú gǎn yán zhě. shí wēn zi shēng zuò hán líng shān sì bēi, xìn dú ér xiě qí běn. nán rén wèn xìn yuē: běi fāng wén shì hé rú? xìn yuē: wéi yǒu hán líng shān yī piàn shí kān gòng yǔ. xuē dào héng lú sī dào shǎo jiě bǎ bǐ. zì yú lǘ míng gǒu fèi, guā ěr ér yǐ. chū cháo yě qiān zài
梁庾信从南朝初至,北方文士多轻之。信将枯树赋以示之,于后无敢言者。时温子升作韩陵山寺碑,信读而写其本。南人问信曰:北方文士何如?信曰:唯有韩陵山一片石堪共语。薛道衡、卢思道少解把笔。自余驴鸣狗吠,聒耳而已。(出《朝野佥载》)
wáng bó
王勃
táng wáng bó měi wèi bēi sòng, xiān mó mò shù shēng, yǐn bèi fù miàn ér wò hū qǐ, yī bǐ shū zhī, chū bù diǎn cuàn. shí rén wèi zhī fù gǎo. chū tán sǒu
唐王勃每为碑颂,先磨墨数升,引被覆面而卧;忽起,一笔书之,初不点窜。时人谓之腹稿。(出《谈薮》)
lú zhào lín
卢照邻
táng lú zhào lín zì shēng zhī, fàn yáng rén. ruò guàn, bài dèng wáng fǔ diǎn qiān, wáng fǔ shū jì, yī yǐ wěi zhī. wáng yǒu shū shí èr chē, zhào lín zǒng pī lǎn, lüè néng jì yì. hòu wèi yì zhōu xīn dū xiàn wèi. zhì mǎn, pó suō yú shǔ zhōng, fàng kuàng shī jiǔ. gù shì chēng wáng yáng lú luò. zhào lín wén zhī yuē: xǐ jū wáng hòu, chǐ zài luò qián. shí yáng zhī wéi wén, hǎo yǐ gǔ rén xìng míng lián yòng, rú zhāng píng zi zhī lüè tán, lù shì héng zhī suǒ jì, pān ān rén yí qí lòu yǐ, zhòng zhǎng tǒng hé zú zhī zhī, hào wèi diǎn guǐ bù. luò bīn wáng wén hǎo yǐ shù duì, rú qín dì zhòng guān yī bǎi èr, hàn jiā lí gōng sān shí liù. shí rén hào wèi suàn bó shì. rú lú shēng zhī wén, shí rén mò néng píng qí dé shī yǐ. xī zāi, bù xìng yǒu rǎn gēng zhī jí, zhe yōu yōu zi yǐ shì fèn yān. wén jí èr shí juǎn. chū cháo yě qiān shì
唐卢照邻字升之,范阳人。弱冠,拜邓王府典签,王府书记,一以委之。王有书十二车,照邻总披览,略能记忆。后为益州新都县尉。秩满,婆娑于蜀中,放旷诗酒。故世称王、杨、卢、骆。照邻闻之曰:喜居王后,耻在骆前。时杨之为文,好以古人姓名连用,如张平子之略谈,陆士衡之所记,潘安仁宜其陋矣,仲长统何足知之,号为点鬼簿。骆宾王文好以数对,如秦地重关一百二,汉家离宫三十六。时人号为算博士。如卢生之文,时人莫能评其得失矣。惜哉,不幸有冉畊之疾,著《幽忧子》以释愤焉。文集二十卷。(出《朝野佥事》)
cuī róng
崔融
táng guó zǐ sī yè cuī róng zuò wǔ hòu cè wén, yīn fā jí jí yuán zuò xí, jù míng chāo běn gǎi ér zú. shí rén yǐ wéi èr bǎi nián lái wú cǐ wén. chū guó shǐ zuǎn yì
唐国子司业崔融作武后册文,因发疾(疾原作席,据明抄本改)而卒。时人以为二百年来无此文。(出《国史纂异》)
zhāng shuō
张说
táng zhāng shuō xú jiān tóng wèi jí xián xué shì shí yú nián, hào shàng pō tóng, qíng qì xiāng de. shí zhū xué shì diāo luò zhě zhòng, shuō jiān èr rén cún yān. shuō shǒu shū zhū rén míng, yǔ jiān tóng guān zhī. jiān wèi shuō yuē: zhū gōng xī nián jiē shàn yī shí zhī měi, gǎn wèn yì zhī xiān hòu? shuō yuē: lǐ jiào cuī róng xuē jì sòng zhī wèn zhī wén, jiē rú liáng jīn měi yù, wú shī bù kě. fù jiā mó zhī wén, rú gū fēng jué àn, bì lì wàn rèn, cóng yún yù xìng, zhèn léi jù fā, chéng kě yì hū? ruò shī zhī yú láng miào, zé wèi hài yǐ. yán cháo yǐn zhī wén, zé rú lì sè jìng zhuāng, yī zhī qǐ xiù, yān gē zhào wǔ, guān zhě wàng yōu. rán lèi zhī fēng yǎ, zé wèi pái yǐ. jiān yòu yuē: jīn zhī hòu jìn, wén cí shú xián? shuō yuē: hán xiū zhī wén, yǒu rú dà gēng xuán jiǔ, suī yǎ yǒu diǎn zé, ér báo yú zī wèi. xǔ jǐng xiān zhī wén, yǒu rú fēng jī nì tǐ, suī nóng huá kě ài, ér fá fēng gǔ. zhāng jiǔ líng zhī wén, yǒu rú qīng jiān sù liàn, shí jì shí yòng, ér jiǒng yú biān fú. wáng hàn zhī wén, yǒu rú qióng lín yù jiǎ, suī làn rán kě zhēn, ér duō yǒu diàn quē. ruò néng zhēn qí suǒ duǎn, jì qí suǒ zhǎng, yì yī shí zhī xiù yě. chū dà táng xīn yǔ
唐张说、徐坚同为集贤学士十余年,好尚颇同,情契相得。时诸学士凋落者众,说、坚二人存焉。说手疏诸人名,与坚同观之。坚谓说曰:诸公昔年皆擅一时之美,敢问艺之先后?说曰:李峤、崔融、薛稷、宋之问之文,皆如良金美玉,无施不可。富嘉谟之文,如孤峰绝岸,壁立万仞,丛云郁兴,震雷俱发,诚可异乎?若施之于廊庙,则为骇矣。阎朝隐之文,则如丽色靓妆,衣之绮绣,燕歌赵舞,观者忘忧。然类之风雅,则为俳矣。坚又曰:今之后进,文词孰贤?说曰:韩休之文,有如大羹玄酒,虽雅有典则,而薄于滋味。许景先之文,有如丰肌腻体,虽秾华可爱,而乏风骨。张九龄之文,有如轻缣素练,实济时用,而窘于边幅。王翰之文,有如琼林玉斝,虽烂然可珍,而多有玷缺。若能箴其所短,济其所长,亦一时之秀也。(出《大唐新语》)
cuī shǔ
崔曙
táng cuī shǔ yīng jìn shì jǔ, zuò míng táng huǒ zhū shī, xù míng chāo běn xù zuò yǐ shú tiē sān zì yǒu jiā jù yuē: yè lái shuāng yuè mǎn, shǔ hòu yī xīng gū. qí yán shēn wèi gōng wén shì tuī fú. jì yāo mò, yī nǚ míng xīng xīng ér wú nán. dāng shí xián yì zhī. chū míng huáng zá lù
唐崔曙应进士举,作明堂火珠诗,续(明抄本续作以赎贴三字)有佳句曰:夜来双月满,曙后一星孤。其言深为工文士推服。既夭殁,一女名星星而无男。当时咸异之。(出《明皇杂录》)
wáng wéi
王维
táng wáng wéi hǎo shì shì, gù zì mó jí. xìng gāo zhì, dé sòng zhī wèn wǎng chuān bié yè, shān shuǐ shèng jué, jīn qīng liáng sì shì yě. wéi yǒu shī míng, rán hǎo qǔ rén zhāng jù. rú xíng dào shuǐ qióng chù, zuò kàn yún qǐ shí, rén yǐ wéi hán yīng jí zhōng shī yě. mò mò shuǐ tián fēi bái lù, yīn yīn xià mù zhuàn huáng lí, nǎi lǐ jiā yòu shī yě. chū guó shǐ bǔ
唐王维好释氏,故字摩诘。性高致,得宋之问辋川别业,山水胜绝,今清凉寺是也。维有诗名,然好取人章句。如行到水穷处,坐看云起时,人以为含英集中诗也。漠漠水田飞白鹭,阴阴夏木啭黄鹂,乃李嘉佑诗也。(出《国史补》)
lǐ hàn
李翰
táng lǐ hàn wén suī hóng chàng, ér sī shén kǔ sè. wǎn jū yáng dí, cháng cóng yì lìng huáng fǔ céng qiú yīn yuè. sī hé zé zòu yuè, shén quán zé zhuì wén. chū guó shǐ bǔ
唐李翰文虽宏畅,而思甚苦涩。晚居阳翟,常从邑令皇甫曾求音乐。思涸则奏乐,神全则缀文。(出《国史补》)
gù kuàng
顾况
táng gù kuàng zài luò, chéng jiàn yǔ yī èr shī yǒu yóu yú yuàn zhōng. liú shuǐ shàng dé dà wú yè, shàng tí shī yuē: yī rù shēn gōng lǐ, nián nián bú jiàn chūn. liáo tí yī piàn yè, jì yú yǒu qíng rén. kuàng míng rì yú shàng yóu, yì tí yè shàng, fàn yú bō zhōng. shī yuē: chóu jiàn yīng tí liǔ xù fēi, shàng yáng gōng nǚ duàn cháng shí. jūn ēn bù jīn dōng liú shuǐ, yè shàng tí shī jì yú shuí. hòu shí rì yú, yǒu kè lái yuàn zhōng xún chūn, yòu yú yè shàng dé yī shī, gù yǐ shì kuàng. shī yuē: yī yè tí shī chū jìn chéng, shuí rén chóu hé dú hán qíng. zì jiē bù jí bō zhōng yè, dàng yàng chéng fēng qǔ cì xíng. chū běn shì shī
唐顾况在洛,乘间与一二诗友游于苑中。流水上得大梧叶,上题诗曰:一入深宫里,年年不见春。聊题一片叶,寄与有情人。况明日于上游,亦题叶上,泛于波中。诗曰:愁见莺啼柳絮飞,上阳宫女断肠时。君恩不禁东流水,叶上题诗寄与谁。后十日余,有客来苑中寻春,又于叶上得一诗,故以示况。诗曰:一叶题诗出禁城,谁人愁和独含情。自嗟不及波中叶,荡漾乘风取次行。(出《本事诗》)
lú wò
卢渥
zhōng shū shè rén lú wò yìng jǔ zhī suì, ǒu lín yù gōu, jiàn yī hóng yè, mìng pū qiān lái. yè shàng jí yǒu yī jué jù, zhì yú jīn xiāng. huò chéng yú tóng zhì. jí xuān zōng jì shěng gōng rén, chū bù zhào, xǔ cóng bǎi guān sī lì, dú bù xǔ gòng jǔ rén. wò hòu yì yī rèn fàn yáng, dú huò qí tuì gōng rén, dǔ hóng yè ér xū yuàn jiǔ zhī yuē: dāng shí ǒu tí suí liú, bù wèi láng jūn shōu cáng jīn qiè. yàn qí shū jī, wú bù yà yān. shī yuē: liú shuǐ hé tài jí, shēn gōng jǐn rì xián. yīn qín xiè hóng yè, hǎo qù dào rén jiān. chū yún xī yǒu yì
中书舍人卢渥应举之岁,偶临御沟,见一红叶,命仆搴来。叶上及有一绝句,置于巾箱。或呈于同志。及宣宗既省宫人,初不诏,许从百官司吏,独不许贡举人。渥后亦一任范阳,独获其退宫人,睹红叶而吁怨久之曰:当时偶题随流,不谓郎君收藏巾箧。验其书迹,无不讶焉。诗曰:流水何太急,深宫尽日闲。殷勤谢红叶,好去到人间。(出《云溪友议》)
táng dé zōng
唐德宗
táng dé zōng měi lín cháo, duō lìng zhēng sì fāng qiū yuán cái néng néng zì yuán quē, jù dù yáng zá biān bǔ, xué shù zhí yán jí jiàn zhī shì. yóu shì tí bǐ xiàn yì zhě mǎn yú què xià. shàng duō qīn zì kǎo shì, gù jué qǐng tuō zhī mén. shì shí wén xué xiāng gāo, gōng dào dà zhèn, dé lù zhě xián yǐ tuī xián jìn shàn wèi yì. shàng shì zhì kē yú xuān zhèng diàn, huò yǒu guāi miù zhě jí nóng diǎn bǐ mǒ zhī, huò chēng zhǐ zhě qiáo zú lǎng yín. yì rì, jí biàn shì zǎi chén xué shì yuē: cǐ jiē tuō mén shēng yě. gōng qīng dài fū yǐ xià, wú bù fú shàng zǎo jiàn. hóng cí dú gū shòu shì fàng xún xiàng fù. jí jìn qí běn, shàng lǎn, chēng tàn jiǔ zhī. yīn yín qí cí yún: huà zhī shì fú, zé bì ài míng chāo běn ài zuò shòu hū lái xiàn wù huò wéi xìng, sī yòng gǎn yú zhì rén. shàng shén jiā zhī, gù tè shū dì sān děng. xiān shì dài zōng cháo, wén dān guó lěi jìn xún xiàng sān shí yǒu èr, shàng xī lìng fàng yú jīng shān zhī nán. ér shòu bù chì shòu xiàn, bù shāng fàng qì, shàng shǎng wèi zhī qù jiù yě. chū dù yáng zá biān
唐德宗每临朝,多令征四方丘园才能(能字原缺,据《杜阳杂编》补),学术直言极谏之士。由是题笔献艺者满于阙下。上多亲自考试,故绝请托之门。是时文学相高,公道大振,得路者咸以推贤进善为意。上试制科于宣政殿,或有乖谬者即浓点笔抹之,或称旨者翘足朗吟。翌日,即遍示宰臣学士曰:此皆脱门生也。公卿大夫已下,无不服上藻鉴。宏词独孤绶试《放驯象赋》。及进其本,上览,称叹久之。因吟其词云:化之式孚,则必爱(明抄本爱作受)乎来献;物或违性,斯用感于至仁。上甚嘉之,故特书第三等。先是代宗朝,文单国累进驯象三十有二,上悉令放于荆山之南。而绶不斥受献,不伤放弃,上赏为知去就也。(出《杜阳杂编》)
zhēn yuán wǔ nián, chū zhì zhōng hé jié, yù zhì shī, cháo chén fèng hé. zhào xiě běn cì dài shū lún yú róng zhōu. tiān xià róng zhī. chū guó shǐ bǔ
贞元五年,初置中和节,御制诗,朝臣奉和。诏写本赐戴叔伦于容州。天下荣之。(出《国史补》)
róng yù
戎昱
táng xiàn zōng huáng dì cháo, yǐ běi dí pín qīn biān jìng, dà chén zòu yì: gǔ zhě hé qīn, yǒu wǔ lì ér wú qiān jīn zhī fèi. dì yuē: bǐ wén yǒu yī qīng, néng wéi shī ér xìng shì shāo pì, shì shuí? zǎi xiàng duì yuē: kǒng shì bāo zǐ xū lěng zhāo yáng. jiē bú shì yě. dì suì yín yuē: shān shàng qīng sōng mò shàng chén, yún ní qǐ hé dé xiāng qīn. shì lù jǐn xián liáng mǎ shòu, wéi jūn bù qì wò lóng pín. qiān jīn wèi bì néng yí xìng, yī nuò cóng lái xǔ shā shēn. mò dào shū shēng wú gǎn jī, cùn xīn hái shì bào ēn rén. shì chén duì yuē: cǐ shì róng yù shī yě. jīng zhào yǐn lǐ luán qú nǐ yǐ nǚ jià yù, lìng qí gǎi xìng, yù gù cí yān. dì yuè yuē: zhèn yòu jì de yǒng shǐ yī piān, cǐ rén ruò zài, biàn yǔ lǎng zhōu cì shǐ. wǔ líng táo yuán, zú chēng shī rén zhī xìng yǒng. shèng zhǐ rú cǐ chóu dié, shì lín zhī róng yě. qí yǒng shǐ shī yún: hàn jiā qīng shǐ nèi, jì zhuō shì hé qīn. shè jì yī míng zhǔ, ān wēi tuō fù rén. qǐ néng jiāng yù mào, biàn yù jìng hú chén. dì xià qiān nián gǔ, shuí wèi fǔ zuǒ chén. dì xiào yuē: wèi jiàng zhī gōng, hé qí nuò yě? dà chén gōng qīng, suì xī hé róng zhī lùn zhě yǐ. chū yún xī yǒu yì
唐宪宗皇帝朝,以北狄频侵边境,大臣奏议:古者和亲,有五利而无千金之费。帝曰:比闻有一卿,能为诗而姓氏稍僻,是谁?宰相对曰:恐是包子虚、冷朝阳。皆不是也。帝遂吟曰:山上青松陌上尘,云泥岂合得相亲。世路尽嫌良马瘦,唯君不弃卧龙贫。千金未必能移姓,一诺从来许杀身。莫道书生无感激,寸心还是报恩人。侍臣对曰:此是戎昱诗也。京兆尹李銮瞿拟以女嫁昱,令其改姓,昱固辞焉。帝悦曰:朕又记得咏史一篇,此人若在,便与朗州刺史。武陵桃源,足称诗人之兴咏。圣旨如此稠叠,士林之荣也。其咏史诗云:汉家青史内,计拙是和亲。社稷依明主,安危托妇人。岂能将玉貌,便欲静胡尘。地下千年骨,谁为辅佐臣。帝笑曰:魏绛之功,何其懦也?大臣公卿,遂息和戎之论者矣。(出《云溪友议》)
lǐ duān
李端
táng guō ài shàng shēng píng gōng zhǔ, shèng jí wén shì, jí xí fù shī. gōng zhǔ wéi ér guān zhī. lǐ duān zhōng yàn shī chéng, yǒu xún lìng hé láng zhī jù, zhòng chēng jué miào. huò wèi sù gòu. duān yuē: yuàn fù yī yùn. qián qǐ yuē: qǐng yǐ qǐ xìng wèi yùn. fù yǒu jīn liè tóng shān zhī jù. ài dà xǐ, chū míng mǎ jīn bó wèi zèng. shì huì yě, duān shàn chǎng sòng chéng xiàng wáng jìn zhī zhèn yōu shuò, hán hóng shàn chǎng sòng chéng xiàng liú yàn zhī xún jiāng huái, qián qǐ shàn chǎng. chū guó shǐ bǔ
唐郭暧尚升平公主,盛集文士,即席赋诗。公主帷而观之。李端中宴诗成,有荀令何郎之句,众称绝妙。或谓宿构。端曰:愿赋一韵。钱起曰:请以起姓为韵。复有金埒铜山之句。暧大喜,出名马金帛为赠。是会也,端擅场;送丞相王缙之镇幽朔,韩翃擅场;送丞相刘晏之巡江淮,钱起擅场。(出《国史补》)
hán hóng
韩翃
táng hán hóng shǎo fù cái míng. hóu xī yì zhèn qīng zī, hóng wèi cóng shì. hòu bà fǔ, xián jū shí nián. lǐ miǎn zhèn yí mén, yòu shǔ wèi mù lì. shí hán yǐ chí mù, tóng zhí jiē xīn jìn hòu shēng, bù néng zhī hán. gòng mù wèi è shī hán hóng. hóng shū bù dé yì, duō cí jí zài jiā. wéi mò zhí wéi xún guān zhě, yì zhī míng shì, yǔ hán dú shàn. yī rì yè jiāng bàn, wéi kòu mén jí. hán chū jiàn zhī, hè yuē: yuán wài chú jià bù láng zhōng, zhī zhì gào. hán dà è rán yuē: bì wú cǐ shì, dìng wù yǐ. wéi jiù zuò yuē: liú dǐ zhuàng bào, zhì gào quē rén, zhōng shū liǎng jìn míng, yù bǐ bù diǎn chū. yòu qǐng zhī, dé zōng pī yuē, yǔ hán hóng. shí yǒu yǔ hóng tóng xìng míng zhě, wèi jiāng huái cì shǐ. yòu jù èr rén tóng jìn. yù bǐ fù pī yuē, chūn chéng wú chǔ bù fēi huā, hán shí dōng fēng yù liǔ xié. rì mù hàn gōng chuán là zhú, qīng yān sàn rù wǔ hòu jiā. yòu pī yún, yǔ cǐ hán hóng. wéi yòu hè yuē: cǐ fēi yuán wài shī yě? hán yuē: shì yě. shì zhī bù wù yǐ. zhì míng ér lǐ yǔ liáo shǔ jiē zhì. shí jiàn zhōng chū yě. chū běn shì shī
唐韩翃少负才名。侯希逸镇青淄,翃为从事。后罢府,闲居十年。李勉镇夷门,又署为幕吏。时韩已迟暮,同职皆新进后生,不能知韩。共目为恶诗韩翃。翃殊不得意,多辞疾在家。唯末职韦巡官者,亦知名士,与韩独善。一日夜将半,韦扣门急。韩出见之,贺曰:员外除驾部郎中,知制诰。韩大愕然曰:必无此事,定误矣。韦就座曰:留底状报,制诰缺人,中书两进名,御笔不点出。又请之,德宗批曰,与韩翃。时有与翃同姓名者,为江淮刺史。又具二人同进。御笔复批曰,春城无处不飞花,寒食东风御柳斜。日暮汉宫传蜡烛,轻烟散入五侯家。又批云,与此韩翃。韦又贺曰:此非员外诗也?韩曰:是也。是知不误矣。质明而李与僚属皆至。时建中初也。(出《本事诗》)
yáng píng
杨凭
táng jīng zhào yǐn yáng píng, xiōng dì sān rén jiē néng wén, wéi xué shén kǔ. huò tóng fù yī piān, gòng zuò tíng shí, shuāng jī jīn xiù, kè chéng nǎi yǐ. chū chuán zài
唐京兆尹杨凭,兄弟三人皆能文,为学甚苦。或同赋一篇,共坐庭石,霜积襟袖,课成乃已。(出传载)
fú zài
符载
táng fú zài zì hòu zhī, shǔ jùn rén, yǒu qí cái. shǐ yǔ yáng héng sòng jì qī qīng chéng shān xí yè. yáng héng zhuó dì, sòng jì xiān míng chāo běn xiān zuò lǎo sǐ, wú chéng. wéi zài yǐ wáng bà zì xǔ, chǐ yú cháng diào. wéi gāo zhèn shǔ, pì wèi zhī shǐ. suī yuē shòu zhī, shàng duō yǎn jiǎn. gāo cháng yú èr shí sì huà shè jiào, qǐng zhuàn zhāi cí. yú shí péi yǐn yú mó hē chí, zài lí xí guàn shù, mìng xiǎo lì shí èr rén pěng yàn, rén fēn liǎng tí. huǎn bù chí jiān, gè shòu kǒu zhàn. qí mǐn sù yě rú cǐ. liú pì shí wéi jīn wú cāng cáo cān jūn, shǐ yī gāo yān. zài yǔ zhuàn zhēn zàn yún: jiǎo jiǎo huà chū, qì jié wén xióng. líng chī chū shuǐ, qiū è chéng fēng. xíng yì zé gù, fǔ rén nǎi tōng. tā nián liáng dí, lín gé zhī zhōng. jí gāo zú, pì zǒng liú wù, zài yì zài mù zhōng. jí pì bài, zài yì miǎn huò. chū běi mèng suǒ yán
唐符载字厚之,蜀郡人,有奇才。始与杨衡、宋济栖青城山习业。杨衡擢第,宋济先(明抄本先作老)死,无成。唯载以王霸自许,耻于常调。韦皋镇蜀,辟为支使。虽曰受知,尚多偃蹇。皋尝于二十四化设醮,请撰斋词。于时陪饮于摩诃池,载离席盥漱,命小吏十二人捧砚,人分两题。缓步池间,各授口占。其敏速也如此。刘辟时为金吾仓曹参军,始依皋焉。载与撰真赞云:矫矫化初,气杰文雄。灵螭出水,秋鹗乘风。行义则固,辅仁乃通。他年良觌,麟阁之中。及皋卒,辟总留务,载亦在幕中。及辟败,载亦免祸。(出《北梦琐言》)
wáng jiàn
王建
táng wáng jiàn chū wèi wèi nán xiàn wèi, zhí nèi guān wáng shū mì zhě, jǐn zōng rén zhī fēn. rán bǐ wǒ bù jūn, fù huái qīng bàng zhī sè. hū yīn guò yǐn, yǔ jí huán líng xìn rèn zhōng guān, qǐ dǎng gù xīng fèi zhī shì. shū mì shēn hàn qí jī. jí yuē: wú dì suǒ yǒu gōng cí, tiān xià jiē sòng yú kǒu. jìn yē shēn suì, hé yǐ zhī zhī? jiàn bù néng duì. gù yuán zhěn yǐ cháng yǒu gōng cí, zhào lìng yǐn qí wén. cháo tíng yǐ wéi kǒng guāng bù yán wēn shù zhě, shèn zhī zhì yě. jí wáng jiàn jiāng bèi zòu hé, yīn wèi shī yǐ ràng zhī, nǎi tuō qí huò yě. jiàn shī yuē: xiān cháo xíng zuò zhèn xiāng suí, jīn shàng chūn gōng jiàn zhǎng shí. tuō xià yù yī piān de zhe, jìn lái lóng mǎ měi jiāo qí. cháng chéng mì zhǐ huán jiā shǎo, dú zòu biān qíng chū diàn chí. bú shì dāng jiā pín xiàng shuō, jiǔ zhòng zhēng qiǎn wài rén zhī. chū yún xī yǒu yì
唐王建初为渭南县尉,值内官王枢密者,尽宗人之分。然彼我不均,复怀轻谤之色。忽因过饮,语及桓灵信任中官,起党锢兴废之事。枢密深憾其讥。诘曰:吾弟所有宫词,天下皆诵于口。禁掖深邃,何以知之?建不能对。故元稹以尝有宫词,诏令隐其文。朝廷以为孔光不言温树者,慎之至也。及王建将被奏劾,因为诗以让之,乃脱其祸也。建诗曰:先朝行坐镇相随,今上春宫见长时。脱下御衣偏得著,进来龙马每交骑。常承密旨还家少,独奏边情出殿迟。不是当家频向说,九重争遣外人知。(出《云溪友议》)
péi dù
裴度
táng xiàn zōng yǐ yù dài cì péi dù, lín hōng què jìn. mén rén zuò biǎo, jiē bù rú yì. gōng lìng zǐ dì zhí bǐ, kǒu zhàn yuē: nèi fǔ zhī zhēn, xiān cháo suǒ cì. jì bù gǎn jiāng guī dì xià, yòu bù hé liú zài rén jiān. wén zhě tàn qí jiǎn qiè ér bù luàn. chū yīn huà lù
唐宪宗以玉带赐裴度,临薨却进。门人作表,皆不如意。公令子弟执笔,口占曰:内府之珍,先朝所赐。既不敢将归地下,又不合留在人间。闻者叹其简切而不乱。(出《因话录》)
bái jū yì
白居易
táng bái jū yì yǒu jì fán sù shàn gē, xiǎo mán shàn wǔ. cháng wèi shī yuē: yīng táo fán sù kǒu, yáng liǔ xiǎo mán yāo. nián jí gāo mài, ér xiǎo mán fāng fēng yàn, yīn yáng liǔ cí yǐ tuō yì yuē: yī shù chūn fēng wàn wàn zhī, nèn yú jīn sè ruǎn yú sī. yǒng fēng fāng lǐ dōng nán jiǎo, jǐn rì wú rén shǔ ā shuí. jí xuān zōng cháo, guó lè chàng shì cí, shàng wèn shuí cí? yǒng fēng zài hé chǔ? zuǒ yòu jù yǐ duì. suì yīn dōng shǐ, mìng qǔ yǒng fēng liǔ liǎng zhī, zhí yú jìn zhōng. zì gǎn shàng zhī qí míng, qiě hào shàng fēng yǎ, yòu wèi shī yī zhāng, qí mò jù yún: dìng zhī cǐ hòu tiān wén lǐ, liǔ sù guāng zhōng tiān liǎng xīng. hòu chú sū zhōu cì shǐ, zì xiá yán liú fù jùn. shí zǐ guī xiàn fán zhī yī, wén jū yì jiāng guò wū shān, xiān yú shén nǚ cí fěn bì dà shǔ zhī yuē: sū zhōu cì shǐ jīn cái zǐ, xíng dào wū shān bì yǒu shī. wèi bào gāo táng shén nǚ dào, sù pái yún yǔ hòu qīng cí. jū yì dǔ tí chù chàng rán, yāo zhī yī zhì yuē: lì yáng liú láng zhōng liú yǔ xī, sān nián lǐ bái dì, yù zuò yī shī yú cǐ, qiè ér bù wéi. bà jùn jīng guò, xī qù qiān yú shī, dàn liú sì zhāng ér yǐ. cǐ sì zhāng zhě, nǎi gǔ jīn zhī jué chàng yě, ér rén zào cì bù hé wéi zhī. shěn quán qī shī yuē: wū shān gāo bù jí, hé dá zhuàng qí xīn. àn gǔ yí fēng yǔ, yōu yá ruò guǐ shén. yuè míng sān xiá shǔ, cháo mǎn jiǔ jiāng chūn. wèi wèn yáng tái kè, yīng zhī rù mèng rén. wáng wú jīng shī yuē: shén nǚ xiàng gāo táng, wū shān xià xī yáng. pái huái zuò xíng yǔ, wǎn luán zhú jīng wáng. diàn yǐng jiāng qián luò, léi shēng xiá wài zhǎng. jì yún wú chǔ suǒ, tái guǎn xiǎo cāng cāng. lǐ duān shī yuē: wū shān shí èr chóng, jiē zài bì kōng zhōng. huí hé yún cáng rì, fēi wēi yǔ dài fēng. yuán shēng hán dù shuǐ, shù sè mù lián kōng. chóu xiàng gāo táng qù, qiān qiū jiàn chǔ gōng. huáng fǔ rǎn shī yuē: wū xiá jiàn bā dōng, tiáo tiáo chū bàn kōng. yún cáng shén nǚ guǎn, yǔ dào chǔ wáng gōng. zhāo mù quán shēng luò, hán xuān shù sè tóng. qīng yuán bù kě tīng, piān zài jiǔ qiū zhōng. bái jū yì yín sì piān shī, yǔ fán shēng tóng jì, ér jìng bù wéi. chū yún xī yǒu yì
唐白居易有妓樊素善歌,小蛮善舞。尝为诗曰:樱桃樊素口,杨柳小蛮腰。年即高迈,而小蛮方丰艳,因杨柳词以托意曰:一树春风万万枝,嫩于金色软于丝。永丰坊里东南角,尽日无人属阿谁。及宣宗朝,国乐唱是词,上问谁词?永丰在何处?左右具以对。遂因东使,命取永丰柳两枝,植于禁中。自感上知其名,且好尚风雅,又为诗一章,其末句云:定知此后天文里,柳宿光中添两星。后除苏州刺史,自峡沿流赴郡。时秭归县繁知一,闻居易将过巫山,先于神女祠粉壁大署之曰:苏州刺史今才子,行到巫山必有诗。为报高唐神女道,速排云雨候清词。居易睹题处畅然,邀知一至曰:历阳刘郎中刘禹锡,三年理白帝,欲作一诗于此,怯而不为。罢郡经过,悉去千余诗,但留四章而已。此四章者,乃古今之绝唱也,而人造次不合为之。沈佺期诗曰:巫山高不极,合沓状奇新。暗谷疑风雨,幽崖若鬼神。月明三峡曙,潮满九江春。为问阳台客,应知入梦人。王无兢诗曰:神女向高唐,巫山下夕阳。徘徊作行雨,婉娈逐荆王。电影江前落,雷声峡外长。霁云无处所,台馆晓苍苍。李端诗曰:巫山十二重,皆在碧空中。回合云藏日,霏微雨带风。猿声寒渡水,树色暮连空。愁向高唐去,千秋见楚宫。皇甫冉诗曰:巫峡见巴东,迢迢出半空。云藏神女馆,雨到楚王宫。朝暮泉声落,寒暄树色同。清猿不可听,偏在九秋中。白居易吟四篇诗,与繁生同济,而竟不为。(出《云溪友议》)
yuán hé shā mén
元和沙门
táng yuán hé zhōng, cháng ān yǒu shā mén bù jì míng, shàn bìng rén wén zhāng, yóu néng zhuō yǔ yì xiāng hé zhī chù. zhāng jí pō huì zhī, míng sōu yù qiè. sī dé jù yuē: zhǎng yīn sòng rén chù, yì dé bié jiā shí. jìng wǎng kuā yáng. nǎi yuē: cǐ yīng bù hé qián bèi yì yě. sēng xiào yuē: cǐ yǒu rén dào le yě. jí yuē: xiàng yǒu hé rén? sēng lěng yín yuē: jiàn tā tiāo lǐ fā, sī yì hòu yuán chūn. jí yīn fǔ zhǎng dà xiào. chū zhí yán
唐元和中,长安有沙门(不记名),善病人文章,尤能捉语意相合之处。张籍颇恚之,冥搜愈切。思得句曰:长因送人处,忆得别家时。径往夸扬。乃曰:此应不合前辈意也。僧笑曰:此有人道了也。籍曰:向有何人?僧冷吟曰:见他挑李发,思忆后园春。籍因抚掌大笑。(出《摭言》)