táng yuán hé zhōng, yǒu chén luán fèng zhě, hǎi kāng rén yě, fù qì yì, bù wèi guǐ shén, xiāng dǎng xián hū wèi" hòu lái zhōu chǔ". hǎi kāng jiù yǒu léi gōng miào, yì rén qián jié jì sì, dǎo zhù jì yín, yāo wàng yì zuò. yì rén měi suì wén xīn léi rì, jì mǒu jiǎ zǐ, yī xún fù zhí sī rì, bǎi gōng bù gǎn dòng zuò, fàn zhě bù xìn sù bì zhèn sǐ, qí yìng rú xiǎng. shí hǎi kāng dà hàn, yì rén dǎo ér wú yīng. luán fèng dà nù yuē:" wú zhī xiāng, nǎi léi xiāng yě, wèi shén bù fú, kuàng shòu rén diàn chóu rú sī! jià sè jì jiāo, bēi chí yǐ hé, shēng láo xiǎng jǐn, yān yòng miào wèi!"
唐元和中,有陈鸾凤者,海康人也,负气义,不畏鬼神,乡党咸呼为“后来周处”。海康旧有雷公庙,邑人虔洁祭祀,祷祝既淫,妖妄亦作。邑人每岁闻新雷日,记某甲子,一旬复值斯日,百工不敢动作,犯者不信宿必震死,其应如响。时海康大旱,邑人祷而无应。鸾凤大怒曰:“吾之乡,乃雷乡也,为神不福,况受人奠酬如斯!稼穑既焦,陂池已涸,牲牢飨尽,焉用庙为!”
suì bǐng jù ruò zhī. qí fēng sú, bù dé yǐ huáng yú zhì ròu, xiāng hè, shí zhī yì bì zhèn sǐ.
遂秉炬爇之。其风俗,不得以黄鱼彘肉,相和,食之亦必震死。
shì rì, luán fèng chí zhú tàn dāo, yú yě tián zhōng, yǐ suǒ jì wù xiāng hè dàn zhī, jiāng yǒu suǒ cì. guǒ guài yún shēng, è fēng qǐ, xùn léi jí yǔ zhèn zhī. luán fèng nǎi yǐ rèn shàng huī, guǒ zhōng léi zuǒ gǔ ér duàn. léi duò dì, zhuàng lèi xióng zhū, máo jiǎo, ròu yì qīng sè, shǒu zhí duǎn bǐng gāng shí fǔ, liú xiě zhù rán, yún yǔ jǐn miè. luán fèng zhī léi wú shén, suì chí fù jiā, gào qí xuè shǔ yuē:" wú duàn léi zhī gǔ yǐ, qǐng guān zhī."
是日,鸾凤持竹炭刀,于野田中,以所忌物相和啖之,将有所伺。果怪云生,恶风起,迅雷急雨震之。鸾凤乃以刃上挥,果中雷左股而断。雷堕地,状类熊猪,毛角,肉翼青色,手执短柄刚石斧,流血注然,云雨尽灭。鸾凤知雷无神,遂驰赴家,告其血属曰:“吾断雷之股矣,请观之。”
qīn ài è hài, gòng wǎng shì zhī, guǒ jiàn léi zhé gǔ, ér yǐ yòu chí dāo, yù duàn qí jǐng, niè qí ròu. wèi qún zhòng gòng zhí zhī yuē:" tíng shì tiān shàng líng wù, ěr wéi xià jiè yōng rén, zhé hài léi gōng, bì wǒ yī xiāng shòu huò," zhòng zhuō yī mèi, shǐ luán fèng fèn jī bù dé.
亲爱愕骇,共往视之,果见雷折股,而已又持刀,欲断其颈,啮其肉。为群众共执之曰:“霆是天上灵物,尔为下界庸人,辄害雷公,必我一乡受祸,”众捉衣袂,使鸾凤奋击不得。
qūn xún, fù yǒu yún léi, guǒ qí shāng zhě, hé duàn gǔ ér qù. pèi rán yún yǔ, zì wǔ jí xī, hé miáo jiē lì yǐ. suì bèi cháng yòu gòng chì zhī, bù xǔ hái shě. yú shì chí dāo xíng èr shí lǐ, yì jiù xiōng jiā. jí yè, yòu zāo tíng zhèn, tiān huǒ fén qí shì. fù chí dāo lì yú tíng, léi zhōng bù néng hài. xuán yǒu rén gào qí jiù xiōng xiàng lái shì, yòu wèi zhú chū. fù wǎng sēng shì, yì wèi tíng zhèn, fén ruò rú qián. zhī wú róng shēn chǔ, nǎi yè bǐng jù, rù yú rǔ xué qiàn kǒng zhī chù, hòu léi bù fù néng zhèn yǐ. zhì shǔ, rán hòu fǎn shě, zì hòu hǎi kāng měi yǒu hàn, yì rén jí jù jīn yǔ luán fèng, qǐng yī qián diào èr wù shí zhī, chí dāo rú qián, jiē yǒu yún yǔ pāng tuó, zhōng bù néng zhèn. rú cǐ èr shí yú nián, sú hào luán fēng wèi yǔ shī. zhì dà hé zhōng, cì shǐ lín xù zhī qí shì, zhào zhì zhōu, jí qí duān ní. luán fēng yún:" shào zhuàng zhī shí, xīn rú tiě shí, guǐ shén léi diàn, shì zhī ruò wú dāng zhě. yuàn shā yī shēn, qǐng sū wàn xìng, jí shàng xuán yān néng shǐ léi guǐ gǎn chěng qí xiōng yì yě!"
逡巡,复有云雷,裹其伤者,和断股而去。沛然云雨,自午及西,涸苗皆立矣。遂被长幼共斥之,不许还舍。于是持刀行二十里,诣舅兄家。及夜,又遭霆震,天火焚其室。复持刀立于庭,雷终不能害。旋有人告其舅兄向来事,又为逐出。复往僧室,亦为霆震,焚爇如前。知无容身处,乃夜秉炬,入于乳穴嵌孔之处,后雷不复能震矣。至曙,然后返舍,自后海康每有旱,邑人即醵金与鸾凤,请依前调二物食之,持刀如前,皆有云雨滂沱,终不能震。如此二十余年,俗号鸾风为雨师。至大和中,刺史林绪知其事,召至州,诘其端倪。鸾风云:“少壮之时,心如铁石,鬼神雷电,视之若无当者。愿杀一身,请苏万姓,即上玄焉能使雷鬼敢骋其凶臆也!”
suì xiàn qí dāo yú xù, hòu chóu qí zhí.
遂献其刀于绪,厚酬其值。