yǒu mài huā lǎo fù yán, jīng shī yī zhái jìn kōng pǔ, pǔ gù duō hú. yǒu lì fù yè yú duǎn yuán yǔ lín jiā shào nián xiá, jù shì xiè, chū guǐ tuō xìng míng, huān nì jiàn qià, dù bù xiāng qì, nǎi zì mào wèi pǔ zhōng hú nǚ. shào nián yuè qí sè, yì bù yí jù. jiǔ zhī, hū fù jiā wū shàng, zhì wǎ mà yuē: wǒ jū pǔ zhōng jiǔ, xiǎo ér nǚ xì pāo zhuān shí, jīng dòng lín lǐ huò yǒu zhī, shí wú yě dàng gǔ huò shì. rǔ nài hé wū wǒ? shì nǎi xiè. yì zāi, hú mèi héng tuō yú rén, cǐ fù nǎi tuō yú hú. rén shàn mèi zhě bǐ zhī hú, cǐ hú nǎi zhēn yú rén.
有卖花老妇言,京师一宅近空圃,圃故多狐。有丽妇夜逾短垣与邻家少年狎,惧事泄,初诡托姓名,欢昵渐洽,度不相弃,乃自冒为圃中狐女。少年悦其色,亦不疑拒。久之,忽妇家屋上,掷瓦骂曰:我居圃中久,小儿女戏抛砖石,惊动邻里或有之,实无冶荡蛊惑事。汝奈何污我?事乃泄。异哉,狐媚恒托于人,此妇乃托于狐。人善媚者比之狐,此狐乃贞于人。
yǒu yóu shì yǐ shū huà zì jǐ, zài jīng shī nà yī qiè, shén ài zhī. huò yù yàn huì, bì xiù guǒ ěr yǐ yí qiè, yì shén xiāng de. wú hé bìng gé, yǔ qiè yuē: wú wú jiā, rǔ wú guī wú wú qīn shǔ, rǔ wú yī wú yǐ bǐ mò wèi huó, wú sǐ rǔ pí pá bié bào, shì yě, yì lǐ yě. wú wú yí zhài lèi rǔ, rǔ yì wú fù mǔ xiōng dì chè zhǒu, de xíng jǐ zhì, kě wù shòu zī zhū pìn jīn, dàn yǔ yuē suì shí xǔ rǔ jì wǒ mù, zé wú wú hèn yǐ. qiè qì shòu jiào, nà zhī zhě yì rú yuē, yòu shén ài zhī. rán qiè héng yù yù yì jiù ēn, yè bì mèng gù fū tóng zhěn xí, shuì zhōng huò nī nī yì yǔ. fū jué zhī, mì yán shù shì zhèn yǐ fú lù, mèng yǔ zhǐ ér bìng jiàn zuò, xún zhì mián chuò. lín mò, yǐ é kòu zhěn yuē: gù rén qíng zhòng, shí bù néng wàng, jūn suǒ shēn zhì, qiè yì bù huì. zuó yè yòu jiàn mèng yuē: jiǔ bèi qū qiǎn, jīn dé zài lái, rǔ bìng rú shì, hé bù tóng guī? yǐ nuò zhī yǐ. néng yāo gé wài zhī huì, hái qiè shī yú bǐ mù, dāng shēng shēng shì shì, jié cǎo xián huán. bù qíng zhī qǐng, wéi jūn tú zhī. yǔ qì yǎn rán. fū yì háo shì, kǎi rán yuē: hún yǐ wǎng yǐ, liú cǐ yí tuì hé wéi? yáng yuè gōng néng hé lè chāng zhī jìng, wú bù néng hé zhī quán xià hū! jìng rú suǒ qǐng. cǐ yōng zhèng jiǎ yín yǐ mǎo jiān shì. yú shí nián shí yī èr, wén rén shù zhī, ér wàng qí xìng míng. yú wèi zài jià, fù gù fū yě jià ér yǒu èr xīn, fù hòu fū yě, cǐ fù jìn tuì wú jù yān. hé zi shān xiān shēng yì yuē: yì ér sǐ, hé rú xùn ér sǐ hū? hé lì ān xiān shēng zé yuē: chūn qiū zé bèi xián zhě, wèi kě yǐ shì dài fū zhī yì, lǜ ér nǚ zǐ, āi qí yù kě yě, mǐn qí zhì kě yě.
有游士以书画自给,在京师纳一妾,甚爱之。或遇宴会,必袖果饵以贻妾,亦甚相得。无何病革,语妾曰:吾无家,汝无归;吾无亲属,汝无依;吾以笔墨为活,吾死汝琵琶别抱,势也,亦理也。吾无遗债累汝,汝亦无父母兄弟掣肘,得行己志,可勿受锱铢聘金,但与约岁时许汝祭我墓,则吾无恨矣。妾泣受教,纳之者亦如约,又甚爱之。然妾恒郁郁忆旧恩,夜必梦故夫同枕席,睡中或妮妮呓语。夫觉之,密延术士镇以符箓,梦语止而病渐作,驯至绵惙。临殁,以额叩枕曰:故人情重,实不能忘,君所深知,妾亦不讳。昨夜又见梦曰:久被驱遣,今得再来,汝病如是,何不同归?已诺之矣。能邀格外之惠,还妾尸于彼墓,当生生世世,结草衔环。不情之请,惟君图之。语讫奄然。夫亦豪士,慨然曰:魂已往矣,留此遗蜕何为?杨越公能合乐昌之镜,吾不能合之泉下乎!竟如所请。此雍正甲寅乙卯间事。余时年十一二,闻人述之,而忘其姓名。余谓再嫁,负故夫也;嫁而有二心,负后夫也,此妇进退无据焉。何子山先生亦曰:忆而死,何如殉而死乎?何励庵先生则曰:春秋责备贤者,未可以士大夫之义,律儿女子,哀其遇可也,悯其志可也。
tú zhě xǔ fāng cháng dān jiǔ èr yīng yè xíng, juàn xī dà shù xià. yuè míng rú zhòu, yuǎn wén wū wū shēng, yī guǐ zì cóng mù zhōng chū, xíng zhuàng kě bù. nǎi bì rù shù hòu, chí dān yǐ zì wèi. guǐ zhì yīng qián, yuè wǔ dà xǐ, jù kāi yǐn. jǐn yī yīng, shàng yù kāi qí dì èr yīng, jiān fǔ bàn qǐ, yǐ tuí rán dào yǐ. xǔ hèn shén, qiě shì zhī shì wú tā jì, tū jǔ dān jī zhī, rú zhōng xū kōng, yīn lián yǔ tòng jī, jiàn zòng chí wěi dì, huà nóng yān yī jù. kǒng qí biàn huàn, gèng chuí bǎi yú, qí yān píng pù dì miàn, jiàn sàn jiàn kāi, hén rú dàn mò, rú qīng gǔ, jiàn yù sàn yù báo, yǐ zhì yú wú. gài yǐ sī miè yǐ. yú wèi guǐ, rén zhī yú qì yě. qì yǐ jiàn ér xiāo, gù zuǒ zhuàn chēng xīn guǐ dà, gù guǐ xiǎo. shì yǒu jiàn guǐ zhě, ér bù wén jiàn xī xuān yǐ shàng guǐ, xiāo yǐ jǐn yě. jiǔ sàn qì zhě yě, gù yī jiā xíng xuè fā hàn kāi yù qū hán zhī yào, jiē zhì yǐ jiǔ. cǐ guǐ yǐ jǐn cún zhī qì, ér sàn yǐ mǎn yīng zhī jiǔ, shèng yáng gǔ dàng, zhēng shuò wēi yīn, qí xiāo jǐn yě gù yí. shì sī miè yú zuì, fēi sī miè yú chuí yě. wén shì shì shí, yǒu jiè jiǔ zhě yuē: guǐ shàn huàn, yǐ jiǔ zhī gù, zhì wò ér shòu chuí guǐ běn rén suǒ wèi, yǐ jiǔ zhī gù, fǎn wéi rén suǒ kùn, chén miǎn zhě niàn zāi. yǒu dān jiǔ zhě yuē: guǐ suī wú xíng ér yǒu zhī, yóu wèi miǎn hū xǐ nù āi yuè zhī xīn, jīn míng rán zuì wò, xiāo guī wū yǒu, fǎn qí zhēn yǐ. jiǔ zhōng zhī qù, mò shēn yú shì. fú shì yǐ niè liú wèi jí lè, yíng yíng zhě è hū zhī zhī. zhuāng zi suǒ wèi cǐ yì yī shì fēi, bǐ yì yī shì fēi yú.
屠者许方尝担酒二罂夜行,倦息大树下。月明如昼,远闻呜呜声,一鬼自丛墓中出,形状可怖。乃避入树后,持担以自卫。鬼至罂前,跃舞大喜,遽开饮。尽一罂,尚欲开其第二罂,缄甫半启,已颓然倒矣。许恨甚,且视之似无他技,突举担击之,如中虚空,因连与痛击,渐纵驰委地,化浓烟一聚。恐其变幻,更捶百余,其烟平铺地面,渐散渐开,痕如淡墨,如轻穀,渐愈散愈薄,以至于无。盖已澌灭矣。余谓鬼,人之余气也。气以渐而消,故左传称新鬼大,故鬼小。世有见鬼者,而不闻见羲轩以上鬼,消已尽也。酒散气者也,故医家行血发汗、开郁驱寒之药,皆治以酒。此鬼以仅存之气,而散以满罂之酒,盛陽鼓荡,蒸铄微陰,其消尽也固宜。是澌灭于醉,非澌灭于棰也。闻是事时,有戒酒者曰:鬼善幻,以酒之故,至卧而受捶;鬼本人所畏,以酒之故,反为人所困,沉湎者念哉。有耽酒者曰:鬼虽无形而有知,犹未免乎喜怒哀乐之心,今冥然醉卧,消归乌有,反其真矣。酒中之趣,莫深于是。佛氏以涅癅为极乐,营营者恶乎知之。庄子所谓此亦一是非,彼亦一是非欤。
xiàn xiàn tián jiā, niú chǎn lín, hài ér jī shā. zhī xiàn liú zhēng lián shōu zàng zhī, kān bēi yuē: jiàn lín jiāo. liú gù liáng lì, cǐ jǔ hé lòu yě. lín běn rén shòu, shí fēi niú zhǒng. dú zhī lín ér jiǎo, léi yǔ shí jiāo lóng suǒ gǎn ěr.
献县田家,牛产麟,骇而击杀。知县刘征廉收葬之,刊碑曰:见麟郊。刘固良吏,此举何陋也。麟本仁兽,实非牛种。犊之麟而角,雷雨时蛟龙所感耳。
dǒng wén kè gōng wèi dì shí, guǎn yú kōng zhái, yún cháng jiàn guài yì. gōng bù xìn, yè gōu dēng yǐ dài, sān gēng hòu, yīn fēng sà rán, tíng hù zì qǐ, yǒu shì rén fēi rén shù bèi, zá láo yōng rù. jiàn gōng dà hài yuē: cǐ wū yǒu guǐ, jiē láng bèi bēn chū. gōng chí tǐng zhú zhī, yòu xiāng hū yuē: guǐ zhuī zhì, kě jí zǒu. zhēng yú qiáng qù. gōng héng yán jí, zì xiào yuē: bù shí hé yǐ hū wǒ wèi guǐ? gù chéng jiǎ hàn héng, shí cóng gōng shòu jīng, yīn jǔ tài píng guǎng jì zǎi yě chā yù dàn gē shū hàn qiè shī, hàn fāng mián cè, yě chā xiāng yǔ yuē: guì rén zài cǐ, nài hé? hàn zì niàn hū wǒ wèi guì rén, jī zhī dāng wú hài. suì qǐ jī zhī, yě chā táo sàn. guǐ guì yīn jìn, huò guǐ hū xiān shēng wèi guì rén, xiān shēng tīng wèi shěn yě? gōng xiào yuē: qí rán.
董文恪公未第时,馆于空宅,云常见怪异。公不信,夜篝灯以待,三更后,陰风飒然,庭户自启,有似人非人数辈,杂癆拥入。见公大骇曰:此屋有鬼,皆狼狈奔出。公持梃逐之,又相呼曰:鬼追至,可急走。争逾墙去。公恒言及,自笑曰:不识何以呼我为鬼?故城贾汉恒,时从公受经,因举太平广记载野叉欲啖哥舒翰妾尸,翰方眠侧,野叉相语曰:贵人在此,奈何?翰自念呼我为贵人,击之当无害。遂起击之,野叉逃散。鬼贵音近,或鬼呼先生为贵人,先生听未审也?公笑曰:其然。
gēng wǔ qiū, mǎi dé pí yǎ yī bù, zhōng zhé dié lǜ jiān yī piàn, shàng yǒu shī yuē: chóu yān dī mì zhū fēi shuāng, suān fēng wēi jiá yù nǚ chuāng, qīng lín yǐn yǐn chū gǔ bì, tǔ huā shí duàn huáng jīn xián. cǎo gēn lù xià yīn chóng jí, yè shēn qiāo yìng fú róng lì, shī yíng yì diǎn guò kōng táng, yōu guāng zhào jiàn cán hóng qì. mò tí jìng yún xiān zǐ jiàng tán shī, zhāng níng jìng lù. gài fú jī zhě suǒ shū. yú wèi cǐ guǐ shī, fēi xiān zǐ shī yě.
庚午秋,买得埤雅一部,中折叠绿笺一片,上有诗曰:愁烟低幂朱扉双,酸风微戛玉女窗,青磷隐隐出古壁,土花蚀断黄金癇。草根露下陰虫急,夜深悄映芙蓉立,湿萤一点过空塘,幽光照见残红泣。末题靓云仙子降坛诗,张凝敬录。盖扶乩者所书。余谓此鬼诗,非仙子诗也。
cāng zhōu zhāng xuàn ěr xiān shēng, mèng zhōng zuò yī jué jù yuē: jiāng shàng qiū cháo pāi àn shēng, gū zhōu yè pō jìn sān gēng, zhū lóu shí èr chuí yáng biàn, hé chǔ chuī xiāo bàn yuè míng. zì bá yún: mèng rú fēi xiǎng, rú hé chéng shī mèng rú shì xiǎng, píng shēng wèi dào jiāng nán, hé yǐ luò xiǎng zhì cǐ? mò míng qí gù, gū lù cún zhī. tóng chéng yáo bié fēng, chū bù xiāng shí, xīn zì jiāng nán lái, wù yú lǐ ruì diān jiā, suǒ kè jìn zuò, nǎi yǒu cǐ shī. wèn qí nián yuè, zé zài yú mèng hòu suì yú. kāi qiè chū jiù gǎo shì zhī, gòng xiāng hài yì. shì jiān zhēn yǒu bù kě jiě shì, sòng rú shì shì yán lǐ, cǐ lǐ cóng hé chǔ tuī qiú yé? yòu hǎi yáng lǐ shù liù míng chéng fāng, yú dīng mǎo tóng nián yě. yú tīng shì guà yuān míng cǎi jú tú, shì lán tián shū huà. dǒng qǔ jiāng yuē: yī hé shén sì lǐ shù liù, yú shěn shì xìn rán. hòu shù liù gōng chē rù dōu, qǐ cǐ huà qù, yún píng shēng suǒ zuò xiǎo zhào, dōu bù jí cǐ. cǐ shì yì bù kě jiě.
沧州张铉耳先生,梦中作一绝句曰:江 上秋潮拍岸生,孤舟夜泊近三更,朱楼十二垂杨遍,何处吹箫伴月明。自跋云:梦如非想,如何成诗;梦如是想,平生未到江 南,何以落想至此?莫明其故,姑录存之。桐城姚别峰,初不相识,新自江 南来,晤于李锐巅家,所刻近作,乃有此诗。问其年月,则在余梦后岁余。开箧出旧稿示之,共相骇异。世间真有不可解事,宋儒事事言理,此理从何处推求耶?又海陽李漱六名承芳,余丁卯同年也。余听事挂渊明采菊图,是蓝田叔画。董曲江 曰:一何神似李漱六,余审视信然。后漱六公车入都,乞此画去,云平生所作小照,都不及此。此事亦不可解。
jǐng chéng xī piān, yǒu shù huāng zhǒng, jiāng píng yǐ. xiǎo shí guò zhī, lǎo pú shī xiáng zhǐ yuē: shì jí zhōu mǒu zǐ sūn, yǐ yī shàn yán sān shì zhě yě. gài qián míng chóng zhēn mò, hé nán shān dōng dà hàn huáng, cǎo gēn mù pí jiē jǐn, nǎi yǐ rén wéi liáng. guān lì fú néng jìn, fù nǚ yòu hái, fǎn jiē yù yú shì, wèi zhī cài rén. tú zhě mǎi qù, rú fèi yáng shǐ. zhōu shì zhī zǔ, zì dōng chāng shāng fàn guī, zhì sì wǔ cān, tú zhě yuē: ròu jǐn, qǐng shǎo dài. é jiàn yè èr nǚ zǐ rù chú xià, hū yuē: kè dài jiǔ, kě xiān qǔ yī tí lái. jí chū zhǐ zhī, wén cháng hào yī shēng, zé yī nǚ yǐ shēng duàn yòu bì, wǎn zhuǎn dì shàng, yī nǚ zhàn lì wú rén sè, jiàn zhōu bìng āi hū, yī qiú sù sǐ, yī qiú jiù. zhōu cè rán xīn dòng, bìng chū zī shú zhī. yī wú shēng lǐ, jí cì qí xīn sǐ yī xié guī, yīn wú zi, nà wèi qiè, jìng shēng yī nán, yòu bì yǒu hóng sī, zì yè xià rào jiān jiǎ, wǎn rán duàn bì nǚ yě. hòu chuán sān shì nǎi jué. jiē yán zhōu běn wú zi, cǐ sān shì nǎi yī shàn suǒ yán yún.
景城西偏,有数荒冢,将平矣。小时过之,老仆施祥指曰:是即周某子孙,以一善延三世者也。盖前明崇祯末,河南山东大旱蝗,草根木皮皆尽,乃以人为粮。官吏弗能禁,妇女幼孩,反接鬻于市,谓之菜人。屠者买去,如癈羊豕。周氏之祖,自东昌商贩归,至肆午餐,屠者曰:肉尽,请少待。俄见曳二女子入厨下,呼曰:客待久,可先取一蹄来。急出止之,闻长号一声,则一女已生断右臂,宛转地上,一女战栗无人色,见周并哀呼,一求速死,一求救。周恻然心动,并出资赎之。一无生理,急刺其心死;一携归,因无子,纳为妾,竟生一男,右臂有红丝,自腋下绕肩胛,宛然断臂女也。后传三世乃绝。皆言周本无子,此三世乃一善所延云。
qīng xiàn nóng jiā shào fù , xìng qīng tiāo, suí qí fū cāo zuò, xíng yǐng bù lí. hù xiāng duì xī xiào, bù bì jì rén, huò xià yè bìng sù guā pǔ zhōng. jiē báo qí yě dàng, rán duì tā rén, zé miàn rú hán tiě. huò sī tiāo zhī, bì jùn jù. hòu yù jié dào, shēn shòu qī rèn, yóu gòu lì, zú bù wū ér sǐ. yòu jiē jīng qí zhēn liè, lǎo rú liú jūn zuó yuē: cǐ suǒ wèi zhì měi ér wèi xué yě, wéi dǔ yú fū fù, gù shǐ sǐ bù èr wéi bù zhī lǐ fǎ, gù qíng yù zhī gǎn, jiè yú yí róng, yàn nì zhī sī, xíng yú dòng jìng. xīn tóng fǔ xiān shēng yuē: chéng zǐ yǒu yán, fán bì xián zhě, jiē zhōng bù zú. cǐ fù zhōng wú tā cháng, gù tǎn rán jìng xíng bù zì yí. cǐ qí suǒ yǐ néng shǒu sǐ yě. bǐ hǎo lì yá àn zhě, wú jiàn zhī yǐ. xiān yáo ān gōng yuē: liú jūn zhèng lùn, xīn jūn yǒu jī zhī yán yě. hòu qí fū yè shǒu dòu tián, dú sù tuán jiāo zhōng, hū jiàn fù lái, yàn wǎn rú píng rì, yuē: míng guān yǐ wǒ zhēn liè, pàn lái shēng zhōng yǐ bǎng, guān xiàn lìng, wǒ niàn jūn bù yù wǎng, qǐ cí guān lù wèi yóu hún, zhǎng de suí jūn, míng guān āi wǒ, xǔ zhī yǐ. fū wèi gǎn qì, shì bù tā ǒu. zì shì zhòu yǐn yè lái, jǐ èr shí zài. ér tóng huò yì kuī jiàn zhī. cǐ kāng xī mò nián shì, yáo ān gōng néng jǔ qí xìng míng jū zhǐ, jīn wàng yǐ.
青县农家少妇 ,性轻佻,随其夫操作,形影不离。互相对嬉笑,不避忌人,或夏夜并宿瓜圃中。皆薄其冶荡,然对他人,则面如寒铁。或私挑之,必峻拒。后遇劫盗,身受七刃,犹诟詈,卒不污而死。又皆惊其贞烈,老儒刘君琢曰:此所谓质美而未学也,惟笃于夫妇,故矢死不二;惟不知礼法,故情欲之感,介于仪容,燕昵之私,形于动静。辛彤甫先生曰:程子有言,凡避嫌者,皆中不足。此妇中无他肠,故坦然径行不自疑。此其所以能守死也。彼好立崖岸者,吾见之矣。先姚安公曰:刘君正论,辛君有激之言也。后其夫夜守豆田,独宿团 焦中,忽见妇来,燕婉如平日,曰:冥官以我贞烈,判来生中乙榜,官县令,我念君不欲往,乞辞官禄为游魂,长得随君,冥官哀我,许之矣。夫为感泣,誓不他偶。自是昼隐夜来,几二十载。儿童或亦窥见之。此康熙末年事,姚安公能举其姓名居址,今忘矣。
xiàn xiàn lǎo rú hán shēng, xìng gāng zhèng, dòng bì zūn lǐ, yī xiāng tuī jì jiǔ. yī rì dé hán jí, huǎng hū jiān, yī guǐ lì qián yuē: chéng huáng shén huàn. hán niàn shù jǐn dāng sǐ, jù yì wú yì, nǎi suí qù. zhì yī guān shǔ, shén jiǎn jí yuē: yǐ xìng tóng, wù yǐ. zhàng qí guǐ èr shí, shǐ sòng hái. hán yì bù píng, shàng qǐng yuē: rén mìng zhì zhòng, shén nài hé qiǎn kuì kuì zhī guǐ, zhì yǒu wù jū. tǎng bù jiǎn chū, bù jìng wǎng sǐ yé? cōng míng zhèng zhí zhī wèi hé! shén xiào yuē: wèi rǔ jué jiàng, jīn guǒ rán. fū tiān xíng bù néng wú suì chà, kuàng guǐ shén hū? wù ér jí jué, shì wèi cōng míng jué ér bù huí hù, shì wèi zhèng zhí, rǔ hé zú yǐ zhī zhī. niàn rǔ yán xíng wú diàn, gū dài rǔ. hòu wù rú shì zào wàng yě. huò rán ér sū. hán zhāng měi yún.
献县老儒韩生,性刚正,动必遵礼,一乡推祭酒。一日得寒疾,恍惚间,一鬼立前曰:城隍神唤。韩念数尽当死,拒亦无益,乃随去。至一官署,神检籍曰:以姓同,误矣。杖其鬼二十,使送还。韩意不平,上请曰:人命至重,神奈何遣愦愦之鬼,致有误拘。倘不检出,不竟枉死耶?聪明正直之谓何!神笑曰:谓汝倔强,今果然。夫天行不能无岁差,况鬼神乎?误而即觉,是谓聪明;觉而不回护,是谓正直,汝何足以知之。念汝言行无玷,姑贷汝。后勿如是躁妄也。霍然而苏。韩章美云。
xiān zǔ yǒu xiǎo nú, míng dà yuè, nián shí sān sì, cháng suí cūn rén zhào yú hé zhōng, dé yī dà yú, zhǎng jǐ èr chǐ. fāng shǒu jǔ yǐ shì zhòng, yú hū bō cī diào wěi, jī zhòng zuǒ jiá, pū shuǐ zhōng. zhòng guài qí bù qǐ, shì fú zhī, zé xuè lǚ fú chū. yǒu pò wǎn zài ní zhōng, fēng dān rú rèn, cì qí tài yáng xué yǐ. xiān shì qí mǔ mèng shì nú wéi rén zhí fù zǔ shàng, tú gē rú yáng shǐ, shì shàng yǒu yú hèn, xǐng ér è zhī, héng jiè yǐ wú yú rén dòu, bù yú nǎi wèi yú suǒ jī. fú shì suǒ wèi sù shēng zhōng fù bǐ mìng yé.
先祖有小奴,名大月,年十三四,尝随村人罩鱼河中,得一大鱼,长几二尺。方手举以示众,鱼忽拨刺掉尾,击中左颊,仆水中。众怪其不起,试扶之,则血缕浮出。有破碗在泥中,锋癉如刃,刺其太陽穴矣。先是其母梦是奴为人执缚俎上,屠割如羊豕,似尚有余恨,醒而恶之,恒戒以毋与人斗,不虞乃为鱼所击。佛氏所谓夙生中负彼命耶。
liú shǎo zōng bó qīng yuán yán, yǒu zhōng biǎo shè yuán zhěn huì zhēn zhī xián zhě, nǚ yǒu yùn, wèi mǔ suǒ jué, shì yán yè héng yǒu jù rén lái, yā tǐ shén zhòng, ér sè yǒu hēi. mǔ yuē: shì bì tǔ ǒu wèi yāo yě. shòu yǐ cǎi sī, yú lái shí yīn xì qí zú, nǚ qiè fù suǒ huān, xì guān dì cí zhōu jiāng jūn zú shàng. mǔ wù sè dé zhī, tà qí zú jǐ duàn. hòu fù mì huì, hū jiàn zhōu jiāng jūn jī qí yāo, nán nǚ bìng jiāng wò bù néng qǐ. jiē yuē: wū miè shén míng zhī bào yě. fū zhuān qí lì ér yí huò yú rén, qí shù qiǎo yǐ, qiǎo zhě zào wù zhī suǒ jì. jī xiè wàn duān, fǎn ér zì jí, tiān dào yě. shén è qí xiǎn yìn, fēi è qí wū miè yě.
刘少宗伯青垣言,有中表涉元稹会真之嫌者,女有孕,为母所觉,饰言夜恒有巨人来,压体甚重,而色黝黑。母曰:是必土偶为妖也。授以彩丝,于来时陰系其足,女窃付所欢,系关帝祠周将军足上。母物色得之,挞其足几断。后复密会,忽见周将军击其腰,男女并僵卧不能起。皆曰:污蔑神明之报也。夫专其利而移祸于人,其术巧矣,巧者造物之所忌。机械万端,反而自及,天道也。神恶其险癊,非恶其污蔑也。