cuàn xià yǒu jiāo tóng, kē tíng yǒu kū zhú
爨下有焦桐,柯亭有枯竹。
hé qī dé yù cài zhōng láng, yī qǔ wèi qín yī wèi dí
何期得遇蔡中郎,一取为琴一为笛。
zhōng láng yǐ sǐ zhī yīn xī, měi yǒu qí wù shuí néng zhī
中郎已死知音稀,每有奇物谁能知。
mì méi ní shā qì shuǐ huǒ, lìng rén wǎng wǎng xīn shāng bēi
汨没泥沙弃水火,令人往往心伤悲。
guó chū zhì jīn èr bǎi zài, qí rén yǔ gǔ jīn ān zài
国初至今二百载,其人与骨今安在。
èr tú lún luò zài rén jiān, mò jī yī xī yóu wèi gǎi
二图沦落在人间,墨迹依稀犹未改。
wú xiāng chén bó wěi zhèng fú qiū, liǎng rén qián bèi chēng fēng liú
吾乡陈伯炜、郑浮丘,两人前辈称风流。
zuò bīn lóu shàng sān gēng yuè, chuī dí kōng jiāng wàn lài qiū
坐宾楼上三更月,吹笛空江万籁秋。
míng gōng shī jù tí yīng biàn, huà tú xiāo sǎ yóu kān xiàn
名公诗句题应遍,画图潇洒尤堪羡。
huǎng ruò dí shēng jiāng shàng wén, shàng yí yuè sè lóu tóu jiàn
恍若笛声江上闻,尚疑月色楼头见。
dāng nián qì zhì fèi lù zhōng, dù yú shí jǐn chén āi méng
当年弃置废簏中,蠹鱼蚀尽尘埃蒙。
yú ǒu dé zhī fā dà jiào, xīn yán yí yuè kāi shuāng tóng
余偶得之发大叫,心颜怡悦开双瞳。
xū jiē hū, qí wù xiǎn huì zì yǒu shù, qǐ dàn kē tíng zhī zhú yì shān tóng
吁嗟乎,奇物显晦自有数,岂但柯亭之竹峄山桐。