yī xī xī qí zāi, zì kāi pì yǐ lái, bù zhī jǐ qiān wàn yú nián
噫嘻欷奇哉,自开辟以来,不知几千万馀年。
zhì yú kāi yuán jiān, hū shēng lǐ shī xiān
至于开元间,忽生李诗仙。
shì shí wǔ xīng zhōng, yī xīng bù zài tiān
是时五星中,一星不在天。
bù zhī hé wù wèi xíng róng, hé wù wèi xīn xiōng
不知何物为形容,何物为心胸。
hé wù wèi wǔ zàng, hé wù wèi hóu lóng, kāi kǒu dòng shé shēng yún fēng
何物为五脏,何物为喉咙,开口动舌生云风。
dāng shí dà zuì qí yóu lóng, kāi kǒu xiàng tiān tūn yù hóng
当时大醉骑游龙,开口向天吞玉虹。
yù hóng bù sǐ pán xiōng zhōng, rán hòu tǔ chū guāng yàn wàn zhàng líng xū kōng
玉虹不死蟠胸中,然后吐出光焰万丈凌虚空。
gài zì yǒu shī rén yǐ lái, wǒ wèi cháng jiàn dà zé shēn shān
盖自有诗人以来,我未尝见大泽深山。
xuě shuāng bīng sǎn, chén xiá xī fēi
雪霜冰霰,晨霞夕霏。
wàn huà qiān biàn, léi hōng diàn chè
万化千变,雷轰电掣。
huā pā yù jié, qīng tiān bái yún, qiū jiāng xiǎo yuè
花葩玉洁,青天白云,秋江晓月。
yǒu rú cǐ zhī rén, yǒu rú cǐ zhī shī
有如此之人,有如此之诗。
qū shēng hé cuì, sòng yù hé bēi
屈生何悴,宋玉何悲。
jiǎ shēng hé qī, xiàng rú hé pí
贾生何戚,相如何疲。
rén shēng hú yòng zì léi xiè, dāng xū luò luò bù kě jī
人生胡用自缧绁,当须荦荦不可羁。
nǎi zhī gōng shì zhēn yīng wù, wàn dié qiū shān sǒng qīng gǔ
乃知公是真英物,万叠秋山耸清骨。
dāng shí dù fǔ yì néng shī, qià rú lǎo jì zhuī shuāng gǔ
当时杜甫亦能诗,恰如老骥追霜鹘。
dài wū shā, zhe gōng jǐn, bú shì gāo gē jí hān yǐn
戴乌纱,著宫锦,不是高歌即酣饮。
yǐn shí dú duì yuè míng zhōng, zuì lái huán bào qīng fēng qǐn
饮时独对月明中,醉来还抱清风寝。
jiē jūn yì qì hé piāo piāo, wǎng jiào zhé xià qīng yún xiāo
嗟君逸气何飘飘,枉教谪下青云霄。
dà dǐ rén shēng yǒu yòng yǒu bù yòng, qǐ kě qī qī fǎn xiào ér nǚ cáo
大抵人生有用有不用,岂可戚戚反效儿女曹。
cǎi pán táo yú hǎi shàng, xún zǐ zhī yú shān yāo
采蟠桃于海上,寻紫芝于山腰。
tūn hàn wǔ zhī jīn jīng hàng xiè, chuī nòng yù zhī qín lóu fèng xiāo
吞汉武之金茎沆瀣,吹弄玉之秦楼凤箫。