hàn cháo yuǎn rén lái rù shǐ, dāng shí gōng qīng duǎn qí jì
汉朝远人来入使,当时公卿短奇计。
zǐ qīng diàn nèi yī duǒ huā, kuáng fēng dù chūn chuī luò dì
紫清殿内一朵花,狂风妒春吹落地。
mìng duò qióng yīn guǐ wèi lǚ, huí shǒu yù huáng zǐ qīng lǐ
命堕穷阴鬼为侣,回首玉皇紫清里。
jiù chóu xīn chóu dōng hǎi shēn, huáng lí shé pò shāng chūn shì
旧愁新愁东海深,黄鹂舌破伤春事。
jiāng nán jué sè tiān xià kuā, yuán zéi jǐn lǔ guī hú shā
江南绝色天下誇,元贼尽虏归胡沙。
huò yǐ jià zhī yù wěi jué, yú fēi mǎ bèi xíng tiān yá
或以嫁之鬻伪爵,于飞马背行天涯。
nián shēn lè yǔ shēng zǐ nǚ, qíng rè bǐ yì wàng zī jiē
年深乐与生子女,情热比翼忘咨嗟。
guǒ zhī lǐ yì bù rěn qù, yì yǒu yī sǐ hún huán jiā
果知礼义不忍去,亦有一死魂还家。
dé yòu bǎi guān rén jì qì, fù bǎo lǐ xué zòng héng shuō
德祐百官人稷契,腹饱理学纵横说。
shàng qì jūn fù cóng bèi pàn, nǎi jiào qī qiè xué zhēn liè
尚弃君父从背叛,乃教妻妾学贞烈。
nán ér huò lǎo bù xiǎo shì, nǚ zǐ zhèng shǎo yù shǒu jié
男儿或老不晓事,女子正少欲守节。
tiān shēng zhì xìng jiào bù dé, shí wēi hǎn jiàn rén zhōng jié
天生至性教不得,时危罕见人中杰。
néng jǐn fù dào néng huì ér, wáng líng zhī mǔ wáng níng qī
能尽妇道能诲儿,王陵之母王凝妻。
shì jiān fù rén shuí jí zhī, kōng hèn zhāo jūn shàng mǎ shí
世间妇人谁及之,空恨昭君上马时。
yán sè rì lǎo chán yú sǐ, wàn lǐ hún guī shēn bù guī
颜色日老单于死,万里魂归身不归。
guǎng hán cháng é jīn chén tǔ, yīng jiàn qīng zhǒng shuāng lèi chuí
广寒嫦娥今尘土,应见青冢双泪垂。