strong pō liú shì rǔ lì pó mǔ è yáo gēng àn mài dì fù strong
潑劉氏辱詈婆母 惡姚庚暗賣弟婦
yáo gēng wàn è tài wú duān, liú shì hěn dú gèng bù xián.
姚庚萬惡太無端,劉氏狠毒更不賢。
shàn è èr zì fēn qīng zhòng, mò jiāng bào yīng zuò tú rán.
善惡二字分輕重,莫將報應作徒然。
huà biǎo liáng fǎ yǎn wàng zhòng rén, kǒu hū: liè wèi, nǐ men qiáo cǐ rén tóu pò xuè chū ér wáng, shì yī chū mén zài wài de gū xíng kè, zài tú yù jiàn dǎi rén tú cái hài mìng, bì rán jiā zhōng piē xià fù mǔ qī zǐ. fēi shì wǒ tàn xī, tù sǐ hú bēi, wù shāng qí lèi. dà zhòng zhèng rán yì lùn, hū jiàn shī shēn quán tuǐ shēn yāo, jìng sū xǐng guò lái. liáng fǎ shuō: hǎo le, hǎo le, hái guò hún lái le! suì wèn dào: nǐ shì nǎ lǐ rén shì? ruò shì shùn biàn, wǒ men sòng nǐ huí jiā, qǐ bú shì hǎo? yáo yì cǐ shí yǐ sū xǐng guò lái, jiāng èr mù zhēng kāi, jiàn zhòng kè shāng wéi rào, àn xiǎng: wǒ bèi xiōng zhǎng shā sǐ, xiǎng bì wǒ cǐ shí shì zài yīn cáo dì fǔ le. zhèng rán chén yín, hū wén nà kè rén wèn: nǐ zhè rén rú hé tóu shàng dài shāng, hūn mí bù xǐng? mò fēi yù qiáng dào jié duó, shēn zāo bù xìng? yáo yì jiàn wèn, àn xiǎng: ruò shuō shí huà, tā rén wén zhī bù yǎ, bù rú suí kǒu dá yīng. kǒu hū: liè wèi, wǒ jiā zhù hé nán kāi fēng fǔ xiáng fú xiàn, wǒ míng yáo yì, zài wài mào yì. bù xìng zài cǐ chù yù qiáng dào bǎ wǒ yī dāo kǎn dào, hūn le guò qù, qiǎng qù rù tào xíng lǐ sān bǎi yín, zhǐ luò de yǒu jiā nán bēn, yǒu guó nán tóu. yán bà, bù yóu tòng kū bù zhǐ.
話表梁法眼望眾人,口呼:「列位,你們瞧此人頭破血出而亡,是一出門在外的孤行客,在途遇見歹人圖財害命,必然家中撇下父母妻子。非是我嘆惜,兔死狐悲,物傷其類。」大眾正然議論,忽見屍身蜷腿伸腰,竟甦醒過來。梁法說:「好了,好了,還過魂來了!」遂問道:「你是哪裡人氏?若是順便,我們送你回家,豈不是好?」姚義此時已甦醒過來,將二目睜開,見眾客商圍繞,暗想:「我被兄長殺死,想必我此時是在陰曹地府了。」正然沉吟,忽聞那客人問:「你這人如何頭上帶傷,昏迷不醒?莫非遇強盜劫奪,身遭不幸?」姚義見問,暗想:「若說實話,他人聞之不雅,不如隨口答應。」口呼:「列位,我家住河南開封府祥符縣,我名姚義,在外貿易。不幸在此處遇強盜把我一刀砍倒,昏了過去,搶去褥套行李、三百銀,只落得有家難奔,有國難投。」言罷,不由痛哭不止。
liáng fǎ wén yán, bù yóu xīn zhōng cǎn qiè, fā chū cè yǐn zhī xīn. tàn yuē: gǔ yǔ yún: jiù rén yī mìng, shèng zào qī jí fú tú. wǒ jiù yī rén, rú jiù tā hé jiā zhī rén yì bān. liáng fǎ xiǎng bà, yǎn wàng yáo yì shuō: wǒ kàn nǐ bèi jié, qí qíng kě shāng, wǒ zèng nǐ sān bǎi yín, quán wèi zī běn, zài qù mào yì, zài lù xíng chéng, xū yào xiǎo xīn. suì lìng cóng rén ná chū sān bǎi yín dì guò qù. yáo yì shuāng shǒu jiē lái, gǎn ēn bù jǐn, guì dǎo kòu tóu, kǒu zūn: ēn gōng, píng shuǐ xiàng féng, duō méng hòu cì, qǐ jiāng xìng shì jiā xiāng yán míng, rì hòu xiǎo zi hǎo bào dà ēn. liáng fǎ shuō: qǐ bù wén jūn zǐ shī ēn bù wàng bào ma? jì wèn wǒ jí, wǒ zǔ jū shān xī tài yuán xiàn, wǒ míng liáng fǎ. yán bà, dài lǐng zhòng rén cháng yáng ér qù.
梁法聞言,不由心中慘切,發出惻隱之心。嘆曰:「古語云:『救人一命,勝造七級浮屠。』我救一人,如救他合家之人一般。」梁法想罷,眼望姚義說:「我看你被劫,其情可傷,我贈你三百銀,權為資本,再去貿易,在路行程,須要小心。」遂令從人拿出三百銀遞過去。姚義雙手接來,感恩不盡,跪倒叩頭,口尊:「恩公,萍水相逢,多蒙厚賜,乞將姓氏、家鄉言明,日後小子好報大恩。」梁法說:「豈不聞『君子施恩不望報』嗎?既問我籍,我祖居山西太原縣,我名梁法。」言罷,帶領眾人徜徉而去。
yáo yì jiàn zhòng rén yǐ qù, bù yóu zàn měi: shì shàng jìng yǒu zhè yàng hǎo rén! rì hòu bì dāng zhòng bào. fù yòu xiǎng dào: wǒ ná cǐ yín ruò guī jiā, xiōng zhǎng jiàn le wǒ, bì rán cán kuì, fǎn jué wú qù. bù rú wǒ qiě qù jīng yíng, guò le yī nián bàn zài, shì yǐ gē chén, zài jiàn miàn jiù wú huà shuō le. zhǔ yì yǐ dìng, jìng wǎng háng zhōu mào yì qù le.
姚義見眾人已去,不由讚美:「世上竟有這樣好人!日後必當重報。」復又想道:「我拿此銀若歸家,兄長見了我,必然慚愧,反覺無趣。不如我且去經營,過了一年半載,事已擱陳,再見面就無話說了。」主意已定,竟往杭州貿易去了。
qiě yán yáo gēng zì zhī bǎ yáo yì shā sǐ, yáng yáng dé yì, rèn yì zài wài hú wèi, zuì hòu huí jiā, tīng le qī zǐ de tiǎo suō, shí cháng yǔ mǔ qīn xiǎo shěn chǎo nào. lǎo ān rén bìng ér xí yáng shì jiē jù pà yáo gēng, zhǐ de dī tóu rěn nài. guāng yīn shì jiàn, rì yuè rú suō, yǐ zhì là yuè, jiāng jìn nián zhōng, lǎo ān rén yǔ yáng shì sù chán yǎn bā bā zhōng rì pàn yáo yì hái jiā. yī rì, lǎo ān rén pàn zi wèi guī, tòng hèn yáo gēng, bù jué yī zhèn shāng xīn, zhǐ bú zhù yǎn zhōng luò lèi. yáng shì sù chán jiàn cǐ guāng jǐng, kǒu zūn: mǔ qīn, xiū yào chóu fán bēi shāng, yǎn kàn nián zhōng, bù jiǔ tā bì rán huí jiā. mǔ qīn qiě qǐng jiāng xīn kuān fàng.
且言姚庚自知把姚義殺死,洋洋得意,任意在外胡為,醉後回家,聽了妻子的挑唆,時常與母親、小嬸吵鬧。老安人並兒媳楊氏皆懼怕姚庚,只得低頭忍耐。光陰似箭,日月如梭,已至臘月,將近年終,老安人與楊氏素嬋眼巴巴終日盼姚義還家。一日,老安人盼子未歸,痛恨姚庚,不覺一陣傷心,止不住眼中落淚。楊氏素嬋見此光景,口尊:「母親,休要愁煩悲傷,眼看年終,不久他必然回家。母親且請將心寬放。」
pó xí zhèng rán jiǎng huà, zhǐ jiàn liú shì cóng wài jìn lái, yǎn wàng yáng sù chán, kāi yán jiǎng huà shuō: shěn shěn, wǒ fāng cái zài wài biān lìng suàn mìng xiān sheng wáng tiě zuǐ suàn yī bù èr, suàn de tài líng wú bǐ yǔ tā èr shū suàn le yī mìng. wǒ wèn tā hé rì huí jiā? yáng shì wén yán, xìn yǐ wèi shí, huān xǐ shuō: duō xiè sǎo sǎo diàn niàn, bù zhī nà suàn mìng xiān sheng jiǎng shuō shén me? liú shì jiàn wèn, gù yì zhǎng tàn yī kǒu qì, shuō dào: wáng tiě zuǐ xiān shēng suàn tā èr shū jīn nián bái hǔ dāng tóu, tài suì yā mìng, dāng zhǔ yǒu xìng mìng zhī yōu, bì sǐ zài huāng jiāo, shī hái bào lù. hāi! zhè kě zěn le?
婆媳正然講話,只見劉氏從外進來,眼望楊素嬋,開言講話說:「嬸嬸,我方才在外邊令算命先生王鐵嘴--算一不二,算的太靈無比--與他二叔算了一命。我問他何日回家?」楊氏聞言,信以為實,歡喜說:「多謝嫂嫂惦念,不知那算命先生講說什麼?」劉氏見問,故意長嘆一口氣,說道:「王鐵嘴先生算他二叔今年白虎當頭,太歲壓命,當主有性命之憂,必死在荒郊,屍骸暴露。咳!這可怎了?」
yáng sù chán wén yán, lì kè miàn mù gèng sè, qì dǔ yān hóu, zāi dǎo zài dì. lǎo ān rén yī jiàn, máng jìn qián jiāng yáng shì fú qǐ, pán tuǐ zuò zài dì shàng. hū huàn liáng jiǔ, zhǐ jiàn yáng sù chán yī kǒu zhuó tán tǔ chū, sū xǐng guò lái, yǎn hán hén lèi, tí kū bù zhǐ. gāo shì ān rén shuō: wǒ ér, nǐ tài xīn shí le! xiǎng nà suàn mìng xiān sheng de yán cí, jiē shì wú píng kě kǎo. nǐ zhàng fū zài wài shēn wáng, yòu wú rén chuán shū bào xìn, rú hé qīng xìn zhè wú jī zhī yǔ? nǐ zhè zuò dà sǎo de tài yě mǎng zhuàng, sú yǔ yún bào xǐ bù bào yōu, cái shì zhèng lǐ. liú shì wén yán bù yuè, shuō: wǒ shì hǎo yì, wèi tā èr shū suàn mìng. wáng tiě zuǐ shuō: xiū zhǐ wàng mǔ zǐ fū qī jiàn miàn, ruò jiàn miàn, chú fēi zài sān gēng mèng zhōng.
楊素嬋聞言,立刻面目更色,氣堵咽喉,栽倒在地。老安人一見,忙近前將楊氏扶起,盤腿坐在地上。呼喚良久,只見楊素嬋一口濁痰吐出,甦醒過來,眼含痕淚,啼哭不止。高氏安人說:「我兒,你太心實了!想那算命先生的言詞,皆是無憑可考。你丈夫在外身亡,又無人傳書報信,如何輕信這無稽之語?你這作大嫂的太也莽撞,俗語云『報喜不報憂』,才是正理。」劉氏聞言不悅,說:「我是好意,為他二叔算命。王鐵嘴說:『休指望母子、夫妻見面,若見面,除非在三更夢中。』」
gāo shì ān rén wén yán, nù mà dào: hǎo pō gǒu jiàn, mǎn kǒu hú yán! nǐ xiǎo shū yǔ nǐ yǒu hé chóu hèn, jìng dāng wǒ zhòu mà tā? liú shì wén yán dà nù, yòng shǒu yī zhǐ shuō: nǐ zhè bù dǒng lǐ de lǎo gǒu! wǒ hé nǐ suī shì pó xí, rú jīn gè yī lìng fàn, bìng wú suǒ xiá. nǐ rú hé dǎn dà qī xīn, kāi yán mà wǒ! wǒ jīn gěi nǐ yī gè lì hài, fēi dǎ nǐ yī dùn bù kě! jìn qián yù dòng shǒu. yáng sù chán jiàn liú shì yù xíng xiōng, dǎn gǎn yào dǎ pó mǔ, lián máng jìn qián chě zhù pō fù shuō: dǎ bù dé! sǎo sǎo xī nù. mǔ qīn nián mài, zòng yǒu bú shì, hái wàng dān dài yī èr, hé xū shēng zhè yàng dà qì? wàng qí xī nù. qǐng huí xiē xī qù bà. liú shì shuō: jì shì ruǎn yán yāng wǒ, jiù suàn wán jié. yǐ hòu zài ruò rú cǐ, wǒ yí dìng jié guǒ lǎo gǒu mìng! yán bà, qì fèn fèn de zǒu chū fáng qù. yáng sù chán jiàn pó mǔ qì dào zài dì, lián máng jìn qián fú qǐ lǎo ān rén, huàn gòu duō shí, jiàn pó mǔ tǔ le yī kǒu zhuó tán, xǐng zhuǎn huí lái.
高氏安人聞言,怒罵道:「好潑狗賤,滿口胡言!你小叔與你有何仇恨,竟當我咒罵他?」劉氏聞言大怒,用手一指說:「你這不懂理的老狗!我和你雖是婆媳,如今各衣另飯,並無所轄。你如何膽大欺心,開言罵我!我今給你一個厲害,非打你一頓不可!」近前欲動手。楊素嬋見劉氏欲行兇,膽敢要打婆母,連忙近前扯住潑婦說:「打不得!嫂嫂息怒。母親年邁,縱有不是,還望擔待一二,何鬚生這樣大氣?望祈息怒。請回歇息去罷。」劉氏說:「既是軟言央我,就算完結。以後再若如此,我一定結果老狗命!」言罷,氣忿忿的走出房去。楊素嬋見婆母氣倒在地,連忙近前扶起老安人,喚夠多時,見婆母吐了一口濁痰,醒轉回來。
bù yán pó xí xiāng duì ér kū, qiě biǎo liú shì huí fáng, qì hèn hèn de àn xiǎng: wǒ ruò bù bǎ lǎo gāo shì bìng yáng shì hài sǐ, zěn xiāo wǒ xīn tóu zhī hèn? zhì wǎn, jiàn yáo gēng huí jiā, jiāng yǔ ān rén chǎo nào cóng tóu zhì wěi gào sù yī biàn. yáo gēng shuō: mǔ qīn zhēn gǎn rú cǐ fàng sì, xīn zhōng hú tú, bù chēng wèi niáng. xián qī, jīn wǎn wǒ tí dāo bà mǔ qīn bìng yáng shì lián jīn zhōng yī qí shā sǐ, hé chóu tā nà jiā yè bù guī wǒ! liú shì bǎi shǒu shuō: bù kě. nǐ ruò chí dāo xíng xiōng, shā sǐ sān tiáo rén mìng, fēi tóng xiǎo kě, tǎng ruò lín shě zhī xiǎo bào guān, nǐ wǒ zhī zuì dà rú hǎi yuān. gǔ yǔ yún, yǒu zhì shǐ zhì, wú zhì shǐ lì. yī wǒ de zhǔ yì, nǐ míng rì fán rén xiě yī fēng jiǎ shū xìn, zhǐ shuō xiōng dì yáo yì zài bàn tú shēn rǎn zhòng bìng, lìng yáng shì qián qù jiē tā huí jiā. yáng shì bì xìn yǐ wèi zhēn, jiāng tā hōng chū lí jiā, àn jiāng tā mài zài yān huā liǔ xiàng wèi juān. tā zhèng nián qīng jùn qiào, bì zhí èr sān bǎi yín. màn màn de xiǎng zhǔ yì, zài jiāng lǎo qǐ pó bìng jīn zhōng jié guǒ le xìng mìng, fāng kě bǎo píng ān wú shì. yī lái jiā chǎn yě de dào shǒu, èr lái jiǎn cǎo chú gēn, yǒng bù fā yá.
不言婆媳相對而哭,且表劉氏回房,氣恨恨的暗想:「我若不把老高氏並楊氏害死,怎消我心頭之恨?」至晚,見姚庚回家,將與安人吵鬧從頭至尾告訴一遍。姚庚說:「母親真敢如此放肆,心中胡塗,不稱為娘。賢妻,今晚我提刀把母親並楊氏連金鐘一齊殺死,何愁他那家業不歸我!」劉氏擺手說:「不可。你若持刀行兇,殺死三條人命,非同小可,倘若鄰舍知曉報官,你我之罪大如海淵。古語云,『有智使智,無智使力。』依我的主意,你明日煩人寫一封假書信,只說兄弟姚義在半途身染重病,令楊氏前去接他回家。楊氏必信以為真,將她哄出離家,暗將她賣在煙花柳巷為娟。她正年輕俊俏,必值二三百銀。慢慢的想主意,再將老乞婆並金鐘結果了性命,方可保平安無事。一來家產也得到手,二來剪草除根,永不發芽。
nǐ kàn rú hé? yáo gēng dà yuè, yī yè wú huà.
你看如何?」姚庚大悅,一夜無話。
cì rì, yáo gēng zài wài fán rén xiě le yī fēng jiǎ shū, zhuǎn huí jiā zǒu jìn hòu zhái, hán xiào kǒu hū: mǔ qīn, wǒ de xiōng dì lái le yī fēng shū xìn, mǔ qīn qǐng kàn. gāo shì ān rén shuō: nǐ niàn yǔ wèi niáng de tīng bà. yáo gēng suì chāi fēng niàn dào: hái ér yáo yì dùn shǒu bǎi bài mǔ qīn xī xià: bù xiào nán shí yùn bù zhì, bìng zài wèi huī fǔ jí xiàn běi guān nèi yǒng hé diàn zhōng.
次日,姚庚在外煩人寫了一封假書,轉回家走進後宅,含笑口呼:「母親,我的兄弟來了一封書信,母親請看。」高氏安人說:「你念與為娘的聽罷。」姚庚遂拆封念道:孩兒姚義頓首百拜母親膝下:不孝男時運不至,病在衛輝府汲縣北關內永合店中。
yī bìng bàn zài yǒu yú, yī yào wǎng xiào, xiàn shí bìng yǐ chén zhòng. jīn yāng rén shāo qù jiā xìn, lìng ér qī tóng bāo xiōng dì sù lái jiē wǒ huí jiā, mǔ zǐ fāng kě jiàn yī miàn.
一病半載有餘,醫藥罔效,現時病已沉重。今央人捎去家信,令兒妻同胞兄弟速來接我回家,母子方可見一面。
ān rén bìng yáng shì yī wén xìn zhōng yán yǔ, dà jīng shī sè, bēi tí bù zhǐ. yáo gēng àn xǐ, guǒ zhōng qí jì. gù yì tàn qì hāi shēng, fù quàn dào: mǔ qīn dì fù bù bì shāng gǎn, xū yào shāng yì zhèng shì. wǒ xiǎng xiōng dì bìng zài lǚ diàn, pàn wàng qīn rén, shū xìn shàng xiě zhe lìng wǒ tóng dì fù qián qù jiē tā huí jiā, shào bù liǎo zǒu zhè yī tàng. gāo ān rén wén yán, zhǐ lèi shuō: wǒ ér yán zhī yǒu lǐ. shì bù yí chí, míng rì nǐ tóng yáng shì qián qù jiē yáo yì huí jiā yǎng bìng. tā bì gǎn xiōng zhī qíng. yáo gēng shuō: mǔ qīn yán zhī chà yǐ. zì gǔ shuō: dǎ hǔ hái dé qīn xiōng dì, shàng zhèn bì xū fù zǐ bīng. wǒ yǔ tā shì yī mǔ tóng bāo, qǐ yǒu páng guān zhī lǐ? wǒ qù jiē tā, lǐ zhī dāng rán, zěn yán gǎn qíng èr zì? jīn wǎn lìng dì fù dǎ diǎn xíng lǐ pán fèi, míng chén hǎo yī tóng qǐ xíng. yán bà, chū le hòu yuàn lí jiā, jìng zhì wáng méi pó jiā.
安人並楊氏一聞信中言語,大驚失色,悲啼不止。姚庚暗喜,果中其計。故意嘆氣咳聲,復勸道:「母親、弟婦不必傷感,須要商議正事。我想兄弟病在旅店,盼望親人,書信上寫着令我同弟婦前去接他回家,少不了走這一趟。」高安人聞言,止淚說:「我兒言之有理。事不宜遲,明日你同楊氏前去接姚義回家養病。他必感兄之情。」姚庚說:「母親言之差矣。自古說:『打虎還得親兄弟,上陣必須父子兵。』我與他是一母同胞,豈有旁觀之理?我去接他,理之當然,怎言感情二字?今晚令弟婦打點行李盤費,明晨好一同起行。」言罷,出了後院離家,徑至王媒婆家。
wáng méi pó hán xiào xiāng yíng, kǒu hū: yáo dà yé, nǐ wú shì bù lǚ jiàn dì, bù zhī yǒu hé jiàn yù, qǐng dào qí xiáng. yáo gēng kǒu hū: wáng mā mā, shí bù mán nǐ, lìng dì yáo yì chū wài jīng yíng, bù xìng bìng gù. dì fù yáng shì wàn è tāo tiān, měi rì zài jiā nèi chǎo nào bù xiū, nào dé zhái shè bù ān, rén rén kě hèn. wǒ yī hěn èr dú, bǎ tā sī mài lí jiā, shěng le zhōng rì zāo yāng. nǐ ruò yǒu zhǔ mài chéng, wǒ bì zhòng xiè, jué bù shí yán!
王媒婆含笑相迎,口呼:「姚大爺,你無事不履賤地,不知有何見諭,請道其詳。」姚庚口呼:「王媽媽,實不瞞你,令弟姚義出外經營,不幸病故。弟婦楊氏萬惡滔天,每日在家內吵鬧不休,鬧得宅舍不安,人人可恨。我一狠二毒,把她私賣離家,省了終日遭殃。你若有主賣成,我必重謝,決不食言!」
wáng méi pó wén yán, xiào shuō: dà yé lái dé còu qiǎo, xiàn yǒu nán jīng lè hù liú qīng, yào mǎi yī nián qīng de fù nǚ wèi chāng. nǐ jiā èr niáng zǐ wǒ céng jiàn guò, shēng de měi mào wú shuāng, fēng liú jué shì. ruò kěn jiāng tā mài zài shuǐ nèi, bāo guǎn shēn jià yín kě mài sān bǎi liǎng. lǎo shēn kě yào jiā yī yōng qián. yáo gēng shuō: wáng mā mā jì yǒu zhè gè zhǔ. ruò mài sān bǎi qián, wǒ xiè nǐ sān shí liǎng, wǒ zhǐ ná èr bǎi qī shí liǎng. wǒ míng rì bǎ yáng shì kuāng chū jiā lái, xiān dào nǐ jiā, lìng liú qīng xiāng kàn xiàng kàn, lìng tā xiān duì qīng yín zi. nǐ jiāng yáng shì sòng zài bàn lù, jiāo yǔ liú qīng, fāng bǎo wú shì. wáng méi pó wén yán, diǎn tóu yīng yǔn. yáo gēng gào cí huí jiā, jiāng cǐ shì xiàng liú shì shuō zhī. liú shì wén yán, xǐ zhī bù jǐn.
王媒婆聞言,笑說:「大爺來得湊巧,現有南京樂戶劉清,要買一年輕的婦女為娼。你家二娘子我曾見過,生得美貌無雙,風流絕世。若肯將她賣在水內,包管身價銀可賣三百兩。老身可要加一佣錢。」姚庚說:「王媽媽既有這個主。若賣三百錢,我謝你三十兩,我只拿二百七十兩。我明日把楊氏誆出家來,先到你家,令劉清相看相看,令他先兌清銀子。你將楊氏送在半路,交與劉清,方保無事。」王媒婆聞言,點頭應允。姚庚告辭回家,將此事向劉氏說知。劉氏聞言,喜之不盡。
cì rì zǎo chén, yáo gēng dào hòu yuàn cuī cù yáng shì gǎn zǎo qǐ shēn. yáng sù chán zǎo yǐ jiāng xíng náng dǎ hǎo, lǎo ān rén zài yī páng dīng níng zhǔ fù: jiāng nǐ zhàng fū sù sù jiē huí, zài wài bù kě yán chí. yáng sù chán kǒu hū: pó mǔ xiū yào xuán niàn, dà yuē bù guò yī gè yuè jiù huí jiā lái. pó xí zhèng rán jiǎng huà, jiàn jīn zhōng cóng wài miàn huāng huāng zhāng zhāng zǒu jìn fáng lái, yī shēn shǒu lā zhù yáng shì yī jīn, kǒu hū: mǔ qīn, ér wén niáng tóng bó fù qián qù jiē wǒ fù qù, ér yě yào qù. yáng sù chán wén ér yě yào qù, bù yóu xīn zhōng yī cǎn, là xià lèi lái, shuō: wǒ de ér, cǐ qù jiē nǐ fù huí jiā, yī zé lù tú yáo yuǎn, èr zé jiā zhōng wú rén. liú nǐ zài jiā yǔ nǎi nǎi zuò bàn. nǐ kě yòng xīn dú shū. niáng cǐ qù bù guò bàn yuè gōng fū jiù huí jiā. jīn zhōng wén yán, bù gǎn wéi niǔ, wú nài hé shuō: jì shì zǔ mǔ wú rén fèng shì, ér zūn mìng zài jiā péi bàn zǔ mǔ. zhǐ yào mǔ qīn zǎo qù zǎo huí, yǐ miǎn zǔ sūn pàn wàng. yán bà, chuí shǒu yī páng shì lì.
次日早晨,姚庚到後院催促楊氏趕早起身。楊素嬋早已將行囊打好,老安人在一旁叮嚀囑咐:「將你丈夫速速接回,在外不可延遲。」楊素嬋口呼:「婆母休要懸念,大約不過一個月就回家來。」婆媳正然講話,見金鐘從外面慌慌張張走進房來,一伸手拉住楊氏衣襟,口呼:「母親,兒聞娘同伯父前去接我父去,兒也要去。」楊素嬋聞兒也要去,不由心中一慘,落下淚來,說:「我的兒,此去接你父回家,一則路途遙遠,二則家中無人。留你在家與奶奶作伴。你可用心讀書。娘此去不過半月工夫就回家。」金鐘聞言,不敢違扭,無奈何說:「既是祖母無人奉侍,兒遵命在家陪伴祖母。只要母親早去早回,以免祖孫盼望。」言罷,垂手一旁侍立。
yáng shì bài cí le ān rén, yòu zhì qián yuàn cí bié sǎo sǎo. liú shì jiǎ yì hán xiào shuō: tā èr shěn, zuó rì wǒ shuō suàn mìng de suǒ yán, jīn rì yào yīng qí yán. tā èr shū bìng zài wài fāng, xìng yǒu rén shāo shū lái. tā sǐ zài tā xiāng, zán lián gè xìn yě bù zhī. yáng shì wén yán, kǒu zhōng bù yǔ, xīn zhōng àn nǎo liú shì jìng shuō pò huà: wǒ hái wèi zēng chū mén, tā xiān shuō bù jí zhī yán, shí zài kě yàn! cí le sǎo sǎo, xiàng wài suǒ zǒu. zhǐ jiàn ān rén tóng jīn zhōng yī qí xiāng sòng. yáng sù chán nán fēn nán lí, bù yóu hán lèi, yìng zhe xīn cháng shàng chē.
楊氏拜辭了安人,又至前院辭別嫂嫂。劉氏假意含笑說:「他二嬸,昨日我說算命的所言,今日要應其言。他二叔病在外方,幸有人捎書來。他死在他鄉,咱連個信也不知。」楊氏聞言,口中不語,心中暗惱劉氏竟說破話:「我還未曾出門,她先說不吉之言,實在可厭!」辭了嫂嫂,向外所走。只見安人同金鐘一齊相送。楊素嬋難分難離,不由含淚,硬着心腸上車。
yáo gēng fēn fù chē fū yáo biān, chē xíng rú fēi ér qù. yáo gēng kǒu hū: dì mèi, wǒ yǔ nǐ suī xì zhì qīn, yī nán yī nǚ, zài lù xíng chéng, bié rén guān zhī bù yǎ. wǒ yù fán wáng mā mā tóng nǐ zuò bàn qián qù, kě fǒu? yáng sù chán wén yán huān xǐ, kǒu hū: dà bó suǒ yán yǒu lǐ, wáng mā mā sù rì wǒ yě xiāng shú. shuō huà zhī jiān, yǐ zhì wáng pó mén shǒu. yáo gēng jī hù, wáng pó kāi mén, yī jiàn yáng shì, kǒu hū: èr niáng zǐ wǎng nǎ lǐ qù, qǐng dào shè xià zuò zuò. suì jiāng yáng sù chán chān fú xià chē, ràng jìn fáng nèi. zhè lè hù liú qīng zài àn zhōng kàn de míng bái, jiàn yáng shì shēng de yóu rú tiān xiān, xīn zhōng àn xǐ. wáng pó zǒu chū fáng lái, liú qīng àn xiàng wáng pó shuō: lùn lǐ zhè fù rén bù zhí sān bǎi yín, jì shì mā mā zuò chéng, wǒ yě bù yì shēn jià. kuài lìng tā zhǔ zi jiāng mài shēn de wén shū xiě lái, wǒ jiù duì yín. wáng pó suì lìng yáo gēng xiě le qì, wáng pó zuò bǎo. liú qīng duì qīng bái le yín dìng, zài chéng wài sān chà lù kǒu děng hòu lǐng rén. shì yǐ wán bì, yáo gēng yǔ wáng pó yī tóng jìn fáng. yáo gēng kǒu hū: dì mèi, wǒ jiāng wáng mā mā fán tuǒ, tóng nǐ shàng chē xiān xíng. wǒ qù mǎi xiē chī shí, suí hòu jiù dào. yán bà ér qù.
姚庚吩咐車夫搖鞭,車行如飛而去。姚庚口呼:「弟妹,我與你雖系至親,一男一女,在路行程,別人觀之不雅。我欲煩王媽媽同你作伴前去,可否?」楊素嬋聞言歡喜,口呼:「大伯所言有理,王媽媽素日我也相熟。」說話之間,已至王婆門首。姚庚擊戶,王婆開門,一見楊氏,口呼:「二娘子往哪裡去,請到舍下坐坐。」遂將楊素嬋攙扶下車,讓進房內。這樂戶劉清在暗中看得明白,見楊氏生得猶如天仙,心中暗喜。王婆走出房來,劉清暗向王婆說:「論理這婦人不值三百銀,既是媽媽作成,我也不議身價。快令他主子將賣身的文書寫來,我就兌銀。」王婆遂令姚庚寫了契,王婆作保。劉清兌清白了銀錠,在城外三岔路口等候領人。事已完畢,姚庚與王婆一同進房。姚庚口呼:「弟妹,我將王媽媽煩妥,同你上車先行。我去買些吃食,隨後就到。」言罷而去。
wáng pó tóng yáng shì sù chán shàng le chē, yī zhí chū le chéng. bù duō shí, lái dào sān chà lù kǒu. lè hù liú qīng yíng jiāng shàng lái, kǒu hū: wáng mā mā qǐng huí qù bà, wǒ men jiù cǐ huí nán jīng le. yáng sù chán suì wèn: wáng mā mā shì tóng shuí shàng nán jīng? wáng pó jiàn wèn, wēi wēi lěng xiào shuō: èr niáng zǐ, wǒ ruò bù shuō, nǐ bù zhī xiǎo. nǐ dà bó yáo gēng xiě jiǎ shū xìn, yán nǐ fū zhǔ bìng zài wài xiāng, shuō nǐ zhū rì chǎo nào pō diāo, jiāng nǐ zhuàn chū jiā mén, mài le sān bǎi liǎng yín. zhè bú shì jiāng nǐ mài yǔ tā? tā shì nán jīng lè hù liú qīng. nǐ suí tā qù bà. nǐ ruò bù gù lǐ tóng tā qù, tā de xīn kě hěn, bì biān dǎ nǐ, nǐ yě de qù. yáng sù chán yī wén cǐ yán, hāi yō yī shēng, tán dǔ yān hóu, hūn dǎo chē shàng. bù zhī shēng sǐ rú hé, qiě kàn xià huí fēn jiě.
王婆同楊氏素嬋上了車,一直出了城。不多時,來到三岔路口。樂戶劉清迎將上來,口呼:「王媽媽請回去罷,我們就此回南京了。」楊素嬋遂問:「王媽媽是同誰上南京?」王婆見問,微微冷笑說:「二娘子,我若不說,你不知曉。你大伯姚庚寫假書信,言你夫主病在外鄉,說你諸日吵鬧潑刁,將你賺出家門,賣了三百兩銀。這不是將你賣與他?他是南京樂戶劉清。你隨他去罷。你若不顧理同他去,他的心可狠,必鞭打你,你也得去。」楊素嬋一聞此言,「咳喲」一聲,痰堵咽喉,昏倒車上。不知生死如何,且看下回分解。