fú zài pò shān jiàn yáng zhōu gòng zhèng yún kuí zhāng cún bǎi hé huā zhè yòu yú rén yuán zhēn lǐ dé yù gān lù sēng líng hú táo péi yuè gǒu fěng hóng mò tiě tóu qián zhōu cì shǐ yǐ shàng wǔ tiáo yuán quē zhōu hán zhēn yáng guān pí hú yú zhě wén gǔ
符载 破山剑 扬州贡 郑云逵 张存 百合花 浙右渔人 元祯 李德裕 甘露僧 令狐绹 裴岳 苟讽 红沫 铁头 虔州刺史(以上五条原缺) 周邯 真阳观 陴湖渔者 文谷
fú zài
符载
táng fú zài wén xué wǔ yì shuāng jué, cháng chù yī jiàn, shén guāng zhào yè wèi zhòu. kè yóu zhì huái zhè, yù jù shāng zhōu jiàn, zāo jiāo zuò gěng, bù kè qián jìn. zhì jiàn yī huī, xuè sǎ rú yǔ, zhōu gě ān liú ér shì. hòu yù hán shí, yú rén jiā guǒ guì zòng, cū rú tǒng, shí dāo bù kě yòng, yǐ cǐ jiàn duàn zhī qì. qí jiàn wú guāng, ruò wán tiě, wú suǒ yòng yǐ. gǔ rén yún: qiān gōu zhī nǔ, bù wéi xī shǔ fā jī. qí cǐ jiàn zhī wèi hū. chū zhī tián lù
唐符载文学武艺双绝,常畜一剑,神光照夜为昼。客游至淮浙,遇巨商舟艦,遭蛟作梗,不克前进。掷剑一挥,血洒如雨,舟舸安流而逝。后遇寒食,于人家裹柜粽,粗如桶,食刀不可用,以此剑断之讫。其剑无光,若顽铁,无所用矣。古人云:千钩之弩,不为鼷鼠发机。其此剑之谓乎。(出《芝田录》)
pò shān jiàn
破山剑
jìn shì yǒu shì rén gēng dì dé jiàn, mó xǐ yì shì. yǒu hú rén qiú mǎi, chū hái yī qiān, lèi shàng zhì bǎi guàn, shì rén bù kě. hú suí zhì qí jiā, ài wán bù shě, suì zhì bǎi wàn. yǐ kè míng rì chí zhí qǔ jiàn. huì yè jiā yuè, shì rén yǔ qí qī chí jiàn gòng shì. xiào yún: cǐ yì hé kān, zhì shì guì jià. tíng zhōng yǒu dǎo bó shí, yǐ jiàn zhǐ zhī, shí jí zhōng duàn. jí míng, hú zài qián zhì. qǔ jiàn shì zhī, tàn yuē: jiàn guāng yǐ jǐn, hé dé rú cǐ. bù fù mǎi. shì rén jí zhī, hú yuē: cǐ shì pò shān jiàn, wéi kě yī yòng. wú yù chí zhī yǐ pò bǎo shān, jīn guāng máng dùn jǐn, yí yǒu suǒ chù. shì rén fū qī huǐ hèn, xiàng hú shuō qí shì, hú yǐ shí qiān mǎi zhī ér qù. chū guǎng yì jì
近世有士人耕地得剑,磨洗诣市。有胡人求买,初还一千,累上至百贯,士人不可。胡随至其家,爱玩不舍,遂至百万。已克明日持直取剑。会夜佳月,士人与其妻持剑共视。笑云:此亦何堪,至是贵价。庭中有捣帛石,以剑指之,石即中断。及明,胡载钱至。取剑视之,叹曰:剑光已尽,何得如此。不复买。士人诘之,胡曰:此是破山剑,唯可一用。吾欲持之以破宝山,今光芒顿尽,疑有所触。士人夫妻悔恨,向胡说其事,胡以十千买之而去。(出《广异记》)
yáng zhōu gòng
扬州贡
yáng zhōu jiù gòng jiāng xīn jìng, wǔ yuè wǔ rì, yáng zǐ jiāng suǒ zhù yě. huò yán wú bǎi liàn zhě, liù qī shí liàn zé zhǐ. yì pò nán chéng, wǎng wǎng yǒu míng zhě. chū guó shǐ bǔ
扬州旧贡江心镜,五月五日,扬子江所铸也。或言无百炼者,六七十炼则止。易破难成,往往有鸣者。(出《国史补》)
zhèng yún kuí
郑云逵
táng zhèng yún kuí shǎo shí dé yī jiàn, lín tiě xīng pī, yǒu shí ér hǒu. cháng zhuāng jū, héng xī wán zhī. hū yǒu yī rén cóng tíng shù sū rán ér xià, zǐ yī zhū zé, bèi fā lù jiàn ér lì. hēi qì zhōu shēn, zhuàng rú zhòng wù. zhèng sù yǒu dǎn qì, yáng ruò bú jiàn. qí rén yīn yán: wǒ shàng jiè rén, zhī gōng yǒu yì jiàn, yuàn jiè yī guān. zhèng wèi yuē: cǐ fán tiě ěr. jūn jū shàng jiè, qǐ jí cǐ hū? qí rén qiú zhī bù yǐ. zhèng cì gèng liáng jiǔ, jí zhuó zhī, bù zhōng. fú zhuì hēi qì zhe dì, shù rì fāng sàn. chū yǒu yáng zá zǔ
唐郑云逵少时得一剑,鳞铁星錍,有时而吼。常庄居,横膝玩之。忽有一人从庭树窣然而下,紫衣朱帻,被发露剑而立。黑气周身,状如重雾。郑素有胆气,佯若不见。其人因言:我上界人,知公有异剑,愿借一观。郑谓曰:此凡铁耳。君居上界,岂藉此乎?其人求之不已。郑伺更良久,疾斫之,不中。刜坠黑气著地,数日方散。(出《酉阳杂俎》)
zhāng cún
张存
táng duàn chéng shì, qí yǒu rén wēn jiè yún: dà lì zhōng, gāo yóu bǎi xìng zhāng cún yǐ tà ǒu wèi yè. cháng yú bēi zhōng jiàn hàn ǒu shāo dà rú bì, suì jìn lì jué zhī, shēn èr zhàng, dà zhì hé bào. yǐ bù kě qióng, nǎi duàn zhī. zhōng de yī jiàn zhǎng èr chǐ, sè qīng wú rèn, cún bù zhī bǎo. yì rén yǒu zhī zhě, yǐ shí shù xīn huò yān. qí ǒu wú sī. chū yǒu yáng zá zǔ
唐段成式,其友人温介云:大历中,高邮百姓张存以踏藕为业。尝于陂中见旱藕稍大如臂,遂尽力掘之,深二丈,大至合抱。以不可穷,乃断之。中得一剑长二尺,色青无刃,存不之宝。邑人有知者,以十束薪获焉。其藕无丝。(出《酉阳杂俎》)
bǎi hé huā
百合花
táng yuán hé mò, hǎi líng xià hóu yī tíng qián shēng bǎi hé huā, dà rú cháng shù bèi, yì zhī. yīn fā qí xià, dé bì xiá shí sān chóng, gè xiá yī jìng. zhì dì qī zhě, guāng bù chù, zhào rì guāng huán yī zhàng. qí yú guī tóng ér yǐ. chū yǒu yáng zá zǔ
唐元和末,海陵夏侯一庭前生百合花,大如常数倍,异之。因发其下,得臂匣十三重,各匣一镜。至第七者,光不触,照日光环一丈。其余规铜而已。(出《酉阳杂俎》)
zhè yòu yú rén
浙右渔人
táng lǐ dé yù, cháng qìng zhōng, lián wèn zhè yòu. huì yǒu yú rén yú qín huái chuí jī wǎng xià shēn chù, hū jué lì zhòng, yì yú cháng shí. jí liǎn jiù shuǐ cì, zú bù huò yī lín, dàn dé gǔ tóng jìng kě chǐ yú, guāng fú yú bō jì. yú rén qǔ shì zhī, lì lì jìn jiàn wǔ zàng liù fǔ, xuè yíng mài dòng, sǒng hài qì pò. yīn wàn zhàn ér zhuì. yú rén ǒu huà yú páng shě, suì wén zhī yú dé yù. jǐn zhōu suì, wàn jì qióng suǒ shuǐ dǐ, zhōng bù fù dé. chū sōng cōng lù
唐李德裕,长庆中,廉问浙右。会有渔人于秦淮垂机网下深处,忽觉力重,异于常时。及敛就水次,卒不获一鳞,但得古铜镜可尺余,光浮于波际。渔人取视之,历历尽见五脏六腑,血萦脉动,竦骇气魄。因腕战而坠。渔人偶话于旁舍,遂闻之于德裕。尽周岁,万计穷索水底,终不复得。(出《松囱录》)
yuán zhēn
元祯
táng chéng xiàng yuán zhēn zhī zhèn jiāng xià yě, cháng qiū xī dēng huáng hè lóu. yáo wàng qí jiāng zhī méi, yǒu guāng ruò cán xīng yān, suì lìng qīn xìn yī rén wǎng shì zhī. qí rén zhào xiǎo zhōu, zhí yì guāng suǒ, nǎi diào chuán zhōng yě. xún bǐ yú zhě, yún: shì huò yī lǐ, guāng zé wú zhī. qí rén nǎi xié lǐ ér lái. jì dēng lóu, gōng mìng páo rén pōu zhī. fù zhōng de jìng èr, rú qián dà, ér miàn xiāng hé. bèi zé yǐn qǐ shuāng lóng, suī xiǎo ér lín liè zhǎo jiǎo xī jù. jīng qiǎo qiě zé, cháng yǒu guāng yào. gōng bǎo zhī, zhì wò nèi jīn xiāng zhī zhōng. jí xiàng guó méng, jìng yì wáng qù. chū sān shuǐ xiǎo dú
唐丞相元祯之镇江夏也,常秋夕登黄鹤楼。遥望其江之湄,有光若残星焉,遂令亲信一人往视之。其人棹小舟,直诣光所,乃钓船中也。询彼渔者,云:适获一鲤,光则无之。其人乃携鲤而来。既登楼,公命庖人剖之。腹中得镜二,如钱大,而面相合。背则隐起双龙,虽小而鳞鬣爪角悉具。精巧且泽,常有光耀。公宝之,置卧内巾箱之中。及相国甍,镜亦亡去。(出《三水小牍》)
lǐ dé yù
李德裕
táng tài wèi wèi gōng lǐ dé yù, cháng yǒu lǎo sǒu yì mén. yǐn wǔ liù bèi yú jù sāng mù qǐng yè yān, hūn zhě bù néng jù zhī. dé yù yì ér chū jiàn, sǒu yuē: cǐ mù mǒu jiā bǎo zhī sān shì yǐ. mǒu jīn nián mào, gǎn gōng zhī rén dé, qiě hào qí yì, shì yǐ xiàn ěr. mù zhōng yǒu qí bǎo, ruò néng zhě duàn zhī, bì yǒu suǒ de. luò yì yǒu jiàng, jì qí nián chǐ yǐ lǎo, huò shēn yǐ mò. zǐ sūn yì dāng de qí zhǐ. shè fēi luò jiàng, wú néng yǒu duàn zhī zhě. gōng rú qí yán, fǎng yú luò xià, jiàng yǐ cú yǐ. zi suí shǐ ér zhì. wán shì liáng jiǔ yuē: kě xú ér duàn zhī. yīn jiě wèi èr pí pá cáo, zì rán yǒu bái gē, yǔ yì zuǐ zú, jù xì bì bèi. jiàng liào zhī wēi shī, yuán báo bù zhōng, yī gē shǎo qí yì. gōng yǐ xíng quán zhě jìn zhī, zì liú qí yī. jīn yóu zài mín jiān. shuǐ bù yuán wài lú yán ràng, jiàn tài wèi zhī sūn, dào qí shì. chū lù yì jì
唐太尉卫公李德裕,尝有老叟诣门。引五六辈舁巨桑木请谒焉,阍者不能拒之。德裕异而出见,叟曰:此木某家宝之三世矣。某今年耄,感公之仁德,且好奇异,是以献耳。木中有奇宝,若能者断之,必有所得。洛邑有匠,计其年齿已老,或身已殁。子孙亦当得其旨。设非洛匠,无能有断之者。公如其言,访于洛下,匠已殂矣。子随使而至。玩视良久曰:可徐而断之。因解为二琵琶槽,自然有白鸽,羽翼嘴足,巨细毕备。匠料之微失,原薄不中,一鸽少其翼。公以形全者进之,自留其一。今犹在民间。水部员外卢延让,见太尉之孙,道其事。(出《录异记》)
gān lù sēng
甘露僧
táng rùn zhōu gān lù sì sēng mǒu zhě dào héng gū gāo, míng zhòng jiāng zuǒ. lǐ wèi gōng dé yù lián wèn rì, cháng yǔ zhī yóu. jí bà rèn, yǐ fāng zhú zhàng yī zhī liú zèng yān. fāng zhú chū dà yuān guó, jiān shí ér zhèng fāng, jié yǎn xū yá, sì miàn duì chū, shí wèi gōng zhī suǒ bǎo yě. jí zài zhèn zhè yòu, qí sēng shàng zài. gōng wèn yuē: qián suǒ fèng zhú zhàng wú yàng fǒu. sēng duì yuē: yǐ guī yuán ér qī zhī yǐ. gōng jiē wǎn mí rì. chū guì yuàn cóng tán
唐润州甘露寺僧某者道行孤高,名重江左。李卫公德裕廉问日,常与之游。及罢任,以方竹杖一枝留赠焉。方竹出大宛国,坚实而正方,节眼须牙,四面对出,实卫公之所宝也。及再镇浙右,其僧尚在。公问曰:前所奉竹杖无恙否。僧对曰:已规圆而漆之矣。公嗟惋弥日。(出《桂苑丛谈》)
líng hú táo
令狐绹
táng chéng xiàng líng hú táo yīn huà qí yì zhī wù, zì chū tiě tǒng, jìng bù jí cùn, zhǎng sì cùn, nèi qǔ xiǎo juàn shū yú rì zhōng shì zhī, nǎi jiǔ jīng bìng zú. qí zhǐ jí là pǔ tuán, qí wén yún xiǎo. shǒu wěi xiāng sì, qí jīng miào nán yǐ yán shù. yòu qīng qí zhōng, fù zhǎn kàn qīng juàn yī pǐ. dù zhī sì zhàng wú shǎo, chèng zhī cái jí bàn liǎng, shì zhī shì fēi rén shì suǒ. àn suǒ zì xià tuō yì shén duō, fǎn bào èr zì yǐ xià shì xì qián zhōu cì shǐ tiáo xià zhī xià bàn, zhōng tuō péi yuè děng sì tiáo. fǎn bào, tài shǒu jù. zhuī sǒu yù jiā xíng, sǒu yuē: qǐ shǐ jūn bù cǎo cǎo, mǒu zhī shū, chǔ bèi zhǐ xū cǐ bǐ. qǐ xiān jiàn xiàng gōng shū jī, rán hòu chuàng zhì. tài shǒu shì zhī, sǒu xiào yuē: ruò rú cǐ, bù xiāo shǐ jūn pò sān shí qián zhě, qiě gèng jì wǔ shí guǎn. rú bù chēng, gān dǐng huò zhī zuì. réng qǐ xiè jī, qí shǐ huí qī. tài shǒu nù shāo jiě, qiě shù sǒu shì. yún: dǔ xiàng gōng shén hàn, yí cǐ děng bǐ. xiāng fǔ dé zhī, shì rǎn hàn shèn jiā. fù shū yún: bǐ dà kě yì, yí yōu cì jiàng rén yě. tài shǒu xǐ, yǐ shù bó zèng sǒu ér qiǎn zhī. chū zhī tián lù
唐丞相令狐绹因话奇异之物,自出铁筒,径不及寸,长四寸,内取小卷书于日中视之,乃九经并足。其纸即蜡浦团,其文匀小。首尾相似,其精妙难以言述。又倾其中,复展看轻绢一匹。度之四丈无少,秤之才及半两,视之似非人世所。(按所字下脱佚甚多,返报二字以下似系虔州刺使条下之下半,中脱裴岳等四条。)返报,太守惧。追叟欲加刑,叟曰:乞使君不草草,某知书,褚辈只须此笔。乞先见相公书迹,然后创制。太守示之,叟笑曰:若如此,不消使君破三十钱者,且更寄五十管。如不称,甘鼎镬之罪。仍乞械击,俟使回期。太守怒稍解,且述叟事。云:睹相公神翰,宜此等笔。相府得之,试染翰甚佳。复书云:笔大可意,宜优赐匠人也。太守喜,以束帛赠叟而遣之。(出《芝田录》)
zhōu hán
周邯
táng zhōu hán zì shǔ yán liú, cháng shì dé yī nú, míng yuē shuǐ jīng, shàn yú tàn shuǐ, nǎi kūn lún bái shuǐ zhī shǔ yě. hán yí qú táng zhī shēn, mìng shuǐ jīng tàn zhī. yí shí fāng chū, yún: qí xià yǒu guān, bù kě yuè dù, dàn dé jīn zhū ér yǐ. měi yù shēn shuǐ tán dòng, jiē mìng nú tàn zhī, duō de bǎo wù. wén biàn zhōu bā jiǎo jǐng duō yǒu lóng shén, shí yǒu yì shǒu chū yú jǐng miàn. yù shǐ shuǐ jīng tàn zhī, ér yóu yù wèi guǒ. qí yǒu shào zé yǒu lì jiàn, cháng zì shén zhī. jiě jiàn shòu nú, qiǎn zhī rù jǐng. hán yǔ zé yú wài yǐ qí zhī, qiǎo rán jīng jiǔ, hū jiàn shuǐ jīng gāo yuè chū jǐng, wèi jí tóu àn, yǒu dà jīn shǒu ná zhī fù rù, jiàn yǔ nú zì cǐ bìng shī. hán bēi qí shuǐ jīng, zé hèn qí bǎo jiàn, zhōng mò qióng qí shì. tā rì, yǒu rén wèi hán yuē: cǐ jǐng nǎi lóng shén suǒ chǔ, shuǐ fǔ líng sī. qǐ dé zhé fàn, kě jì ér xiè zhī. hán nǎi jì xiè ér qù. chū yuán huà jì, míng chāo běn zuò chū lù yì jì, lèi shuō sān shí èr yǐn zuò chū chuán qí
唐周邯自蜀沿流,尝市得一奴,名曰水精,善于探水,乃昆仑白水之属也。邯疑瞿塘之深,命水精探之。移时方出,云:其下有关,不可越渡,但得金珠而已。每遇深水潭洞,皆命奴探之,多得宝物。闻汴州八角井多有龙神,时有异手出于井面。欲使水精探之,而犹豫未果。其友邵泽有利剑,常自神之。解剑授奴,遣之入井。邯与泽于外以俟之,悄然经久,忽见水精高跃出井,未及投岸,有大金手拿之复入,剑与奴自此并失。邯悲其水精,泽恨其宝剑,终莫穷其事。他日,有人谓邯曰:此井乃龙神所处,水府灵司。岂得辄犯,可祭而谢之。邯乃祭谢而去。(出《原化记》,明抄本作出《录异记》,《类说》三十二引作出《传奇》)
zhēn yáng guān
真阳观
xīn zhè xiàn yǒu zhēn yáng guān zhě, jí xǔ zhēn jūn dì zǐ céng zhēn rén dé dào zhī suǒ. qí cháng zhù yǒu zhuāng tián, pō wéi yì mín qīn jù. táng xī zōng cháo, nán píng wáng zhōng chuán jù jiāng xī bā zhōu zhī dì. shí guān nèi yīn xiū yuán zhāi, hū yǒu yī xiāng lú zì tiān ér xià. qí lú gāo sān chǐ, xià yǒu yī pán. pán nèi chū lián huā yī zhī, huā yǒu shí èr yè. yè jiān yǐn chū yī wù, jí shí èr shǔ yě. lú dǐng shàng yǒu yī xiān rén, dài yuǎn yóu zhī guān, zhe yún xiá zhī yī, xiāng yí duān miào. zuǒ shǒu zhī yí, yòu shǒu chuí xī, zuò yī xiǎo pán shí. shí shàng yǒu huā zhú liú shuǐ sōng guì zhī zhuàng, diāo kān qí guài, fēi rén gōng suǒ jí yě. qí chū jiàng shí, fán yǒu yì mín qīn jù běn guān zhuāng tián, jí fēi yú tián suǒ, fàng dà guāng míng. yì mín jīng jù, jí yǐ qí tián hái guān, mò gǎn dòu liú. nán píng wáng wén qí líng yì, qiǎn shǐ qǔ lú, zhì jiāng xī gōng yǎng. hū yī rì shī lú, xún zhī què zhì jiù guān. dào sú mù zhī wèi ruì lú. gù chéng xiàng lè ān gōng sūn wò nán qiān, lù jīng cǐ guān. liú tí. mò jù yún: hǎo shì bù xū míng yuè yè, ruì lú fēi xià jiào tán qián. qí ruì lú bǐ rú jīn sè, qīng zhòng bù dìng. xún cháng jǔ zhī, zhǐ kě jí liù qī jīn. céng yǒu yī dào zhě qiè zhī, suī shù rén yì bù néng jǔ. zhì jīn yóu zài běn guān, ér bù néng fù fēi yǐ. chū yù táng mèn huà
新浙县有真阳观者,即许真君弟子曾真人得道之所。其常住有庄田,颇为邑民侵据。唐僖宗朝,南平王钟传据江西八州之地。时观内因修元斋,忽有一香炉自天而下。其炉高三尺,下有一盘。盘内出莲花一枝,花有十二叶。叶间隐出一物,即十二属也。炉顶上有一仙人,戴远游之冠,着云霞之衣,相仪端妙。左手搘颐,右手垂膝,坐一小盘石。石上有花竹流水松桧之状,雕刊奇怪,非人工所及也。其初降时,凡有邑民侵据本观庄田,即蜚于田所,放大光明。邑民惊惧,即以其田还观,莫敢逗留。南平王闻其灵异,遣使取炉,至江西供养。忽一日失炉,寻之却至旧观。道俗目之为瑞炉。故丞相乐安公孙偓南迁,路经此观。留题。末句云:好是步虚明月夜,瑞炉蜚下醮坛前。其瑞炉比如金色,轻重不定。寻常举之,只可及六七斤。曾有一盗者窃之,虽数人亦不能举。至今犹在本观,而不能复蜚矣。(出《玉堂闷话》)
pí hú yú zhě
陴湖渔者
xú sù zhī jiè yǒu pí hú zhōu shù bǎi lǐ. liǎng zhōu zhī guǎn jì huán wěi, dài jì hé zhī lèi, lài yǐ zī zhī. táng tiān yòu zhōng, yǒu yú zhě yú wǎng zhōng huò tiě jìng, yì bù shèn sè, guāng yóu kě jiàn miàn, kuò liù wǔ cùn, xié yǐ guī jiā. hū yǒu yī sēng jí mén, wèi yú zhě yuē: jūn yǒu yì wù, kě xiāng shì hū. dá yuē: wú zhī. sēng yuē: wén jūn huò tiě jìng, jí qí wù yě. suì chū zhī. sēng yuē: jūn dàn què jiāng wǎng suǒ de zhī chù zhào zhī, kàn yǒu hé dǔ. rú qí yán ér wǎng zhào, jiàn hú zhōng wú shù jiǎ bīng. yú zhě dà hài, fù chén yú shuǐ. sēng yì shī zhī. qí lǎo xiāng chuán, hú běn pí zhōu lún xiàn suǒ zhì, tú jí yì wú zài yān. yuán quē chū chù, míng chāo běn zuò chū yù táng xián huà
徐宿之界有陴湖周数百里。两州之莞葪萑苇,迨芰荷之类,赖以资之。唐天佑中,有渔者于网中获铁镜,亦不甚涩,光犹可鉴面,阔六五寸,携以归家。忽有一僧及门,谓渔者曰:君有异物,可相示乎。答曰:无之。僧曰:闻君获铁镜,即其物也。遂出之。僧曰:君但却将往所得之处照之,看有何睹。如其言而往照,见湖中无数甲兵。渔者大骇,复沉于水。僧亦失之。耆老相传,湖本陴州沦陷所致,图籍亦无载焉。(原缺出处,明抄本作出《玉堂闲话》)
wén gǔ
文谷
wěi shǔ cí rén wén gǔ, hào gǔ zhī shì yě. cháng yì zhōng shū shè rén liú guāng zuò, xǐ yuē: jīn rì fāng yǔ èr kè wèi yuē, kàn yǔ táo hé bēi. wén fāng yù wèn qí yóu, kè zhì. nǎi qīng chéng shān dào shì liú yún, cì nǎi shēng gōng kè shěn mò yě. liú wèi zhī yuē: wén yuán wài yì qí shì. yīn lìng qǔ táo hé bēi chū shì zhī. bēi kuò chǐ yú, wén cǎi càn rán, zhēn pán táo zhī shí yě. liú yún: yǔ shào nián shí, cháng yóu huá yuè. féng yī dào shì, yǐ cǐ hé qǔ pù quán guàn xǐ, yǔ dǔ zhī jīng hài. dào shì xiào yuē: ěr yì yù zhī yé. jí yǐ bàn piàn jiàn shòu. yǔ bǎo zhī yǒu nián yǐ. dào shì liú yún chū yī bái shí, yuán rú jī zǐ. qí shàng yǒu wén cǎi, yǐn chū rú huà, nǎi shì èr tóng zǐ, chí jié yǐn xiān rén, méi mù máo fà, guān lǚ yī pèi, xiān xī jiē jù. yún: yú má gū dòng shí xué zhōng de zhī. shěn mò yì chū yī shí, kuò yī cùn yú, zhǎng èr cùn wǔ fēn. shàng yǐn chū pán lóng, lín jiǎo zhǎo liè, wú bù zhōu bèi. yún: yú wū xiá shān zhōng de zhī. wén gǔ yī rì jǐn dǔ cǐ qí wù, xìng yǐ. chū yě rén xián huà
伪蜀词人文谷,好古之士也。尝诣中书舍人刘光祚,喜曰:今日方与二客为约,看予桃核杯。文方欲问其由,客至。乃青城山道士刘云,次乃升宫客沈默也。刘谓之曰:文员外亦奇士。因令取桃核杯出视之。杯阔尺余,纹彩燦然,真蟠桃之实也。刘云:予少年时,常游华岳。逢一道士,以此核取瀑泉盥洗,予睹之惊骇。道士笑曰:尔意欲之耶。即以半片见授。予宝之有年矣。道士刘云出一白石,圆如鸡子。其上有文彩,隐出如画,乃是二童子,持节引仙人,眉目毛发,冠履衣帔,纤悉皆具。云:于麻姑洞石穴中得之。沈默亦出一石,阔一寸余,长二寸五分。上隐出盘龙,鳞角爪鬣,无不周备。云:于巫峡山中得之。文谷一日尽睹此奇物,幸矣。(出《野人闲话》)