bǎo shòu sì xiān tiān pú sà wáng zǎi yáng yán gù kuàng zhōu fǎng fàn cháng shòu chéng xiū jǐ biān luán zhāng xuān wáng mò lǐ zhòng hé liú shāng lì guī zhēn shèng huà lián guǎng fàn shān rén wéi shū wén
保寿寺 先天菩萨 王宰 杨炎 顾况 周昉 范长寿 程修己 边鸾 张萱 王墨 李仲和 刘商 厉归真 圣画 廉广 范山人 韦叔文
bǎo shòu sì
保寿寺
bǎo shòu sì běn gāo lì shì zhái. tiān bǎo jiǔ zài, shě wèi sì. chū zhù zhōng chéng, lì shì shè zhāi qìng zhī, jǔ cháo bì zhì. yī jī bǎi qiān. yǒu guī qí yì, lián jī èr shí chǔ. jīng cáng gé guī gòu wēi qiǎo, èr tǎ huǒ zhū shòu shí yú hú. hé yáng cóng shì lǐ zhuō xìng hào qí gǔ, yǔ sēng shàn, cháng jù zhì cǐ sì guàn kù zhōng jiù wù. hū yú pò wèng zhōng de wù rú bèi, fú liè wū bèn, chù ér chén qǐ. zhuō xú shì zhī, nǎi huà yě. yīn yǐ zhōu xiàn tú sān jí jiān sān shí huàn zhī. lìng jiā rén zhuāng zhì, dà shí yú fú. fǎng yú cháng shì liǔ gōng quán. fāng zhī zhāng xuān suǒ huà shí qiáo tú yě. xuán zōng cì lì shì, yīn liú sì zhōng. hòu wèi yù huà rén zōng mù yán yú zuǒ jūn. xún yǒu xiǎo shǐ lǐng jūn zú shù shí rén zhì zhái, xuān chì qǔ zhī. jí rì jìn rù. dì hào gǔ, jiàn zhī dà yuè, mìng zhāng yú yún sháo yuàn. chū yǒu yáng zá zǔ
保寿寺本高力士宅。天宝九载,舍为寺。初铸钟成,力士设斋庆之,举朝毕至。一击百千。有规其意,连击二十杵。经藏阁规构危巧,二塔火珠授十余斛。河阳从事李涿性好奇古,与僧善,尝俱至此寺观库中旧物。忽于破瓮中得物如被,幅裂汙坌,触而尘起。涿徐视之,乃画也。因以州县图三及缣三十换之。令家人装治,大十余幅。访于常侍柳公权。方知张萱所画《石桥图》也。玄宗赐力士,因留寺中。后为鬻画人宗牧言于左军。寻有小使领军卒数十人至宅,宣敕取之。即日进入。帝好古,见之大悦,命张于云韶院。(出《酉阳杂俎》)
xiān tiān pú sà
先天菩萨
yǒu xiān tiān pú sà dèng, běn qǐ chéng dū miào jī sì. kāi yuán chū, yǒu ní wèi bā shī zhě cháng niàn dà bēi zhòu. shuāng liú xiàn bǎi xìng liú yǐ míng yì ér, nián shí yī, zì yù shì wèi ní. ní qiǎn zhī bù qù. cháng yú ào shì chán. cháng bái wèi yún: xiān tiān pú sà jiàn shēn cǐ dì. suì shāi huī yú tíng. yī xī, yǒu jù jī shù chǐ, lún lǐ chéng jiù. yīn yè huà gōng, suí yì shè sè, xī bù rú yì. yǒu sēng yáng fǎ chéng zì yán néng huà. yì ér cháng hé zhǎng yǎng zhù, rán hòu zhǐ shòu zhī, yǐ jìn shí rěn. gōng fāng hòu sù. xiān tiān pú sà fán èr bǎi sì shí èr shǒu. shǒu rú tǎ shì, fēn bì rú màn. huà yàng shí wǔ juǎn. liǔ qī shī zhě cuī níng zhī shēng, fēn sān juǎn, wǎng shàng dōu liú xíng. shí wèi fèng gǔ wèi zhǎng shǐ, jìn zhī. hòu yīn sì yuè bā rì cì gāo lì shì. jīn chéng dū zhě shì qí cì běn. chū yǒu yáng zá zǔ
有先天菩萨嶝,本起成都妙积寺。开元初,有尼魏八师者常念大悲咒。双流县百姓刘乙名意儿,年十一,自欲事魏尼。尼遣之不去。尝于奥室禅。尝白魏云:先天菩萨见身此地。遂筛灰于庭。一夕,有巨迹数尺,轮理成就。因谒画工,随意设色,悉不如意。有僧杨法成自言能画。意儿常合掌仰祝,然后指授之,以近十稔。工方后素。先天菩萨凡二百四十二首。首如塔势,分臂如蔓。画样十五卷。柳七师者崔宁之甥,分三卷,往上都流行。时魏奉古为长史,进之。后因四月八日赐高力士。今成都者是其次本。(出《酉阳杂俎》)
wáng zǎi
王宰
táng wáng zǎi zhě jiā yú xī shǔ. zhēn zhī zhōng, wéi gāo yǐ kè lǐ dài zhī. huà shān shuǐ shù shí, chū yú xiàng wài. gù dù fǔ zèng gē yún: shí rì huà yī sōng. wǔ rì huà yī shí. néng shì bù shòu xiāng cù pò, wáng zǎi shǐ kěn liú zhēn jī. yòu cháng yú xí kuí tīng jiàn tú yī zhàng. lín lín yuán zuò líng, jù míng chāo běn gǎi. jiāng shuāng sōng yī bǎi, gǔ téng yíng rào. shàng pán bàn kōng, xià zhe shuǐ miàn. qiān zhī wàn yè, jiāo chá qū qǔ, fēn bù bù zá. huò kū huò mào, huò chuí huò zhí. yè dié qiān zhòng, zhī fēn sì miàn. jīng rén suǒ nán, fán mù mò biàn. yòu yú xìng shàn sì jiàn huà sì shí píng fēng, ruò yí zào huà. fēng hòu yún wù, bā jié sì shí, yú yī zuò zhī nèi, miào zhī zhì yě. shān shuǐ sōng shí. bìng shàng shàng pǐn. chū huà duàn
唐王宰者家于西蜀。贞之中,韦皋以客礼待之。画山水树石,出于象外。故杜甫赠歌云:十日画一松。五日画一石。能事不受相促迫,王宰始肯留真迹。又尝于席夔厅见图一障。临(临原作陵,据明抄本改。)江双松一柏,古藤萦绕。上盘半空,下著水面。千枝万叶,交查屈曲,分布不杂。或枯或茂,或垂或直。叶叠千重,枝分四面。精人所难,凡目莫辨。又于兴善寺见画四时屏风,若移造化。风候云物,八节四时,于一座之内,妙之至也。山水松石。并上上品。(出《画断》)
yáng yán
杨炎
yáng yán, táng zhēn yuán zhōng zǎi xiàng. míng chāo běn xiàng zì xià yǒu chū biǎn yá zhōu sì zì. qì biāo wáng hán, míng chāo běn wáng hán zuò fēng yún wén dí yáng mǎ. huà sōng shí shān shuǐ, chū yú rén zhī biǎo. chū chēng chǔ shì, yè lú huáng mén, guǎn zhī shén hòu. zhī yǒu dān qīng zhī néng, yì yù qiú zhī, wèi gǎn fā yán. yáng kěn cí qù, fù kǔ liú zhī. zhī qí jiā lěi luò zhōng, yī shí fá shǎo, xīn suǒ bù ān. nǎi qián lìng rén jiāng shù bǎi qiān zhì luò gōng jǐ. qǔ qí jiā shū huí, yǐ shì jiē gōng. gōng gǎn zhī. wèi zhī suǒ bào. lú yīn cóng róng, nǎi yán yù yī zōng, yǐ zǐ sūn bǎo zhī, yì shàng nán zhī. suì yuè yú tú yī zhàng. sōng shí yún wù, yí dòng zào huà, shì mò dǔ zhī. qí jī miào shàng shàng pǐn. chū táng huà duàn
杨炎,唐贞元中宰相。(明抄本相字下有出贬崖州四字。)气标王韩,(明抄本王韩作风云)文敌扬马。画松石山水,出于人之表。初称处士,谒卢黄门,馆之甚厚。知有丹青之能,意欲求之,未敢发言。杨恳辞去,复苦留之。知其家累洛中,衣食乏少,心所不安。乃潜令人将数百千至洛供给。取其家书回,以示揭公。公感之。未知所报。卢因从容,乃言欲一踪,以子孙宝之,意尚难之。遂月余图一障。松石云物,移动造化,世莫覩之。其迹妙上上品。(出《唐画断》)
gù kuàng
顾况
táng gù kuàng zì bū wēng. wén cí zhī xiá, jiān gōng xiǎo bǐ. cháng qiú zhī xīn tíng jiān. rén huò jí zhī. wèi yuē: yú yào xiě mào hǎi zhōng shān ěr. réng pì huà zhě wáng mò wèi fù. chū shàng shū gù shí
唐顾况字逋翁。文词之暇,兼攻小笔。尝求知新亭监。人或诘之。谓曰:余要写貌海中山耳。仍辟画者王默为副。(出《尚书故实》)
zhōu fǎng
周昉
táng zhōu fǎng zì jǐng xuán, jīng zhào rén yě. jié zhì zhī hòu, hǎo shǔ xué, huà qióng dān qīng zhī miào. yóu qīng xiàng jiān, guì gōng zǐ yě. zhǎng xiōng hào shàn qí shè, suí gē shū wǎng zhēng tǔ bō. shōu shí bǎo chéng, yǐ gōng shòu zhí jīn wú. shí dé zōng xiū zhāng jìng sì, zhào hào wèi yuē: qīng dì fǎng shàn huà, zhèn yù qǐng huà zhāng jìng sì shén, qīng tè yán zhī. jīng shù rì, dì yòu qǐng zhī, fāng nǎi xià shǒu. chū rú zhàng bì, dōu rén guān lǎn. sì dǐ guó mén, xián yú bì zhì. huò yǒu yán qí miào zhě, zhǐ qí xiá zhě, suí rì gǎi zhī. jīng yuè yú, shì fēi yǔ jué, wú bù tàn qí miào. suì xià bǐ chéng zhī. wèi dāng dài dì yī. yòu guō lìng gōng nǚ xù zhào zòng shì láng cháng lìng hán gàn xiě zhēn, zhòng jiē zàn měi. hòu yòu qǐng fǎng xiě zhēn, èr rén jiē yǒu néng míng. lìng gōng cháng liè èr huà yú zuò, wèi néng dìng qí yōu liè. yīn zhào fū rén guī xǐng, lìng gōng wèn yún: cǐ hé rén? duì yuē: zhào láng. hé zhě zuì shì? yún: liǎng huà hū shì, hòu huà zhě jiā. yòu wèn: hé yǐ yán zhī? qián huà kōng dé zhào láng zhuàng mào, hòu huà jiān yí qí shén sī qíng xìng xiào yán zhī zī. lìng gōng wèn: hòu huà zhě hé rén? nǎi yún: zhōu hào. shì rì dìng èr huà zhī yōu liè, lìng sòng jǐn cǎi shù bǎi pǐ. jīn shàng dōu yǒu guān zì zài pú sà, shí rén yún shuǐ yuè, dà yún xī fó diàn qián háng dào sēng, guǎng fú sì fó diàn qián miàn liǎng shén, jiē shū miào yě. hòu rèn xuān zhōu bié jià, yú chán dìng sì huà běi fāng tiān wáng. cháng yú mèng zhōng jiàn qí xíng xiàng. huà zǐ nǚ wèi gǔ jīn zhī guān. yǒu hún shì zhōng yàn huì tú liú xuān wǔ àn wǔ tú dú gū fēi àn qū fěn běn. yòu zhòng ní wèn lǐ tú jiàng zhēn tú wǔ xīng tú pū dié tú, jiān xiě zhū zhēn rén wén xuān wáng shí dì zǐ, juàn zhóu zhì duō. zhēn yuán mò, xīn luó guó yǒu rén yú jiāng huái, jǐn yǐ shàn jià shōu shì shù shí juǎn. jiāng qù, qí huà fó xiàng zhēn xiān rén wù zǐ nǚ, jiē shén yě. wéi ān mǎ niǎo shòu, zhú shí cǎo mù, bù qióng qí zhuàng yě. chū huà duàn
唐周昉字景玄,京兆人也。节制之后,好属学,画穷丹青之妙。游卿相间,贵公子也。长兄晧善骑射,随哥舒往征吐蕃。收石堡城,以功授执金吾。时德宗修章敬寺,召晧谓曰:卿弟昉善画,朕欲请画章敬寺神,卿特言之。经数日,帝又请之,方乃下手。初如障蔽,都人观览。寺抵国门,贤愚必至。或有言其妙者,指其瑕者,随日改之。经月余,是非语绝,无不叹其妙。遂下笔成之。为当代第一。又郭令公女婿赵纵侍郎尝令韩干写真,众皆赞美。后又请昉写真,二人皆有能名。令公尝列二画于座,未能定其优劣。因赵夫人归省,令公问云:此何人?对曰:赵郎。何者最似?云:两画惚似,后画者佳。又问:何以言之?前画空得赵郎状貌,后画兼移其神思情性笑言之姿。令公问:后画者何人?乃云:周晧。是日定二画之优劣,令送锦綵数百疋。今上都有观自在菩萨,时人云水月,大云西佛殿前行道僧,广福寺佛殿前面两神,皆殊妙也。后任宣州别驾,于禅定寺画北方天王。常于梦中见其形像。画子女为古今之冠。有《浑侍中宴会图》、《刘宣武按舞图》、《独孤妃按曲粉本》。又《仲尼问礼图》、《降真图》、《五星图》、《扑蝶图》,兼写诸真人、文宣王十弟子,卷轴至多。贞元末,新罗国有人于江淮,尽以善价收市数十卷。将去,其画佛像真仙人物子女,皆神也。唯鞍马鸟兽,竹石草木,不穷其状也。(出《画断》)
fàn cháng shòu
范长寿
táng fàn cháng shòu shàn fēng sú tián jiā jǐng hòu rén wù zhī zhuàng. rén jiān duō yǒu yuè lìng píng fēng, shì qí zhì yě. fán shān chuān shuǐ shí, niú mǎ chù lèi, qū qǔ yuǎn jìn, mù fàng xián yě, jiē dé qí miào, gè jǐn qí qù. liáng zhāng sēng yóu zhī cì yě. sēng yàn cóng xù huà pǐn yún: bó zhān fán duō. wèi jiàn qí néng yě. qí huà bìng miào pǐn shàng. yòu shí hào hé cháng shòu qí míng, cì zhī. chū huà duàn
唐范长寿善风俗田家景候人物之状。人间多有月令屏风,是其制也。凡山川水石,牛马畜类,屈曲远近,牧放闲野,皆得其妙,各尽其趣。梁张僧繇之次也。僧彦悰《续画品》云:博瞻繁多。未见其能也。其画并妙品上。又时号何长寿齐名,次之。(出《画断》)
chéng xiū jǐ
程修己
táng chéng xiū jǐ, qí xiān jì zhōu rén. xìng hào xué. shí zhōu fǎng rèn zhào zhōu zhǎng shǐ, suì shī shì yān, èr shí nián. fán huà zhī liù shí bìng, yī yī kǒu shòu, yǐ chuán qí miào. bǎo lì zhōng, xiū jǐ yīng míng jīng jǔ, yǐ fǎng suǒ shòu fù zhī. tài hé zhōng, wén zōng hào gǔ zhòng dào. yǐ jìn míng dì wèi xié huà máo shī tú, cǎo mù niǎo shòu xián shì zhōng chén zhī xiàng, bù dé qí zhēn. suì zhào xiū jǐ tú zhī. jiē jù jīng dìng míng, rèn tǔ cǎi shí. yóu shì guān miǎn zhī zhì, shēng zhí zhī zī, yuǎn wú bù shěn, yōu wú bù xiǎn yǐ. yòu cháng huà zhú zhàng yú wén sī diàn. dì cì gē yún: liáng gōng yùn jīng sī, qiǎo jí shì yǒu shén. lín chuāng zhà dǔ fán yīn hé, zài pàn zhēn jiǎ shū wèi fēn. dāng shí xué shì, jiē fèng zhào jì hé. zì zhēn yuán hòu, yǐ yì jìn shēn. chéng ēn chēng zhǐ, yī rén ér yǐ. yóu jīng shān shuǐ zhú shí, huā niǎo rén wù, gǔ xián gōng dé yì shòu děng. bìng rù miào shàng pǐn. chū huà duàn
唐程修己,其先冀州人。性好学。时周昉任赵州长史,遂师事焉,二十年。凡画之六十病,一一口授,以传其妙。宝历中,修己应明经举,以昉所授付之。太和中,文宗好古重道。以晋明帝卫协画《毛诗图》,草木鸟兽贤士忠臣之象,不得其真。遂召修己图之。皆据经定名,任土采拾。由是冠冕之制,生植之姿,远无不审,幽无不显矣。又尝画竹障于文思殿。帝赐歌云:良工运精思,巧极似有神。临窗乍覩繁阴合,再盼真假殊未分。当时学士,皆奉诏继和。自贞元后,以艺进身。承恩称旨,一人而已。尤精山水竹石,花鸟人物,古贤功德异兽等。并入妙上品。(出《画断》)
biān luán
边鸾
táng biān luán, jīng zhào rén. gōng dān qīng, zuì cháng yú huā niǎo zhé zhī zhī miào, gǔ suǒ wèi yǒu. guān qí xià bǐ qīng lì, shàn yòng sè. qióng yǔ máo zhī biàn tài, fèn chūn huá zhī fāng lì. zhēn yuán zhōng, xīn luó guó xiàn kǒng què, jiě wǔ. dé zōng zhào yú xuán wǔ mén xiě mào. yī zhèng yī bèi. cuì cǎi shēng dòng, jīn diàn yí yán. ruò yùn qīng shēng, wǎn yīng fán jié. hòu yǐ kùn qióng, yú zé lù mào wǔ cān lián gēn, jīng miào zhī jí yě. jìn dài zhé zhī huā, jū qí shǒu yě. zhé zhī huā huì fēng dié bìng què děng, miào pǐn shàng. chū huà duàn
唐边鸾,京兆人。攻丹青,最长于花鸟折枝之妙,古所未有。观其下笔轻利,善用色。穷羽毛之变态,奋春华之芳丽。贞元中,新罗国献孔雀,解舞。德宗召于玄武门写貌。一正一背。翠彩生动,金钿遗妍。若运清声,宛应繁节。后以困穷,于泽潞貌五参连根,精妙之极也。近代折枝花,居其首也。折枝花卉蜂蝶并雀等,妙品上。(出《画断》)
zhāng xuān
张萱
táng zhāng xuān, jīng zhào rén. cháng huà guì gōng zǐ ān mǎ píng wéi gōng yuàn zǐ nǚ děng, míng guān yú shí. shàn qǐ cǎo, diǎn cù wèi zhì. tíng tái zhú shù, huā niǎo pū shǐ, jiē jí qí tài. huà cháng mén yuàn, yuē cí lǜ sī, qū jǐn qí zhǐ. jí jīn jǐng wú tóng qiū yè huáng yě. fěn běn huà guì gōng zǐ yè yóu tú gōng zhōng qī xī qǐ qiǎo tú wàng yuè tú, jiē xiāo shàng yōu xián duō sī, yì yú yú xiàng. qí huà zǐ nǚ, zhōu fǎng zhī nán lún yě. guì gōng zǐ ān mǎ děng, miào pǐn shàng. chū huà duàn
唐张萱,京兆人。尝画贵公子鞍马屏帷宫苑子女等,名冠于时。善起草,点簇位置。亭台竹树,花鸟仆使,皆极其态。画《长门怨》,约词虑思,曲尽其旨。即金井梧桐秋叶黄也。粉本画《贵公子夜游图》、《宫中七夕乞巧图》、《望月图》,皆绡上幽闲多思,意逾于象。其画子女,周昉之难伦也。贵公子鞍马等,妙品上。(出《画断》)
wáng mò
王墨
táng wáng mò, bù zhī hé xǔ rén, míng qià. shàn pō mò, shí rén wèi zhī wáng mò. duō yóu jiāng hú. shàn huà shān shuǐ sōng bǎi zá shù. xìng shū yě hǎo jiǔ. měi yù tú zhàng, xìng hān zhī hòu, xiān yǐ pō mò. huò jiào huò yín. jiǎo cù shǒu mǒ. huò fú huò gàn, suí qí xíng xiàng. wèi shān wèi shí, wèi shuǐ wèi shù. yìng xīn suí yì, shū ruò zào huà. tú chéng. yún xiá dàn zhī, fēng yǔ sǎo zhī. bú jiàn qí mò wū zhī jī yě. chū huà duàn
唐王墨,不知何许人,名洽。善泼墨,时人谓之王墨。多游江湖。善画山水松柏杂树。性疏野好酒。每欲图障,兴酣之后,先已泼墨。或叫或吟。脚蹙手抹。或拂或干,随其形象。为山为石,为水为树。应心随意,倏若造化。图成。云霞澹之,风雨扫之。不见其墨污之迹也。(出《画断》)
lǐ zhòng hé
李仲和
táng lǐ zhòng hé, jiàn zhī zǐ. jiàn cháng rèn xīn zhōu cì shǐ, shàn huà fān rén mǎ. zhòng hé néng jì qí yì, ér bǐ lì bù jí qí fù. xiàng guó lìng gū táo, yì dài wéi xiāng, jiā fù tú huà. jí xīn zhōu wài sūn. jiā yǒu xiǎo huà rén mǎ zhàng, shì yóu dé yì zhě. huì xiàn zōng qǔ zhì jìn zhōng. hòu què cì hái. chū míng huà jì
唐李仲和,渐之子。渐尝任忻州刺史,善画番人马。仲和能继其艺,而笔力不及其父。相国令孤绹,奕代为相,家富图画。即忻州外孙。家有小画人马障,是尤得意者。会宪宗取置禁中。后却赐还。(出《名画记》)
liú shāng
刘商
táng liú shāng, guān zhì jiǎn jiào lǐ bù láng zhōng biàn zhōu guān chá pàn guān. shào nián yǒu piān yǒng gāo qíng. gōng shān shuǐ shù shí. chū shī zhāng zǎo, yǐ zào zhēn wèi yì. zì zhāng biǎn cuàn hòu, chóu chàng fù shī yún: tái shí cāng cāng lín jiàn shuǐ, xī fēng niǎo niǎo dòng sōng zhī. shì jiān wéi yǒu zhāng tōng huì, liú xiàng héng yáng nǎ dé zhī. chū míng huà jì
唐刘商,官至检校礼部郎中汴州观察判官。少年有篇咏高情。攻山水树石。初师张藻,以造真为意。自张贬窜后,惆怅赋诗云:苔石苍苍临涧水,溪风袅袅动松枝。世间唯有张通会,流向衡阳哪得知。(出《名画记》)
lì guī zhēn
厉归真
táng mò, jiāng nán yǒu dào shì lì guī zhēn zhě, bù zhī hé xǔ rén yě. céng yóu hóng zhōu xìn guǒ guān. jiàn sān guān diàn nèi gōng dé sù xiàng, shì xuán zōng shí jiā shū, zhì zuò shèn miào. duō bèi què gē fèn huì qí shàng. guī zhēn suì yú diàn bì huà yī yào, bǐ jī qí jué. zì cǐ què gē wú fù qī zhǐ cǐ diàn. qí huà zhì jīn shàng cún. guī zhēn yóu néng huà zhé zhú yě què. hòu yǒu rén chuán. guī zhēn yú luó fú shān shàng shēng. chū yù táng xián huà
唐末,江南有道士历归真者,不知何许人也。曾游洪州信果观。见三官殿内功德塑像,是玄宗时夹纾,制作甚妙。多被雀鸽粪秽其上。归真遂于殿壁画一鹞,笔迹奇绝。自此雀鸽无復栖止此殿。其画至今尚存。归真尤能画折竹野鹊。后有人传。归真于罗浮山上升。(出《玉堂闲画》)
shèng huà
圣画
yún huā sì yǒu shèng huà diàn. cháng ān zhōng wèi zhī qī shèng huà. chū diàn yǔ jì zhì, sì sēng zhào huà gōng. jiāng mìng shī cǎi shì. huì guì qí zhí, bù hé sì sēng qí chóu. yì jìng qù. hòu shù rì, yǒu èr shào nián yì sì lái yè yuē: mǒu shàn huà zhě yě, jīn wén cǐ sì jiāng mìng huà gōng, mǒu bù gǎn lì qí jià. yuàn shū gōng kě hū? sì sēng yù xiān yuè qí jī. shào nián yuē: mǒu dì xiōng fán qī rén, wèi cháng huà yú cháng ān zhōng, níng yǒu jī hū? sì sēng yǐ wéi wàng. shāo nán zhī. shào nián yuē: mǒu jì bù nà shī zhī zhí. gǒu bù kě shī yì, jí mìng wū qí bì, wèi wèi wǎn yě. sì sēng lì qí wú zhí, suì xǔ zhī. hòu yī rì, qī rén guǒ zhì. gè qiè cǎi huì, jiāng rù qí diàn. qiě wèi sēng yuē: cóng cǐ qù qī rì, shèn wù qǐ wú zhī mén, yì bù láo yǐn shí. gài yǐ wèi fēng rì suǒ qīn shuò yě. kě yǐ ní gù wú mén, wú shǐ yǒu xiān xì. bù rán, zé bù néng shī qí miào yǐ. sēng cóng qí yǔ. rú shì fán liù rì, qù wú yǒu wén. sēng xiāng yǔ yuē: cǐ bì tā guài yě, qiě bù kě guǒ qí yuē. suì xiāng yǔ fā qí fēng. hù jì qǐ, yǒu qī gē piān piān, wàng kōng fēi qù. qí diàn zhòng cǎi huì. yǎn ruò sì yú, wéi xī běi yōng wèi jǐn qí shì yān. hòu huà gōng lái jiàn zhī, dà jīng yuē: zhēn shén miào zhī bǐ yě. yú shì wú gǎn jì qí sè zhě. chū xuān shì zhì
云花寺有圣画殿。长安中谓之《七圣画》。初殿宇既制,寺僧召画工。将命施彩饰。会贵其直,不合寺僧祈酬。亦竟去。后数日,有二少年诣寺来谒曰:某善画者也,今闻此寺将命画工,某不敢利其价。愿输功可乎?寺僧欲先阅其迹。少年曰:某弟兄凡七人,未尝画于长安中,宁有迹乎?寺僧以为妄。稍难之。少年曰:某既不纳师之直。苟不可师意,即命圬其壁,未为晚也。寺僧利其无直,遂许之。后一日,七人果至。各挈彩绘,将入其殿。且为僧曰:从此去七日,慎勿启吾之门,亦不劳饮食。盖以畏风日所侵铄也。可以泥固吾门,无使有纤隙。不然,则不能施其妙矣。僧从其语。如是凡六日,閴无有闻。僧相语曰:此必他怪也,且不可果其约。遂相与发其封。户既启,有七鸽翩翩,望空飞去。其殿中彩绘。俨若四隅,唯西北墉未尽其饰焉。后画工来见之,大惊曰:真神妙之笔也。于是无敢继其色者。(出《宣室志》)
lián guǎng
廉广
lián guǎng zhě, lǔ rén yě. yīn cǎi yào, yú tài shān yù fēng yǔ, zhǐ yú dà shù xià. jí yè bàn yǔ qíng. xìn bù ér xíng. é féng yī rén, yǒu ruò yǐn shì. wèn guǎng yuē: jūn hé shēn yè zài cǐ? réng lín xià gòng zuò. yǔ yí shí, hū wèi guǎng yuē: wǒ néng huà, kě fèng jūn fǎ. guǎng wěi wěi. nǎi yuē: wǒ yǔ jūn yī bǐ, dàn mì cáng yān. jí suí yì ér huà, dāng tōng líng. yīn huái zhōng qǔ yī wǔ sè bǐ yǐ shòu zhī. guǎng bài xiè qì, cǐ rén hū bú jiàn. ěr hòu pō yǒu yàn. dàn mì qí shì, bù gǎn qīng huà. hòu yīn zhì zhōng dōu xiàn. lǐ lìng zhě xìng hǎo huà, yòu zhī qí shì, mìng guǎng zhì. yǐn jiǔ cóng róng wèn zhī. guǎng mì ér bù yán. lǐ kǔ gào zhī. guǎng bù dé yǐ, nǎi yú bì shàng huà guǐ bīng bǎi yú, zhuàng ruò fù dí. qí wèi zhào zhī zhī, yì jiān mìng zhī. guǎng yòu yú zhào xiè zhōng bì shàng, huà guǐ bīng bǎi yú, zhuàng ruò nǐ zhàn. qí xī, liǎng chù suǒ huà zhī guǐ bīng jù chū zhàn. lǐ jí zhào jì jiàn cǐ yì, bù gǎn liú. suì jiē huǐ suǒ huà guǐ bīng. guǎng yì jù ér táo wǎng xià pī. xià pī lìng zhī qí shì, yòu qiè qǐng guǎng huà. guǎng yīn gào yuē: yú ǒu yè yù yī shén líng, chuán dé huà fǎ, měi bù gǎn xià bǐ. qí rú wǎng wǎng wèi yāo. xìng chá zhī. qí zǎi bù tīng. wèi guǎng yuē: huà guǐ bīng jí zhàn, huà wù bì bù zhàn yě. yīn mìng huà yī lóng. guǎng miǎn ér huà zhī. bǐ cái jué, yún zhēng wù qǐ, piāo fēng shū zhì. huà lóng hū chéng yún ér shàng. zhì pāng tuó zhī yǔ, lián rì bù zhǐ. lìng yōu piào huài yì jū. fù yí guǎng yǒu yāo shù, nǎi shōu guǎng xià yù, qióng jí zhī. guǎng chēng wú yāo shù. yǐ yǔ yóu wèi zhǐ, lìng nù shén. guǎng yú yù nèi hào qì, zhuī gào shān shén. qí yè, mèng shén rén yán yuē: jūn dāng huà yī dà niǎo, chì ér chéng zhī fēi, jí miǎn yǐ. guǎng jí shǔ, nǎi mì huà yī dà niǎo. shì chì zhī, guǒ zhǎn chì. guǎng chéng zhī, fēi yuǎn ér qù. zhí zhì tài shān ér xià. xún fù jiàn shén. wèi guǎng yuē: jūn yán xiè yú rén jiān, gù yǒu nán è yě. běn yǔ jūn yī xiǎo bǐ, yù wèi jūn zhì fú, jūn fǎn zì zhì huò, jūn dāng jiàn hái. guǎng nǎi huái zhōng tàn bǐ hái zhī. shén xún bú jiàn. guǎng yīn bù fù néng huà. xià pī huà lóng, jìng wèi ní bì. chū dà táng qí shì
廉广者,鲁人也。因采药,于泰山遇风雨,止于大树下。及夜半雨晴。信步而行。俄逢一人,有若隐士。问广曰:君何深夜在此?仍林下共坐。语移时,忽谓广曰:我能画,可奉君法。广唯唯。乃曰:我与君一笔,但密藏焉。即随意而画,当通灵。因怀中取一五色笔以授之。广拜谢讫,此人忽不见。尔后颇有验。但秘其事,不敢轻画。后因至中都县。李令者性好画,又知其事,命广至。饮酒从容问之。广秘而不言。李苦告之。广不得已,乃于壁上画鬼兵百余,状若赴敌。其尉赵知之,亦坚命之。广又于赵廨中壁上,画鬼兵百余,状若拟战。其夕,两处所画之鬼兵俱出战。李及赵既见此异,不敢留。遂皆毁所画鬼兵。广亦惧而逃往下邳。下邳令知其事,又切请广画。广因告曰:余偶夜遇一神灵,传得画法,每不敢下笔。其如往往为妖。幸察之。其宰不听。谓广曰:画鬼兵即战,画物必不战也。因命画一龙。广勉而画之。笔才绝,云蒸雾起,飘风倏至。画龙忽乘云而上。至滂沱之雨,连日不止。令忧漂坏邑居。复疑广有妖术,乃收广下狱,穷诘之。广称无妖术。以雨犹未止,令怒甚。广于狱内号泣,追告山神。其夜,梦神人言曰:君当画一大鸟,叱而乘之飞,即免矣。广及曙,乃密画一大鸟。试叱之,果展翅。广乘之,飞远而去。直至泰山而下。寻复见神。谓广曰:君言泄于人间,固有难厄也。本与君一小笔,欲为君致福,君反自致祸,君当见还。广乃怀中探笔还之。神寻不见。广因不复能画。下邳画龙,竟为泥壁。(出《大唐奇事》)
fàn shān rén
范山人
lǐ shū zhān cháng shí yī fàn shān rén, tíng yú sī dì. shí yǔ xiū jiù bì zhōng. jiān shàn tuī bù jìn zhòu. zhǐ bàn nián. hū wèi lǐ yuē: mǒu jiāng qù, yǒu yī yì, yù yǐ wéi bié. suǒ wèi shuǐ huà yě. nǎi qǐng hòu tīng shàng jué dì wèi chí fāng zhàng, shēn chǐ yú. ní yǐ má huī. rì jí shuǐ mǎn zhī. hòu shuǐ bù hào, jù dān qīng mò yàn. xiān yuán bǐ kòu chǐ liáng jiǔ, nǎi zòng háo shuǐ shàng. jiù shì, dàn jiàn shuǐ sè hún hún ěr. jīng èr rì, tà yǐ xì juàn sì fú. shí qǐng, jǔ chū guān zhī. gǔ sōng guài shí, rén wù wū mù, wú bù bèi yě. lǐ jīng yì, kǔ jí zhī, wéi yán shàn néng jìn cǎi sè. bù lìng chén sàn ér yǐ. chū yǒu yáng zá zǔ
李叔詹常识一范山人,停于私第。时语休咎必中。兼善推步禁呪。止半年。忽谓李曰:某将去,有一艺,欲以为别。所谓水画也。乃请后厅上掘地为池方丈,深尺余。泥以麻灰。日汲水满之。候水不耗,具丹青墨砚。先援笔叩齿良久,乃纵毫水上。就视,但见水色浑浑耳。经二日,搨以细绢四幅。食顷,举出观之。古松怪石,人物屋木,无不备也。李惊异,苦诘之,唯言善能禁彩色。不令沉散而已。(出《酉阳杂俎》)
wéi shū wén
韦叔文
táng jìn shì wéi shū wén shàn huà mǎ. xiá yuē, ǒu huà èr mǎ zhá juàn ér wèi shè sè. fù jǔ, guò huá yuè miào qián. huǎng rán rú mèng. jiàn miào qián rén yè jǐ yún: jīn tiān wáng fèng zhào. shū wén bù jué xià mǎ ér rù, shēng diàn jiàn wáng. wáng yuē: zhī jūn yǒu èr mǎ shèn jiā, jīn jiāng qiú zhī, lái chūn gǎi míng ér dì yǐ. shū wén yuē: jǐ dàn yǒu suǒ chéng zhě ěr. wáng yuē: yǒu, shì sī zhī. shū wén àn sī yǒu èr huà mǎ, jí duì yuē: yǒu mǎ, máo sè wèi jiù. yuē: kě yǐ wéi huì. shū wén yuē: nuò. chū miào, jí yú diàn zhōng tiān sè yǐ xiàn zhī. lái chūn gǎi míng ér dì. chū wén qí lù
唐进士韦叔文善画马。暇曰,偶画二马札绢而未设色。赴举,过华岳庙前。怳然如梦。见庙前人谒己云:金天王奉召。叔文不觉下马而入,升殿见王。王曰:知君有二马甚佳,今将求之,来春改名而第矣。叔文曰:己但有所乘者尔。王曰:有,试思之。叔文暗思有二画马,即对曰:有马,毛色未就。曰:可以为惠。叔文曰:诺。出庙,急于店中添色以献之。来春改名而第。(出《闻奇录》)