lǐ nú mǎ zhěng zhāng shēng yáng zhēn wáng jū zhēn guī shēng zhèng sī yuǎn lǐ zuó qiáo běn
李奴 马拯 张升 杨真 王居贞 归生 郑思远 李琢 谯本
lǐ nú
李奴
cí chén xiào běn" cí" shàng kòng quē yī zì. jǔ rén xìng lǐ bù dé míng, jì jū xuān zhōu shān zhōng. cháng shǐ yī nú. nú pō yōng duò, lǐ shù biān chī. duō yǒu fèn hèn. táng yuán hé jiǔ nián, lǐ yǔ èr yǒu rén huì yú bié shù, shí hū nú, nú yǐ shuì. lǐ dà nù, biān zhī shù shí. nú huái huì hèn, chū wèi tóng chái yuē:" jīn shì rùn nián, rén chuán duō hǔ, hé bù shí wǒ?" yán qì, chū mén. hū wén jiào shēng, nú bèi xún zhú, wú suǒ jiàn. xún hǔ jī, shí yú lǐ xī biān, nú yǐ shí qì yī bàn. qí yī fú jí jīn xié, jiē dié zhé zhì yú cǎo shàng. gài hǔ néng yì shǐ suǒ shā zhě hún shén suǒ wéi yě. chū yuán huà jì
词(陈校本“词”上空缺一字。)举人姓李不得名,寄居宣州山中。常使一奴。奴颇慵惰,李数鞭笞。多有忿恨。唐元和九年,李与二友人会于别墅,时呼奴,奴已睡。李大怒,鞭之数十。奴怀恚恨,出谓同侪曰:“今是闰年,人传多虎,何不食我?”言讫,出门。忽闻叫声,奴辈寻逐,无所见。循虎迹,十余里溪边,奴已食讫一半。其衣服及巾鞋,皆叠摺置于草上。盖虎能役使所杀者魂神所为也。(出《原化记》)
mǎ zhěng
马拯
táng cháng qìng zhōng, yǒu chǔ shì mǎ zhěng xìng chōng dàn, hǎo xún shān shuǐ, bù zé xiǎn qiào, jǐn néng jī pān. yī rì jū xiāng zhōng, yīn zhī héng shān zhù róng fēng, yì fú hǔ shī. fú shì nèi dào chǎng yán jié, guǒ shí xīn xiāng, jiān liè bái jīn mǐn yú fú tà shàng. jiàn yī lǎo sēng méi háo xuě sè, pǔ yě kuí wú. shén xǐ zhěng lái, shǐ pū qiè náng. sēng yuē:" jiǎ jūn pū shǐ, jìn xiàn shì shǎo yán lào." zhěng xǔ zhī. pū nǎi qiè jīn xià shān qù, sēng yì bù zhī qù xiàng. é yǒu yī mǎ zhǎo shān rén yì dú dēng cǐ lái, jiàn zhěng, shén xiāng wèi yuè. nǎi gào zhěng yuē:" shì lái dào zhōng, yù yī hǔ shí yī rén, bù zhī shuí shì zhī zǐ." shuō qí fú shì, nǎi zhěng pū fū yě. zhěng dà hài. zhǎo yòu yún:" yáo jiàn hǔ shí rén jǐn, nǎi tuō pí, gǎi fú chán yī, wèi yī lǎo sēng yě." zhěng shén bù jù, jí zhǎo jiàn sēng yuē:" zhī cǐ shì yě." zhěng bái sēng yuē:" mǎ shān rén lái yún, mǒu pū shǐ zhì bàn shān lù, yǐ bèi hǔ shāng, nài hé?" sēng nù yuē:" pín dào cǐ jìng, shān wú hǔ láng, cǎo wú dú shì, lù jué shé huī, lín jué chī xiāo. wú xìn wàng yǔ ěr." zhěng xì kuī sēng wěn, yóu dài yīn xuè. xiàng yè, èr rén sù qí shí táng, láo jiōng qí hù, míng zhú cì zhī. yè yǐ shēn, wén tíng zhōng yǒu hǔ, nù shǒu chù qí fēi zhě sān sì, lài hù zhuàng ér bù huī. èr zi jù ér fén xiāng, qián chéng kòu shǒu yú táng nèi tǔ ǒu bīn tóu lú zhě. liáng jiǔ, wén tǔ ǒu yín shī yuē:" yín rén dàn nì lán zhōng shuǐ, wǔ zi xū fēn gěn pàn jīn. ruò jiào tè jìn zhòng zhāng nǔ, guò qù jiāng jūn bì sǔn xīn." èr zi líng zhī ér jiě qí yì, yuē:" yín rén hǔ yě. lán zhōng jí jǐng. wǔ zi jí wǒ ěr. gěn pàn jīn jí yín mǐn ěr." qí xià liǎng jù wèi néng jiě. jí míng, sēng kòu mén yuē:" láng jūn qǐ lái shí zhōu. èr zi fāng gǎn qǐ guān. shí zhōu bì, èr zi jì zhī yuē:" cǐ sēng qiě zài, wǒ děng hé yóu xià shān?" suì zhà sēng yún:" jǐng zhōng yǒu yì." shǐ kuī zhī. xì kuī cì, èr zi tuī sēng duò jǐng, qí sēng jí shí huà wéi hǔ, èr zi yǐ jù shí zhèn zhī ér bì yǐ. èr zi suì qǔ yín mǐn xià shān. jìn hūn hēi, ér yù yī liè rén, yú dào páng zhāng gōng, shù shàng wèi péng ér jū. yǔ èr zǐ yuē:" wú chù wǒ jī." jiān wèi èr zǐ yuē:" qù shān xià yóu yuǎn, zhū hǔ fāng bào, hé bù qiě shàng péng lái?" èr zi jì bù, suì pān yuán ér shàng. jiāng yù rén dìng, hū sān wǔ shí rén guò, huò sēng, huò dào, huò zhàng fū, huò fù nǚ, gē yín zhě, xì wǔ zhě, qián zhì gōng suǒ. zhòng nù yuē:" zhāo lái bèi èr zéi shā wǒ chán hé, fāng jīn zhuī bǔ zhī, yòu gǎn yǒu rén zhāng wǒ jiāng jūn." suì fā qí jī ér qù. èr zi bìng wén qí shuō, suì jí liè zhě. yuē:" cǐ shì chāng guǐ, bèi hǔ suǒ shí zhī rén yě, wèi hǔ qián ā dào ěr." èr zi yīn zhēng liè zhě zhī xìng shì. yuē:" míng jìn, xìng niú." èr zi dà xǐ yuē:" tǔ ǒu shī xià jù yǒu yàn yǐ, tè jìn nǎi niú jìn yě, jiāng jūn jí cǐ hǔ yě." suì quàn liè zhě zhòng zhāng qí jiàn, liè zhě rán zhī. zhāng bì dēng péng, guǒ yǒu yī hǔ xiāo hǒu ér zhì, qián zú chù jī, jiàn nǎi zhōng qí sān bān, guàn xīn ér bó, qūn xún. zhū chāng bēn zǒu què huí, fú qí hǔ, kū shén āi yuē:" shuí rén yòu shā wǒ jiāng jūn?" èr zi nù ér chì zhī yuē:" rǔ bèi wú zhī xià guǐ, zāo hǔ chǐ sǐ. wú jīn wèi rǔ bào chóu, bù néng bào xiè, yóu gǎn tòng kū. qǐ yǒu wéi guǐ, bù líng rú shì?" suì qiǎo rán. hū yǒu yī guǐ dá yuē:" dōu bù zhī jiāng jūn nǎi hǔ yě, líng láng jūn zhī shuō, fāng dà xǐng wù." jiù qí hǔ ér mà zhī, gǎn xiè ér qù. jí míng, èr zi fēn yín yǔ liè zhě ér guī ěr. chū chuán qí
唐长庆中,有处士马拯性冲淡,好寻山水,不择险峭,尽能跻攀。一日居湘中,因之衡山祝融峰,诣伏虎师。佛室内道场严洁,果食馨香,兼列白金皿于佛榻上。见一老僧眉毫雪色,朴野魁梧。甚喜拯来,使仆挈囊。僧曰:“假君仆使,近县市少盐酪。”拯许之。仆乃挈金下山去,僧亦不知去向。俄有一马沼山人亦独登此来,见拯,甚相慰悦。乃告拯曰:“适来道中,遇一虎食一人,不知谁氏之子。”说其服饰,乃拯仆夫也。拯大骇。沼又云:“遥见虎食人尽,乃脱皮,改服禅衣,为一老僧也。”拯甚怖惧,及沼见僧曰:“只此是也。”拯白僧曰:“马山人来云,某仆使至半山路,已被虎伤,奈何?”僧怒曰:“贫道此境,山无虎狼,草无毒螫,路绝蛇虺,林绝鸱鸮。无信妄语耳。”拯细窥僧吻,犹带殷血。向夜,二人宿其食堂,牢扃其户,明烛伺之。夜已深,闻庭中有虎,怒首触其扉者三四,赖户壮而不隳。二子惧而焚香,虔诚叩首于堂内土偶宾头卢者。良久,闻土偶吟诗曰:“寅人但溺栏中水,午子须分艮畔金。若教特进重张弩,过去将军必损心。”二子聆之而解其意,曰:“寅人虎也。栏中即井。午子即我耳。艮畔金即银皿耳。”其下两句未能解。及明,僧叩门曰:“郎君起来食粥。二子方敢启关。食粥毕,二子计之曰:“此僧且在,我等何由下山?”遂诈僧云:“井中有异。”使窥之。细窥次,二子推僧堕井,其僧即时化为虎,二子以巨石镇之而毙矣。二子遂取银皿下山。近昏黑,而遇一猎人,于道旁张弓,树上为棚而居。语二子曰:“无触我机。”兼谓二子曰:“去山下犹远,诸虎方暴,何不且上棚来?”二子悸怖,遂攀缘而上。将欲人定,忽三五十人过,或僧,或道,或丈夫,或妇女,歌吟者,戏舞者,前至弓所。众怒曰:“朝来被二贼杀我禅和,方今追捕之,又敢有人张我将军。”遂发其机而去。二子并闻其说,遂诘猎者。曰:“此是伥鬼,被虎所食之人也,为虎前呵道耳。”二子因徵猎者之姓氏。曰:“名进,姓牛。”二子大喜曰:“土偶诗下句有验矣,特进乃牛进也,将军即此虎也。”遂劝猎者重张其箭,猎者然之。张毕登棚,果有一虎哮吼而至,前足触机,箭乃中其三班,贯心而踣,逡巡。诸伥奔走却回,伏其虎,哭甚哀曰:“谁人又杀我将军?”二子怒而叱之曰:“汝辈无知下鬼,遭虎齿死。吾今为汝报仇,不能报谢,犹敢恸哭。岂有为鬼,不灵如是?”遂悄然。忽有一鬼答曰:“都不知将军乃虎也,聆郎君之说,方大醒悟。”就其虎而骂之,感谢而去。及明,二子分银与猎者而归耳。(出《传奇》)
zhāng shēng
张升
táng gù lì bù yuán wài zhāng shēng suí xī zōng xìng shǔ, yǐ nián shào wèi jǔ, suì jiù shè fú zhōu yá tuī. zhōu sī chà lǐ zhèng yóu zhāng dāng zhí. tā rì, suì gào cí. wèn hé wǎng, zhāng bù dá, dàn yún:" yǒu lǎo mǔ jí qī nán, qǐ shí wéi cún wèn." yán qì ér qù. suǒ jū jìn lín, yè wén zhāng jiā dà kū. yì rì, shǐ wèn qí yóu, yán zhāng yè cí qí jiā, rù shān biàn wéi hǔ yǐ. èr sān rì, yòu wén zhāng jiā dà jīng jiào. yì rì, yòu wèn qí gù. yuē:" zhāng zuó yè sī jiā ér guī, zì shàng bàn shēn yǐ biàn, ér shàng néng yǔ." chū wén qí lù
唐故吏部员外张升随僖宗幸蜀,以年少未举,遂就摄涪州衙推。州司差里正游章当直。他日,遂告辞。问何往,章不答,但云:“有老母及妻男,乞时为存问。”言讫而去。所居近邻,夜闻章家大哭。翌日,使问其由,言章夜辞其家,入山变为虎矣。二三日,又闻章家大惊叫。翼日,又问其故。曰:“章昨夜思家而归,自上半身已变,而尚能语。”(出《闻奇录》)
yáng zhēn
杨真
yè zhōng jū rén yáng zhēn zhě jiā fù. píng shēng pǐ hào huà hǔ, jiā yóu shén duō huà" huà" zì yuán quē. jù míng chāo běn bǔ. hǔ. měi zuò wò, bì yù jiàn zhī. hòu zhì lǎo nián, jǐn lìng jiā rén huǐ qù suǒ huà zhī hǔ. zhì nián jiǔ shí hū wò jí, zhào ér sūn wèi zhī yuē:" wǒ píng shēng bù hé pǐ hào huà hǔ, wǒ hǎo zhī shí, jiàn huà hǔ zé xǐ, bú jiàn zé bù lè. wǒ měi mèng zhōng duō yǔ qún hǔ yóu. wǒ bù yù yán yú ér sūn bèi. zhì wǎn nián yóu shén. zhì yú zòng bù yóu shǎng zhī chù, wǎng wǎng jiàn hǔ. jí wèn tóng yóu rén. yòu bú jiàn, wǒ fāng kǒng jù. xún nǎi jǐn huǐ qù suǒ huà zhī hǔ. jīn wò jí hòu, yòu mèng huà shēn wéi hǔ ér. yòu mèng jué jì jiǔ, ér fāng fù rén shēn. wǒ sǐ zhī hòu, kǒng bì huà wéi hǔ, ér sūn bèi yù hǔ, shèn wù shā zhī." qí xī zú, jiā fāng móu zàng, qí shī hū huà wéi hǔ, tiào yuè ér chū. qí yī zi zhú chū guān zhī, qí hǔ huí gǎn qí zi, shí zhī ér qù. shù rì, hū jiā rén yè mèng zhēn guī wèi jiā rén yuē:" wǒ yǐ wèi hǔ, shèn shì ān jiàn. dàn lí jiā shí, biàn dé yī rén shí zhī, zhì jīn yóu bù jī." zhì shǔ, jiā zhī rén yí bù shí qí zi ér shí zhī, shù yú lín lǐ. yǒu shí zhě yuē:" jīn wéi rén, jí shí rén zhī fù zǐ. jì huà hǔ, yòu hé jì wéi rén zhī fù yě. fū rén yǔ shòu, qǐ bù shū yé? ruò wéi hǔ shàng jì qián shēng zhī shì, rén xī bì jì qián shēng zhī shì yě. rén shàng bù jì qián shēng, zú zhī shòu bù líng yú rén yě." chū xiāo xiāng jì
邺中居人杨真者家富。平生癖好画虎,家由甚多画(“画”字原缺。据明抄本补。)虎。每坐卧,必欲见之。后至老年,尽令家人毁去所画之虎。至年九十忽卧疾,召儿孙谓之曰:“我平生不合癖好画虎,我好之时,见画虎则喜,不见则不乐。我每梦中多与群虎游。我不欲言于儿孙辈。至晚年尤甚。至于纵步游赏之处,往往见虎。及问同游人。又不见,我方恐惧。寻乃尽毁去所画之虎。今卧疾后,又梦化身为虎儿。又梦觉既久,而方复人身。我死之后,恐必化为虎,儿孙辈遇虎,慎勿杀之。”其夕卒,家方谋葬,其尸忽化为虎,跳跃而出。其一子逐出观之,其虎回赶其子,食之而去。数日,忽家人夜梦真归谓家人曰:“我已为虎,甚是安健。但离家时,便得一人食之,至今犹不饥。”至曙,家之人疑不识其子而食之,述于邻里。有识者曰:“今为人,即识人之父子。既化虎,又何记为人之父也。夫人与兽,岂不殊耶?若为虎尚记前生之事,人奚必记前生之事也。人尚不记前生,足知兽不灵于人也。”(出《潇湘记》)
wáng jū zhēn
王居贞
míng jīng wáng jū zhēn zhě xià dì, guī luò zhī yǐng yáng. chū jīng, yǔ yī dào shì tóng háng. dào shì jǐn rì bù shí. yún:" wǒ yàn qì shù yě." měi zhì jū zhēn shuì hòu, dēng miè," miè" yuán zuò" dēng", jù míng chāo běn xǔ běn huáng běn gǎi. jí kāi yī bù náng, qǔ yī pí pī zhī ér qù, wǔ gēng fù lái. tā rì, jū zhēn yáng qǐn, jí duó qí náng, dào shì kòu tóu qǐ. jū zhēn yuē:" yán zhī jí hái rǔ." suì yán wú fēi rén, yī zhě hǔ pí yě, yè jí qiú shí yú cūn bǐ zhōng, yī qí pí, jí yè kě chí wǔ bǎi lǐ. jū zhēn yǐ lí jiā duō shí, shén sī guī. yuē:" wú kě pī hū?" yuē:" kě yě." jū zhēn qù jiā yóu bǎi yú lǐ, suì pī zhī zàn guī. yè shēn, bù kě rù qí mén, nǎi jiàn yī zhū lì yú mén wài, qín ér shí zhī. qūn xún huí, nǎi hái dào shì pí. jí zhì jiā, yún, jū zhēn zhī cì zǐ yè chū, wèi hǔ suǒ shí. wèn qí rì, nǎi jū zhēn huí rì. zì hòu yī liǎng rì shén bǎo, bìng bù shí tā wù. chū chuán qí
明经王居贞者下第,归洛之颍阳。出京,与一道士同行。道士尽日不食。云:“我咽气术也。”每至居贞睡后,灯灭,(“灭”原作“灯”,据明抄本、许本、黄本改。)即开一布囊,取一皮披之而去,五更复来。他日,居贞佯寝,急夺其囊,道士叩头乞。居贞曰:“言之即还汝。”遂言吾非人,衣者虎皮也,夜即求食于村鄙中,衣其皮,即夜可驰五百里。居贞以离家多时,甚思归。曰:“吾可披乎?”曰:“可也。”居真去家犹百余里,遂披之暂归。夜深,不可入其门,乃见一猪立于门外,擒而食之。逡巡回,乃还道士皮。及至家,云,居贞之次子夜出,为虎所食。问其日,乃居贞回日。自后一两日甚饱,并不食他物。(出《传奇》)
guī shēng
归生
hóng wén xué shì guī shēng, luàn hòu jiā yù bā zhōu. qiǎn shǐ rù shǔ, zǎo xíng, yù hǔ yú dào. suì shēng mù yǐ bì. shù hǔ dié lái jué yuè, qǔ zhī bù jí. hǔ xiāng wèi yuē:" wú guò bā xī xiàn huáng èr láng yě." yī hǔ nǎi qù. é yǒu bái lí zhě zhì, shì qí rén ér xiāo hǒu jué yuè, shǐ rén shēng mù yù gāo. jì jiē bù dé, huán ér shǒu zhī. yí shí, yǒu qún luó hàn líng shēng, suì gè sàn. shǐ rén zhì bā xī, guǒ yǒu huáng èr láng zhě nǎi bā xī lì rén, wèi hǔ suǒ shí yě. chū wén qí lù
弘文学士归生,乱后家寓巴州。遣使入蜀,早行,遇虎于道。遂升木以避。数虎迭来攫跃,取之不及。虎相谓曰:“无过巴西县黄二郎也。”一虎乃去。俄有白狸者至,视其人而哮吼攫跃,使人升木愈高。既皆不得,环而守之。移时,有群骡撼铃声,遂各散。使人至巴西,果有黄二郎者乃巴西吏人,为虎所食也。(出《闻奇录》)
zhèng sī yuǎn
郑思远
hǔ jiāo ér yuè yùn. xiān rén zhèng sī yuǎn cháng qí hǔ, gù rén xǔ yǐn chǐ tòng qiú zhì. zhèng yuē:" wéi dé hǔ xū, jí rè chā chǐ jiān jí yù." nǎi bá shù jīng yǔ zhī. yīn zhī hǔ xū zhì chǐ yě. hǔ shā rén, néng lìng shī qǐ zì jiě yī, fāng shí zhī. hǔ wēi rú" yī" zì. zhǎng yī cùn, zài xié liǎng bàng pí nèi, wěi duān wú zhī," wú zhī" èr zì yuán quē, jù míng chāo běn chén xiào běn bǔ. pèi zhī zhě lín guān jiā" jiā" yuán zuò" shǐ", jù míng chāo běn gǎi. wú guān, rén suǒ zēng jí. hǔ yè shì, yī mù fàng guāng, yī mù kàn wù. liè rén hòu ér shè zhī, guāng zhuì rù dì chéng bái shí. zhǔ xiǎo ér jīng. chū yǒu yáng zá zǔ
虎交而月晕。仙人郑思远尝骑虎,故人许隐齿痛求治。郑曰:“唯得虎须,及热插齿间即愈。”乃拔数茎与之。因知虎须治齿也。虎杀人,能令尸起自解衣,方食之。虎威如“一”字。长一寸,在胁两傍皮内,尾端无之,(“无之”二字原缺,据明抄本、陈校本补)。佩之者临官佳(“佳”原作“使”,据明抄本改。);无官,人所憎疾。虎夜视,一目放光,一目看物。猎人候而射之,光坠入地成白石。主小儿惊。(出《酉阳杂俎》)
lǐ zuó
李琢
xǔ zhōu xī sān sì shí lǐ yǒu cí hǔ bào, sǔn rén bù yī. tǒng jūn lǐ zuó wén zhī jīng guài, qí shì shì rì, lì shēng yuē:" zhōng wǔ jūn shí wàn, qǐ wú yǒng shì?" yǒu zhuàng fū tiào yuè yuē:" mǒu néng chú." zuó zhuàng qí yán, gěi lì qì. zhuàng fū qǐng bù yòng gōng dāo, zhǐ yào yī dà bái bàng. zhuàng fū jìng yì zhēn wù xún zhī, guǒ dé qí xué yě. qí hǔ yǐ chū, wéi sān zi, yǎn yù kāi. zhuàng fū chū bú jiàn qí mǔ, yù huí, dù zuó bì bù xìn, suì bào chí sān zi, zhì qí jiā cáng zhī. rù bái yú zuó, zuó jiàn kōng shǒu lái, yà zhī. yuē:" yǐ qǔ de yī sān ér." zuó wén jīng yì, guǒ qǔ dào, dà shǎng lài zhī, gěi lǐn bó, jiā jūn zhí. yuē:" cháng wén bù tàn hǔ xué, yān dé hǔ zǐ, cǐ fū shì yě. zhuàng fū jìng chú qí jù zhě, bù fù gèng yǒu hǔ bào. chū zhī tián lù
许州西三四十里有雌虎暴,损人不一。统军李琢闻之惊怪,其视事日,厉声曰:“忠武军十万,岂无勇士?”有壮夫跳跃曰:“某能除。”琢壮其言,给利器。壮夫请不用弓刀,只要一大白棒。壮夫径诣榛坞寻之,果得其穴也。其虎已出,唯三子,眼欲开。壮夫初不见其母,欲回,度琢必不信,遂抱持三子,至其家藏之。入白于琢,琢见空手来,讶之。曰:“已取得伊三儿。”琢闻惊异,果取到,大赏赉之,给廪帛,加军职。曰:“尝闻不探虎穴,焉得虎子,此夫是也。壮夫竟除其巨者,不复更有虎暴。(出《芝田录》)
qiáo běn
谯本
wěi shǔ jiàn wǔ sì wǔ nián jiān, yǒu bǎi xìng qiáo běn zhě, dōu shuài rén yě. bù xiào bú yì, lín lǐ zhòng jiē è zhī. shǎo wú fù, cháng huǐ mà mǔ, mǔ měi hán rěn. yī dàn, guī zì wǎn, qí mǔ yǐ mén ér yíng. běn yáo jiàn, biàn mà. mǔ yuē:" wǒ zhǐ yǒu rǔ yī rén, yōu rǔ guī yè, rǔ fǎn mà wǒ yě." suì fǔ yīng dà kū, qiě tàn qiě yuàn. běn zài chéng xiàng zhù, cǐ shí biàn chū mén, jìn chéng yán lù shàng zuò. hū dà jiào yī shēng, tuō qí yī, biàn wéi yī chì hǔ, zhí shàng chéng qù. zhì lái rì, yóu zài chéng shàng. shǔ zhǔ mìng zhào tíng yǐn shè zhī, yī fà zhèng zhōng qí kǒu. zhòng fēn ér shí zhī. shǔ zhǔ chū bà yī fāng, tiān yù máo, rén biàn hǔ, dì zhèn zhě ěr. míng chāo běn chén xiào běn" ěr" zuò" zài", chū yě rén xián huà
伪蜀建武四五年间,有百姓谯本者,兜率人也。不孝不义,邻里众皆恶之。少无父,常毁骂母,母每含忍。一旦,归自晚,其母倚门而迎。本遥见,便骂。母曰:“我只有汝一人,忧汝归夜,汝反骂我也。”遂抚膺大哭,且叹且怨。本在城巷住,此时便出门,近城沿路上坐。忽大叫一声,脱其衣,变为一赤虎,直上城去。至来日,犹在城上。蜀主命赵庭隐射之,一发正中其口。众分而食之。蜀主初霸一方,天雨毛,人变虎,地震者耳。(明抄本、陈校本“耳”作“再”,出《野人闲话》)