lǐ dà kě lìn tíng yōng wáng tài jīng zhōu rén liú lǎo hǔ fù zhào tì zhōu yì zhōng cháo zi
李大可 蔺庭雍 王太 荆州人 刘老 虎妇 赵倜 周义 中朝子
lǐ dà kě
李大可
zōng zhèng qīng lǐ dà kě cháng zhì cāng zhōu. zhōu zhī ráo ān xiàn yǒu rén yě xíng, wèi hǔ suǒ zhú. jì jí, shēn qí zuǒ zú shì zhī, yǒu dà zhú cì, guàn qí bì. hǔ fǔ fú tiē ěr, ruò qǐng qù zhī zhě. qí rén wéi bá zhī, hǔ shén yuè, wǎn zhuǎn yáo wěi, suí qí rén zhì jiā nǎi qù. shì yè, tóu yī lù yú tíng. rú cǐ suì yú, tóu yě shǐ zhāng lù, yuè yuè bù jué. huò yě wài féng zhī, zé suí háng. qí rén jiā jiàn fēng, yīn jié qí yī fú, hǔ hòu jiàn gǎi fú, bù shí, suì chǐ shā zhī. jiā rén shōu zàng qì, hǔ fù lái qí jiā. mǔ mà zhī yuē:" wú zi wèi rǔ qù cì, bù zhī bào dé, fǎn jiàn shā shāng. jīn gèng lái wú shě, qǐ bù kuì hū?" hǔ xiū cán ér chū. rán shù rì cháng páng qí jiā, jì bú jiàn qí rén, zhī qí wù shā, nǎi hào hū shén bēi, yīn rù zhì tíng qián, fèn yuè chāi jí ér sǐ. jiàn zhě xián yì zhī.
宗正卿李大可尝至沧州。州之饶安县有人野行,为虎所逐。既及,伸其左足示之,有大竹刺,贯其臂。虎俯伏贴耳,若请去之者。其人为拔之,虎甚悦,宛转摇尾,随其人至家乃去。是夜,投一鹿于庭。如此岁余,投野豕獐鹿,月月不绝。或野外逢之,则随行。其人家渐丰,因洁其衣服,虎后见改服,不识,遂齿杀之。家人收葬讫,虎复来其家。母骂之曰:“吾子为汝去刺,不知报德,反见杀伤。今更来吾舍,岂不愧乎?”虎羞惭而出。然数日常旁其家,既不见其人,知其误杀,乃号呼甚悲,因入至庭前,奋跃拆脊而死。见者咸异之。
lìn tíng yōng
蔺庭雍
jí yáng zhì zài fú zhōu nán. sù qián jiāng sān shí lǐ yǒu sì, xiàng shè líng yìng, gǔ bēi yóu zài, wù yè shén duō, rén mò gǎn fàn. fú zhōu pí jiàng lìn tíng yōng mèi yīn guò sì zhōng, dào qǔ cháng zhù wù. suì jí mí lù. shù rì zhī nèi, shēn biàn wéi hǔ. qí qián zú zhī shàng, yín chán jīn chuàn, wǎn rán yóu cún. měi jiàn xiāng rén, gé shù yǔ yǔ yún:" wǒ dào sì zhōng zhī wù, biàn shēn rú cǐ." qiú jiàn qí mǔ, tuō rén wéi yán zhī. mǔ wèi zhī, bù gǎn wǎng. hǔ lái guō wài, jīng nián ér qù. chū lù yì jì
吉阳治在涪州南。泝黔江三十里有寺,像设灵应,古碑犹在,物业甚多,人莫敢犯。涪州裨将蔺庭雍妹因过寺中,盗取常住物。遂即迷路。数日之内,身变为虎。其前足之上,银缠金钏,宛然犹存。每见乡人,隔树与语云:“我盗寺中之物,变身如此。”求见其母,托人为言之。母畏之,不敢往。虎来郭外,经年而去。(出《录异记》)
wáng tài
王太
hǎi líng rén wáng tài zhě yǔ qí tú shí wǔ liù rén yě xíng, hū féng yī hǔ dāng lù. qí tú yún:" shí wǔ liù rén jué bù jìn sǐ, dāng gè chū yī yī yǐ shì zhī." zhì tài yī, hǒu ér wēi zhě shù sì. hǎi líng" líng" zì yuán quē, míng chāo běn bǔ. duō hǔ, xíng zhě xī chí dà bàng. tài xuǎn yī bàng, tuō yī dú lì. wèi shí sì rén:" qīng yí sù qù." liào qí yǐ yuǎn, nǎi chí bàng zhí qián, jī hǔ zhōng ěr, gù mèn dào, xún fù qǐ qù. tài bèi zǒu huáng jù, bù dé gù dào, dàn cǎo zhōng xíng. kě shí yú lǐ, yǒu yī shén miào, sù yú liáng shàng. qí xī, yuè míng, yè hòu wén cǎo zhōng hǔ xíng. xún ér hǔ zhì miào tíng, tiào yuè biàn chéng nán zǐ, yì guān shén lì. táng zhōng yǒu rén wèn yún:" jīn xī hé ěr lèi cuì?" shén yuē:" zú yù yī rén, bù yì jìn yǒng, zhōng qí jiàn bàng, kùn jí dài sǐ." yán qì, rù zuò shàng mù xíng zhōng. hū jǔ tóu jiàn tài, wèn shì hé kè, tài jù duò dì, jù chén shǐ mò. shén yún:" rǔ yè wèi wǒ suǒ shí. rán hòu shí yú rì fāng kě sǐ. wǒ qǔ ěr zǎo, gù zhōng ěr bàng. jīn yǐ xiāng yù, lǐ dāng yòu zhī. hòu shù rì, yí chí zhū lái. yǐ jǐ xuè tú zhī" zhǐ tíng zhōng dà shù," kě xì cǐ xià, sù shàng shù, dāng miǎn." tài hòu rú yán. shén cóng táng zhōng ér chū wèi hǔ, jìn yuè, tài gāo bù kě dé, nǎi fǔ shí zhū. shí bì, rù táng wéi rén xíng. tài xià shù zài bài nǎi hái. ěr hòu gèng wú huàn. chū guǎng yì jì
海陵人王太者与其徒十五六人野行,忽逢一虎当路。其徒云:“十五六人决不尽死,当各出一衣以试之。”至太衣,吼而隈者数四。海陵(“陵”字原缺,明抄本补。)多虎,行者悉持大棒。太选一棒,脱衣独立。谓十四人:“卿宜速去。”料其已远,乃持棒直前,击虎中耳,故闷倒,寻复起去。太背走惶惧,不得故道,但草中行。可十余里,有一神庙,宿于梁上。其夕,月明,夜后闻草中虎行。寻而虎至庙庭,跳跃变成男子,衣冠甚丽。堂中有人问云:“今夕何尔累悴?”神曰:“卒遇一人,不意劲勇,中其健棒,困极迨死。”言讫,入座上木形中。忽举头见太,问是何客,太惧堕地,具陈始末。神云:“汝业为我所食。然后十余日方可死。我取尔早,故中尔棒。今以相遇,理当佑之。后数日,宜持猪来。以己血涂之……”指庭中大树,“可系此下,速上树,当免。”太后如言。神从堂中而出为虎,劲跃,太高不可得,乃俯食猪。食毕,入堂为人形。太下树再拜乃还。尔后更无患。(出《广异记》)
jīng zhōu rén
荆州人
jīng zhōu yǒu rén shān xíng, hū yù chāng guǐ, yǐ hǔ pí mào jǐ, yīn huà wéi hǔ, shòu chāng guǐ zhǐ huī. fán sān sì nián, bó shí rén chù jí zhū yě shòu, bù kě shèng shǔ. shēn suī hǔ ér xīn bù yuàn, wú rú zhī hé. hòu chāng yǐn hǔ jīng yī sì mén guò, yīn jù zǒu rù sì kù, fú kù sēng chuáng xià. dào rén jīng kǒng, yǐ bái yǒu dé zhě. shí yǒu chán shī néng fú zhū héng shòu. yīn zhì hǔ suǒ, dùn xī wèn:" dì míng chāo běn chén xiào běn" dì" zuò" fú". zi hé suǒ qiú yé? wèi yù shí rén? wèi yàn shòu shēn?" hǔ mǐ ěr liú tì, chán shī shǒu jīn xì jǐng, qiān huán běn fáng. héng yǐ zhòng shēng shí jí tā wèi bǔ zhī. bàn nián máo luò, biàn rén xíng. jù shuō shǐ shì, èr nián bù gǎn lí sì. hòu zàn chū mén, hū fù yù chāng, yǐ hǔ pí mào jǐ, jù zǒu rù sì, pí jí qí yāo xià, suì fù chéng hǔ. dǔ zhì sòng jīng, suì yú fāng biàn. zì ěr bù gǎn chū sì mén, jìng zhì sǐ. chū guǎng yì jì
荆州有人山行,忽遇伥鬼,以虎皮冒己,因化为虎,受伥鬼指挥。凡三四年,搏食人畜及诸野兽,不可胜数。身虽虎而心不愿,无如之何。后伥引虎经一寺门过,因遽走入寺库,伏库僧床下。道人惊恐,以白有德者。时有禅师能伏诸横兽。因至虎所,顿锡问:“弟(明抄本、陈校本“弟”作“佛”。)子何所求耶?为欲食人?为厌兽身?”虎弭耳流涕,禅师手巾系颈,牵还本房。恒以众生食及他味哺之。半年毛落,变人形。具说始事,二年不敢离寺。后暂出门,忽复遇伥,以虎皮冒己,遽走入寺,皮及其腰下,遂复成虎。笃志诵经,岁余方变。自尔不敢出寺门,竟至死。(出《广异记》)
liú lǎo
刘老
xìn zhōu liú lǎo zhě yǐ bái yī zhù chí yú shān xī zhī jiān. rén yǒu é èr bǎi yú zhǐ yì liú fàng shēng, héng zì kàn yǎng. shù yuè hòu, měi rì wèi hǔ suǒ qǔ, yǐ hào sān shí yú tóu. cūn rén huàn zhī, luó luò xiàn jǐng, biàn yú fàng shēng suǒ. zì ěr hǔ bù fù lái. hòu shù rì, hū yǒu lǎo sǒu jù shǒu zhǎng liè lái yì liú, wèn é hé yǐ shǎo jiǎn. dá yuē:" wèi hǔ suǒ qǔ." yòu wèn hé bù qǔ hǔ? dá yún:" yǐ shè xiàn jǐng, cǐ bù fù lái." sǒu yuē:" cǐ wèi chāng guǐ suǒ jiào, ruò xiān zhì chāng, jí dāng de hǔ." liú wèn hé fǎ qǔ zhī? sǒu yún:" cǐ guǐ hǎo suān, kě yǐ wū bái děng méi jí yáng méi bù zhī yào lù, chāng ruò shí zhī, biàn bú jiàn wù, hǔ nǎi kě huò." yán qì bú jiàn. shì xī, rú yán bù lù zhī, sì gǔ hòu, wén hǔ luò jǐng. zì ěr jué yān. chū guǎng yì jì
信州刘老者以白衣住持于山溪之间。人有鹅二百余只诣刘放生,恒自看养。数月后,每日为虎所取,以耗三十余头。村人患之,罗落陷阱,遍于放生所。自尔虎不复来。后数日,忽有老叟巨首长鬣来诣刘,问鹅何以少减。答曰:“为虎所取。”又问何不取虎?答云:“已设陷阱,此不复来。”叟曰:“此为伥鬼所教,若先制伥,即当得虎。”刘问何法取之?叟云:“此鬼好酸,可以乌白等梅及杨梅布之要路,伥若食之,便不见物,虎乃可获。”言讫不见。是夕,如言布路之,四鼓后,闻虎落阱。自尔绝焉。(出《广异记》)
hǔ fù
虎妇
lì zhōu mài fàn rén, qí zi zhī fù shān yuán cǎi cài, wèi hǔ suǒ qǔ. jīng shí èr zài ér hòu hái. zì shuō rù shēn shān shí kū zhōng, běn wèi yù shí. jiǔ zhī xiāng yǔ qǐn chù, kū zhōng dōu zì sì hǔ, qī fù rén zhě zuì lǎo. lǎo hǔ héng chí mí lù děng ròu hái yǐ bǔ qī, huò shí hán shuǐ tǔ qí kǒu zhōng. fù rén yù chū, zhé wèi suǒ nù, qū yǐ rù kū, jī liù qī nián. hòu shù suì, jiàn shī yú hǔ, lǎo zhě dú zài. qí hǔ zì yǒu fù rén, wèi" wèi" yuán zuò" lái", jù míng chāo běn gǎi. cháng wài sù. hòu yī rì, hū yè bù hái. fù rén xīn guài zhī, yù chū ér bù gǎn. rú shì yòu yī rì, nǎi xú chū, xíng shù shí bù, bù fù jiàn hǔ, nǎi jí lì xíng wǔ liù lǐ. wén shān zhōng fá mù shēng, jìng wǎng jiù zhī. fá mù rén wèi shì guǐ mèi, yǐ lì shí tóu zhì. fù rén dà yán qí gù, nǎi xiāng shuài jié wèn. fù rén yún:" jǐ shì mǒu jiā xīn fù." zhū rén yì yǒu shì lín lǐ zhě, xiān zhī fù rén wéi hǔ suǒ qǔ, zhòng rén fāng xìn zhī. lín rén yīn tuō shān yī zhī, jiāng hái. huì qí fū yǐ sǐ, wēng lǎo mǐn ér shōu yǎng zhī. fù rén yì hān gàng. fá jīng shén, héng wèi wǎng lái zhī suǒ xiá. liú quán bái qīn jiàn fù rén, shuō qí shì yún. chū guǎng yì jì
利州卖饭人,其子之妇山园采菜,为虎所取。经十二载而后还。自说入深山石窟中,本谓遇食。久之相与寝处,窟中都自四虎,妻妇人者最老。老虎恒持糜鹿等肉还以哺妻,或时含水吐其口中。妇人欲出,辄为所怒,驱以入窟,积六七年。后数岁,渐失余虎,老者独在。其虎自有妇人,未(“未”原作“来”,据明抄本改。)常外宿。后一日,忽夜不还。妇人心怪之,欲出而不敢。如是又一日,乃徐出,行数十步,不复见虎,乃极力行五六里。闻山中伐木声,径往就之。伐木人谓是鬼魅,以砾石投掷。妇人大言其故,乃相率诘问。妇人云:“己是某家新妇。”诸人亦有是邻里者,先知妇人为虎所取,众人方信之。邻人因脱衫衣之,将还。会其夫已死,翁姥悯而收养之。妇人亦憨戆。乏精神,恒为往来之所狎。刘全白亲见妇人,说其事云。(出《广异记》)
zhào tì
赵倜
jīng zhōu yǒu yī shāng gǔ, xìng" xìng" yuán zuò" shuō", jù míng chāo běn gǎi. zhào míng tì. duō nán fàn jiāng hú. hū jīng suì yú wèi guī. yǒu yī rén xiān zhì qí jiā, bào zhào tì qī yún:" zhào tì wù huò jù méi yú hú zhōng, tì jǐn miǎn yī sǐ. shén pín fá, zài lù jí dāng zhì yǐ." qí qī jīng kū bù yǐ. hòu sān rì, yǒu yī rén, yī rú zhào tì yí mào, lái jí mén wài dà kū. qí qī jù yǐn rù jiā nèi, xún wèn qí gù. ān cún jīng bǎi yú rì. yù zài shāng fàn, wèi zhào tì qī yuē:" wǒ guàn wèi shāng zài wài, zài jiā bù lè, wǒ xīn wú liáo. wù yǐ wǒ bù gù liàn ěr, dāng róng wǒ què chū, tóu jiāo yǒu." é ér tì niǎn wù huò zì yuǎn ér zhì, jí rù mén, qí qī fǎn nǎi jīng yí zǒu chū, yǐ tóu lín jiā. qí zhào tì liáng jiǔ wèn qí gù, zhī qí shì, suì lìng rén huàn qí rén. qí rén zhì, jì jiàn zhào tì, bēn tū nán zǒu. zhào tì yǔ tóng bàn shí yú rén gòng chèn zhī, zhí rù nán mén. qí rén huí" huí" yuán zuò" miàn", jù míng chāo běn gǎi. gù, wèi tì yuē:" wǒ tōng líng hǔ yě, wù zhú wǒ, wǒ bì shāng ěr bèi." suì yuè shēn huà wéi yī chì sè hǔ, jiào hǒu ér qù. chū xiāo xiāng lù
荆州有一商贾,姓(“姓”原作“说”,据明抄本改。)赵名倜。多南泛江湖。忽经岁余未归。有一人先至其家,报赵倜妻云:“赵倜物货俱没于湖中,倜仅免一死。甚贫乏,在路即当至矣。”其妻惊哭不已。后三日,有一人,一如赵倜仪貌,来及门外大哭。其妻遽引入家内,询问其故。安存经百余日。欲再商贩,谓赵倜妻曰:“我惯为商在外,在家不乐,我心无聊。勿以我不顾恋尔,当容我却出,投交友。”俄而倜辇物货自远而至,及入门,其妻反乃惊疑走出,以投邻家。其赵倜良久问其故,知其事,遂令人唤其人。其人至,既见赵倜,奔突南走。赵倜与同伴十余人共趁之,直入南门。其人回(“回”原作“面”,据明抄本改。)顾,谓倜曰:“我通灵虎也,勿逐我,我必伤尔辈。”遂跃身化为一赤色虎,叫吼而去。(出《潇湘录》)