lián guǎng zhě, lǔ rén yě. yīn cǎi yào yú tài shān, yù fēng yǔ, zhǐ yú dà shù xià, jí yè bàn yǔ qíng, xìn bù ér xíng. é féng yī rén, yǒu ruò yǐn shì, wèn guǎng yuē:" jūn hé shēn yè zài cǐ?"
廉广者,鲁人也。因采药于泰山,遇风雨,止于大树下,及夜半雨晴,信步而行。俄逢一人,有若隐士,问广曰:“君何深夜在此?”
réng lín xià gòng zuò, yǔ yí shí. hū wèi guǎng yuē:" wǒ néng huà, kě fèng jūn fǎ."
仍林下共坐,语移时。忽谓广曰:“我能画,可奉君法。”
guǎng wěi wěi. nǎi yuē:" wǒ yǔ jūn yī bǐ, dàn mì cáng yān. jí suí yì ér huà dāng tōng líng."
广唯唯。乃曰:“我与君一笔,但密藏焉。即随意而画;当通灵。”
yīn huái zhōng qǔ yī wǔ sè bǐ yǐ tóu zhī. guǎng bài xiè qì, cǐ rén hū bú jiàn.
因怀中取一五色笔以投之。广拜谢讫,此人忽不见。
ěr hòu pō yǒu yàn, dàn mì qí shì, bù gǎn qīng huà. hòu yīn zhì zhōng dōu xiàn, lǐ lìng zhě, xìng hǎo huà, yòu zhī qí shì. mìng guǎng zhì, yǐn jiǔ, cóng róng wèn zhī. guǎng mì ér bù yán. lǐ kǔ gào zhī. guǎng bù dé yǐ, nǎi yú bì shàng huà guǐ bīng bǎi yú, zhuàng ruò fù dí. qí wèi zhào zhī zhī, yì jiān mìng zhī. guǎng yòu yú zhào xiè zhōng bì shàng, huà guǐ bīng bǎi yú, zhuàng ruò nǐ zhàn. qí xī, liǎng chù suǒ huà zhī guǐ bīng jù chū zhàn. lǐ jí zhào jì jiàn cǐ yì, bù gǎn liú, suì jiē huǐ suǒ huà guǐ bīng. guǎng yì jù ér táo wǎng xià pī. xià pī lìng zhī qí shì, yòu qiè qǐng guǎng huà. guǎng yīn gào yuē:" yú ǒu yè yù yī shén líng, chuán dé huà fǎ, měi bù gǎn xià bǐ, qí rú wǎng wǎng wèi yāo, xìng chá zhī."
尔后颇有验,但秘其事,不敢轻画。后因至中都县,李令者,性好画,又知其事。命广至,饮酒,从容问之。广秘而不言。李苦告之。广不得已,乃于壁上画鬼兵百余,状若赴敌。其尉赵知之,亦坚命之。广又于赵廨中壁上,画鬼兵百余,状若拟战。其夕,两处所画之鬼兵俱出战。李及赵既见此异,不敢留,遂皆毁所画鬼兵。广亦惧而逃往下邳。下邳令知其事,又切请广画。广因告曰:“余偶夜遇一神灵,传得画法,每不敢下笔,其如往往为妖,幸察之。”
qí zǎi bù tīng, wèi guǎng yuē:" huà guǐ bīng jí zhàn, huà wù bì bù zhàn yě."
其宰不听,谓广曰:“画鬼兵即战,画物必不战也。”
yīn mìng huà yī lóng. guǎng miǎn ér huà zhī, bǐ cái jué, yún zhēng wù qǐ, piāo fēng shū zhì, huà lóng hū chéng yún ér shàng, zhì pāng tuó zhī yǔ, lián rì bù zhǐ. lìng yōu piào huài yì jū, fù yí guǎng yǒu yāo shù, nǎi shōu guǎng xià yù, qióng jí zhī. guǎng chēng wú yāo mù. yǐ yǔ yóu wèi zhǐ, lìng nù shén. guǎng yú yù nèi hào qì, zhuī gào shān shén. qí yè, mèng shén rén yán yuē:" jūn dāng huà yī dà niǎo, chì ér chéng zhī fēi, jí miǎn yǐ."
因命画一龙。广勉而画之,笔才绝,云蒸雾起,飘风倏至,画龙忽乘云而上,致滂沱之雨,连日不止。令忧漂坏邑居,复疑广有妖术,乃收广下狱,穷诘之。广称无妖木。以雨犹未止,令怒甚。广于狱内号泣,追告山神。其夜,梦神人言曰:“君当画一大鸟,叱而乘之飞,即免矣。”
guǎng jí shǔ, nǎi mì huà yī dà niǎo, shì chì zhī, guǒ zhǎn chì. guǎng chéng zhī, fēi yuǎn ér qù, zhí zhì tài shān ér xià. xún fù jiàn shén, wèi guǎng yuē:" jūn yán xiè yú rén jiān, gù yǒu nán è yě. běn yǔ jūn yī xiǎo bǐ, yù wèi jūn zhì fú, jūn fǎn zì zhì huò, jūn dāng jiàn hái."
广及曙,乃密画一大鸟,试叱之,果展翅。广乘之,飞远而去,直至泰山而下。寻复见神,谓广曰:“君言泄于人间,固有难厄也。本与君一小笔,欲为君致福,君反自致祸,君当见还。”
guǎng nǎi huái zhōng tàn bǐ hái zhī, shén xún bú jiàn. guǎng yīn bù fù néng huà. xià pī huà lóng, jìng wèi ní bì.
广乃怀中探笔还之,神寻不见。广因不复能画。下邳画龙,竟为泥壁。