wéi yáng shí yǒu zhě, jiē jiā chǎn cū fēng, shǒu fèn zhī zú, bù gàn lù wèi, bù tān huò cái, mù xuán zhī dào zhě yě. xiāng yuē wèi yǒu, ruò xiōng dì yān. shí hǎi nèi yòu ān, mín rén xū yuè, jù yǐ jiǔ shí wèi yú, zì lè qí zhì. shǐ yú yī jiā, zhōu yú shí shì, shuài yǐ wéi cháng. hū yǒu yī lǎo sǒu, yī fú zǐ bì, qì mào yíng ruò, shì pín jù bù zú zhī shì yě. yì zhe má yī, yù shí rén mò, yǐ zào qí huì. zhòng jì shì qíng, yì jiē mǐn zhī, bù jiā chì zhú. zuì bǎo zì qù, mò zhī suǒ zhī. yī dàn yán yú zhòng yuē:" yú lì kùn zhī shì yě. xìng zhòng rén xǔ péi zuò mò, bù yǐ wéi zé. jīn shí rén zhì yàn, jiē dé yù zhī. xí jì zhōu bì, yì yuàn lì wèi yī huì, yǐ dá hòu ēn. yuē yǐ tā rì, yuàn dé tóng wǎng."
维扬十友者,皆家产粗丰,守分知足,不干禄位,不贪货财,慕玄知道者也。相约为友,若兄弟焉。时海内又安,民人胥悦,遽以酒食为娱,自乐其志。始于一家,周于十室,率以为常。忽有一老叟,衣服滓弊,气貌赢弱,似贫窭不足之士也。亦著麻衣,预十人末,以造其会。众既适情,亦皆悯之,不加斥逐。醉饱自去,莫知所之。一旦言于众曰:“余力困之士也。幸众人许陪坐末,不以为责。今十人置宴,皆得预之。席既周毕,亦愿力为一会,以答厚恩。约以他日,愿得同往。”
zhì qī, shí yǒu rú qí yán, xiāng shuài yǐ dài. líng chén, pín sǒu guǒ zhì, xiāng yǐn xú bù yì dōng táng jiāo wài, bù jué wèi yuǎn. cǎo mǎng zhōng máo wū liǎng sān jiān, qīng cè yù cuī. yǐn rù qí xià, yǒu gài zhě shù bèi zài yān, jiē shì péng fā chún yī, xíng zhuàng huì lòu. sǒu zhì, gài zhě xiāng gù ér qǐ, qiáng lì yǐ qí qí mìng. sǒu lìng sǎo chú shè xià, chén liè qú tú wán, bù yǐ jiān xí, xiāng yāo huán zuò. rì jì gàn yǐ, xián yǒu jī sè. jiǔ zhī, gè yǐ xī yán zhú zhù, zhì yú kè qián. qūn xún, shù bèi gòng jǔ yī jù bǎn rú àn, zhǎng sì wǔ chǐ, shè yú xí zhōng, yǐ yóu pà mù zhī xīn. shí yǒu xiāng gù, wèi bì jì jī, shén yǐ wéi xǐ. jì sā yóu pà, qì tóng tóng rán!"
至期,十友如其言,相率以待。凌晨,贫叟果至,相引徐步诣东塘郊外,不觉为远。草莽中茆屋两三间,倾侧欲摧。引入其下,有丐者数辈在焉,皆是蓬发鹑衣,形状秽陋。叟至,丐者相顾而起,墙立—以俟其命。叟令扫除舍下,陈列蘧蒤完,布以菅席—,相邀环坐。日既旰矣,咸有饥色。久之,各以醯盐竹箸—,置于客前。逡巡,数辈共举一巨板如案,长四五尺,设于席中,以油帊幕之心。十友相顾,谓必济饥,甚以为喜。既撒油帊,气燑燑然!”
shàng wèi kě biàn. jiǔ ér shì zhī, nǎi shì zhēng yī tóng ér, kě shí shù suì, yǐ mí làn yǐ. ěr mù shǒu zú, bàn yǐ duò luò. sǒu yī ràng quàn miǎn, shǐ zhòng jiù shí. zhòng shēn xián zhī, duō tuō yǐ yù bǎo, yì yǒu fèn huì táo qù, dōu wú kěn shí zhě. sǒu zòng yì cān dàn, shì yǒu yíng wèi, shí zhī bù jìn, jí mìng zhū gài qíng qù, lìng jǐn shí zhī. yīn wèi zhū rén yuē:" cǐ suǒ shí zhě, qiān suì rén shēn yě. pō shén nán qiú, bù kě yī yù. wú dé cǐ wù, gǎn zhū gōng yán yù zhī ēn, liáo yù xiāng bào. qiě shí zhī zhě, bái rì shēng tiān, shēn wéi shàng xiān. zhòng jì bù shí, qí mìng yě fū!"
尚未可辨。久而视之,乃是蒸一童儿,可十数岁,已糜烂矣。耳目手足,半已堕落。叟揖让劝勉,使众就食。众深嫌之,多托以饫饱,亦有忿恚逃去,都无肯食者。叟纵意餐啖,似有盈味,食之不尽,即命诸丐擎去,令尽食之。因谓诸人曰:“此所食者,千岁人参也。颇甚难求,不可一遇。吾得此物,感诸公延遇之恩,聊欲相报。且食之者,白日升天,身为上仙。众既不食,其命也夫!”
zhòng jīng yì, huǐ xiè wèi jí. sǒu cù wèn zhū gài, lìng shí qì jí lái. é ér gài zhě huà wéi qīng tóng yù nǚ, fān gài dǎo cóng, yǔ sǒu yī shí shēng tiān. shí yǒu kū xīn zhuī qiú, gèng mò néng jiàn.
众惊异,悔谢未及。叟促问诸丐,令食讫即来。俄而丐者化为青童、玉女,幡盖导从,与叟一时升天。十友刳心追求,更莫能见。