liù nián chéng dū shàn háo huá, huáng jīn mǎi duàn chéng zhōng huā
六年成都擅豪华,黄金买断城中花。
zuì kuáng xì zuò chūn chóu qū, sù píng wán shàn chuán qiān jiā
醉狂戏作春愁曲,素屏纨扇传千家。
dāng shí shuō chóu rú mèng mèi, yǎn dǐ hé céng yǒu chóu shì
当时说愁如梦寐,眼底何曾有愁事。
zhū yán hū qù bái fà shēng, zhēn duò chóu chéng chū wú jì
朱颜忽去白发生,真堕愁城出无计。
shì jiān wàn shì yuán yōu yōu, cǐ shēn cháng duǎn guī shān qiū
世间万事元悠悠,此身长短归山丘。
bì mén jiān zuò yù shēng chóu, wèi sǐ qiě fù bǐng zhú yóu
闭门坚坐愈生愁,未死且复秉烛游。