biān chéng chūn sè wǎn, sì yuè liǔ hán yá
边城春色晚,四月柳含芽。
bù rù jū yōng dào, ān zhī yǒu luò huā
不入居庸道,安知有落花。
jiàn shuǐ qīng qiǎn liú, gāo dī rào rén jiā
涧水清浅流,高低绕人家。
hū wén gū luán bié hè zhī qīng diào, láng rán chū yōu gǔ zhī hān xiā
忽闻孤鸾别鹤之清调,琅然出幽谷之谽谺。
shuǐ shí zì chéng yīn, mù rú fēng zhōng qín
水石自成音,穆如风中琴。
tīng wú yòng yú zhōng qī, qiǎo wú shī yú bó yá
听无用于钟期,巧无施于伯牙。
xǐ wǒ kè chóu jǐn, yīn zhī fā zhǎng jiē
洗我客愁尽,因之发长嗟。
dà dū shāng lǚ lái rú shì, xióng biān yǔ xí fēn rú má
大都商旅来如市,雄边羽檄纷如麻。
gāo fēng hàn dì bái rì àn, mèng hún bù dìng tīng hú jiā
高风撼地白日黯,梦魂不定听胡笳。
jiē yán cǐ dì jí kān chóu, bú dào biān tíng bìn yù huá
皆言此地即堪愁,不到边庭鬓欲华。
shú yǒu yōu quán bù gǎi yīn, qiáo mù sì shí shān zì jiā
孰有幽泉不改音,乔木四时山自嘉。
nǎi zhī táo huā yuán, hé bì wǔ líng yá
乃知桃花源,何必武陵涯。